【??????】
【(dụi mắt) (dụi mắt) (dụi mắt)】
【Chuyện gì đang xảy ra thế? Sao Thực Nhân Thụ không tấn công bé gái? Nó đã đưa tới ngay trước mặt rồi mà!】
【Có phải vì Phong Xích Lang không? Vừa nãy nó bị tấn công bởi dây leo, sau đó cắn đứt chúng. Có phải hành động đó đã đe dọa đến Thực Nhân Thụ không?】
【Thực Nhân Thụ... sợ hãi đến vậy sao?】
【Không thể nào! Thực Nhân Thụ vốn là loài đáng sợ mà. Trước đây có một cuộc thi, khi có kẻ xâm nhập vào rừng Mậu Mật, Thực Nhân Thụ đã kích động cả khu rừng tấn công và tiêu diệt tới 86 người tham gia, giết sạch không ai sống sót!】
【Tôi học chuyên ngành tâm lý động vật. Giáo viên của tôi từng kể về một con hổ biến dị. Khi nó săn một con hươu cái vừa sinh con, thay vì ăn con non ngay lập tức, nó lại không ăn àm để nai con sống. 】
【 oa, thật ấm áp, cho nên biến dị hổ đau lòng nai con, đem nai con ngậm trở về nuôi lớn? Tình thân vượt chủng tộc! 】
【… Không phải, biến dị hổ để nai con sống chờ hươu mẹ quay cứu con, nó có thể ăn cả hai. Nhưng hươu mẹ không quay về, cuối cùng hổ biến dị ăn luôn nai con.】
【...】
【Vậy nên, tôi nghĩ có thể Thực Nhân Thụ giữ lại cô bé này để dụ mẹ cô bé đến cứu, giống như cách động vật săn mồi đôi khi làm vậy. Có lẽ thực vật biến dị cũng có những tư duy tương tự.】
【Tóm lại, có hai khả năng. Một là Thực Nhân Thụ sợ Phong Xích Lang, cái này cần chuyên gia kiểm chứng. Hai là nó đang lợi dụng bé gái để dụ người lớn tới và săn cả hai. Chúng ta cứ tiếp tục theo dõi để xem tình huống nào là đúng.】
---
Lam Lam bò xuống khỏi cây một cách chậm rãi, hai tay nắm chặt lấy thân cây. Vừa thấy bé chạm đất, Phong Xích Lang liền lao đến, dùng hàm răng cẩn thận cắn lấy sau cổ áo, kéo người đi xa khỏi Thực Nhân Thụ.
"Ai vậy?" Lam Lam bất ngờ không kịp phản ứng, hai chân lơ lửng trên không trung.
Phong Xích Lang nhẹ nhàng thả cô bé xuống, khiến Lam Lam ngã ngồi xuống đất. Cô bé ngồi bệt, mắt mở to nhìn con sói đang liếm đầu mình.
Phong Xích Lang liếm tóc Lam Lam để lại mùi của nó, rồi định liếm lên mặt bé. Lam Lam lập tức đẩy nó ra: "Xú... Tiểu cẩu cẩu, em chưa tắm à!"
Lam Lam vội đứng lên, tránh xa con sói vài bước. Cô bé dùng tay áo lau nước dãi trên mặt, chu môi lại: "Em làm gì vậy!"
Phong Xích Lang tiến tới gần hơn, dùng mũi cọ cọ vào cằm Lam Lam. Cô bé mềm lòng, ôm đầu nó, nhẹ nhàng vuốt lông: "Hiểu rồi, cẩu cẩu không biết leo cây, em thấy chị leo cây và nghĩ chị gặp nguy hiểm, đúng không? Tiểu cẩu cẩu, không sao đâu, đại thụ bá bá sẽ bảo vệ chị mà. Đúng rồi, chị vừa lấy ít nước sương, em có khát không?"
Lam Lam rút chiếc bình nhỏ ra, đổ chút nước vào lòng bàn tay. Phong Xích Lang ngửi ngửi rồi liếm sạch nước, dù không phải loại nước dinh dưỡng mà nó cần nhưng nó đã khát từ lâu.
Sau khi cho con sói uống nước, Lam Lam tiếp tục đi tìm đồ vật xung quanh. Cô bé nhặt vài chiếc lá chuối khổng lồ, dùng chúng tạo thành một cái tổ lớn đủ cho cả bé và tiểu cẩu cẩu ngủ cùng nhau.
Lam Lam còn nhặt thêm nhiều lá cầm máu, thay thuốc cho Phong Xích Lang rồi đến kiểm tra vết thương của người ca ca.
Cô bé còn tìm kiếp quả chín xung quanh, nhưng xung quanh hay trên cây đều không tìm thấy quả nào. Dù không tìm được trái cây gì để ăn, Lam Lam vẫn hái được vài lá cây trông kỳ lạ mang về.
Lam Lam bận rộn suốt cho đến chiều.
Cô bé tìm được một chỗ có ánh nắng chiếu rọi mạnh mẽ, lấy ra một ống dinh dưỡng đã cạn. Ống dinh dưỡng này làm từ pha lê đặc biệt, rất bền, không dễ vỡ hay nứt, lại kín khí tuyệt vời. Lam Lam giơ ống pha lê lên hướng thẳng về phía mặt trời.
