Hoa Dạng mỉm cười: “Nhị Thúc hiểu biết thật đấy.”
Vương Nhị Thúc nghe vậy liền cảm thấy vui vẻ. Con bé nhà họ Hoa này thật khéo miệng, mọi người lúc nào cũng khen Hoa Vũ, nhưng cô bé này cũng đâu có thua kém.
Khi đến bưu điện, họ chia tay nhau và hẹn gặp lại sau một tiếng.
Hoa Dạng lập tức đi thẳng tới cửa hàng hợp tác xã trên thị trấn. Ở đây có đủ mọi thứ, từ dầu ăn, muối, giấm, xì dầu, thuốc lá đến các loại gia vị. Tuy nhiên, khi mua hàng ở đây cần có tem phiếu, bù lại giá cả rất rẻ.
Trong khi đó, các cửa hàng tạp hóa tư nhân không yêu cầu tem phiếu, nhưng giá lại cao hơn.
Bây giờ đang là thời kỳ chuyển giao, bắt đầu có một số cá nhân kinh doanh buôn bán riêng lẻ, nhưng chưa phổ biến vì mọi người vẫn chưa quen với cách làm này.
Chính vì vậy, những người tiên phong buôn bán trong giai đoạn này thường nhanh chóng giàu lên.
Hoa Dạng mua khoảng hơn chục cân bột mì và thêm một ít gia vị, nhưng lại không tìm thấy bơ đậu phộng như mong muốn, đành nghĩ rằng nếu không mua được thì sẽ tự làm thủ công.
Cô ghé vào một cửa hàng tạp hóa tư nhân để hỏi. Ông chủ tròn trĩnh của cửa hàng lục lọi trong góc và tìm ra hai lọ bơ đậu phộng, vui vẻ đưa cho cô.
“Cái này là hàng nhập nhầm, tôi còn tưởng sẽ không bán được, vì người ở đây không quen ăn bơ đậu phộng. Thậm chí khi nấu ăn họ cũng dùng rất ít dầu.”
Hoa Dạng thở phào nhẹ nhõm, rồi mua thêm dầu ăn, dầu mè, giấm, các loại gia vị và một chiếc thùng giữ nhiệt.
Hàng hóa ở đây phong phú hơn hợp tác xã nhiều, nhưng giá cả lại đắt hơn hẳn.
Điểm dừng chân cuối cùng của cô là chợ nông sản. Đây là nơi nông dân tự tổ chức để bán sản phẩm của mình, từ nông sản đến thực phẩm.
Cô đi một vòng quanh chợ, thấy trứng, rau củ và ngũ cốc là nhiều nhất.
Trong một góc chợ, cô tìm được một bó lớn giá đỗ với giá rất rẻ. Cô cũng mua một ít đậu phụ và đậu hũ khô. Thật may mắn khi cô tìm được trứng bắc thảo và mua luôn hơn chục quả.
Tiếc là cô đến hơi trễ, chỉ mua được một ít thịt nạc.
Khi quay lại bưu điện, Vương Nhị Thúc đã ở đó và thấy cô mang theo rất nhiều đồ, ông ngạc nhiên hỏi: “Sao mua nhiều đồ thế này?”
Hoa Dạng thản nhiên bịa một cái cớ: “Mẹ cháu bảo mua đấy. Mẹ bận quá, không có thời gian đi.”
Vương Nhị Thúc thắc mắc: “Nhà cháu chẳng phải có cửa hàng tạp hóa rồi sao? Sao còn phải lên thị trấn mua?”
“Không phải nhà cháu, là nhà bác hai. Chúng cháu đã chia nhà rồi.” Hoa Dạng cười mỉm, để lộ một biểu cảm đầy ẩn ý. “Chú biết tính thím hai mà. Để tránh phiền phức, cháu thà đi xa một chút còn hơn.”
Là người hay hóng chuyện, Vương Nhị Thúc biết rõ tính tình của Đường Thục Phương: tham lợi nhỏ, keo kiệt và thích tính toán. Khi chia nhà, bà là người gây chuyện ầm ĩ nhất.
Sau khi chia nhà, gia đình bác hai mới mở cửa hàng tạp hóa và dần ăn nên làm ra. Nhìn vào, ai cũng thấy họ là những người mưu mô và khôn ngoan.
Trong khi đó, nhà thứ ba của Hoa Dạng hiền lành, ít tranh giành, nên chịu thiệt nhiều nhất khi chia nhà.
Vương Nhị Thúc không khỏi cảm thấy thương cảm, liền giúp cô sắp xếp lại đồ đạc cho gọn gàng.
Khi Hoa Dạng về đến nhà thì trời đã đứng bóng. Cô rửa mặt rồi nhanh chóng bắt tay vào làm việc.
Cô vo gạo rồi bắc nồi nấu cháo trên lửa lớn.
Sau đó, cô lấy một bát bột mì, cho nước và trứng vào, thêm chút muối rồi nhào bột thật kỹ cho đến khi khối bột mịn và dẻo. Cô để bột nghỉ trong nửa tiếng.
Cô ra vườn nhổ vài củ cải, rửa sạch và bào thành sợi nhỏ, rồi rắc ít muối lên, trộn đều và để củ cải ra nước.
Tiếp theo, cô tìm được một ít miến trong góc nhà, ngâm cho mềm rồi cắt nhỏ, nêm thêm gia vị. Cô thích vị cay nhẹ nên cho thêm chút dầu ớt để tăng hương vị, cùng với một ít dầu ăn và xì dầu.