【Mẹ nó! Nó định làm gì vậy!】
【Mẹ nó! Nó thật sự định làm chuyện đó!】
【Chuyện này nằm trong chương trình học ở nhà trẻ! Dùng pha lê nhóm lửa!】
【A a a a a nó thật sự muốn nhóm lửa trong rừng Thực Nhân! Chết rồi chết rồi, rừng Mậu Mật sẽ lại bùng nổ! Còn hơn mười người thi đấu đang ở gần đó!】
【Thảm kịch của mấy mùa trước lại sắp lặp lại. Mẹ nó, tao chỉ muốn lao vào màn hình và bóp chết đứa trẻ này!】
【Ban tổ chức còn không can thiệp sao? Cô bé này đâu phải là người thi đấu! Một kẻ ngoại lai lại sắp giết chết những người thi đấu khó khăn lắm mới sống sót đến bây giờ. Ban tổ chức phải hành động đi!】
【Đây là âm mưu sao? Thái tử đế quốc cũng đang thi đấu trong mùa này. Cô bé này bỗng nhiên xuất hiện, liên tục tìm đường chết, chẳng phải do quân phản loạn sắp đặt để hại chết những người thi đấu khác sao?】
【Đừng nói nữa! Nhanh chóng gửi đơn khiếu nại lên văn phòng tổng thống thôi!】
Cư dân mạng rầm rộ bàn tán, còn ban tổ chức thì đang quay cuồng trong hậu trường, không ai trong nhóm nhân viên cấp thấp có thể quyết định được liệu có nên can thiệp hay không. Họ phải xin chỉ thị từ cấp trên.
Trong văn phòng truyền tin, âm báo vang lên liên tục.
“Đã có tướng quân Lâm đồng ý can thiệp phải không? Tốt, tôi sẽ ghi nhận.”
“Trung giáo Blair không đồng ý can thiệp? Chết tiệt, con trai Blair đã rời khỏi thi đấu, dĩ nhiên hắn mong những người còn lại đều chết hết!”
“Chủ tịch Lan Ni đồng ý tài trợ một trăm triệu tinh tệ cho ban tổ chức, yêu cầu can thiệp ngay lập tức? Rất tốt, tôi sẽ ghi lại.”
“Flack, nhà tài trợ, nói rằng nếu ban tổ chức can thiệp, chúng ta sẽ vi phạm điều khoản ‘không được can thiệp’ trong hợp đồng và phải bồi thường cho hắn sáu trăm triệu tinh tệ. Hắn định cướp tiền chắc? Hắn chỉ mới đầu tư có ba mươi triệu!”
“Tổng thống vẫn chưa liên hệ lại sao? Hãy tiếp tục cố gắng liên lạc. Chúng ta cần sự chỉ đạo từ tổng thống, đặc biệt khi thái tử cũng đang tham gia thi đấu!”
“Nguyên soái đã đồng ý can thiệp? Tốt tốt tốt, ý kiến của nguyên soái vô cùng quan trọng!”
Trong khi hậu trường ban tổ chức bận rộn, trên mạng xã hội, cư dân mạng đã đẩy vụ việc này lên mục tìm kiếm hot nhất. Mấy chục chủ đề nóng đều liên quan đến cô bé bất ngờ xuất hiện trong chương trình 【Sân Huấn Luyện Trí Mạng】.
Càng ngày, các lời bình luận càng trở nên gay gắt hơn. Mọi người giận dữ đến mức muốn nguyền rủa tổ tiên của cô bé.
Nhưng Lam Lam – đối tượng bị chỉ trích nặng nề – hoàn toàn không hay biết. Trong năm phút nhóm lửa bằng ánh sáng hội tụ, cô bé đã vô tình bị hàng triệu cư dân tinh tế gán cho cái danh “Tội nhân thiên cổ”.
【A a a a nhanh can thiệp đi! Đã bốc khói rồi!】
【Lửa đã bắt đầu, xong rồi xong rồi, các ngươi nhìn đi, những dây leo của Thực Nhân Thụ đã bắt đầu cử động!】
【Ban tổ chức là người chết sao? Đây là tình huống không hợp lệ, sao họ không can thiệp!】
【Thảo! Không kịp nữa rồi, ngọn lửa đã bùng lên!】
Lửa thật sự bùng lên ngay khi ban tổ chức trong hậu trường còn đang tất bật. Khắp tinh tế, cư dân mạng gần như phát nổ, nhưng rồi, trong khoảnh khắc đó, mọi thứ dường như đều ngưng lại.
Mọi ánh mắt đều dán chặt vào màn hình phát sóng trực tiếp.
Ngọn lửa nhỏ yếu ớt ban đầu, sau khi được cô bé bỏ thêm một ít cỏ khô, dần dần lớn lên.
Cả khu rừng Thực Nhân, yên tĩnh trước đó, bỗng như sống dậy!
Những dây leo trên mặt đất bắt đầu cựa quậy, phát ra tiếng rít khe khẽ, những tán cây tươi tốt rì rào trong gió.
Phong Xích Lang gầm nhẹ về phía khu rừng xung quanh, nhe răng đầy cảnh giác. Nó dường như rất sợ hãi những loài thực vật đang chuyển động đó, lông trên người nó dựng đứng, và cả bốn chân với móng vuốt sắc nhọn căng cứng bới xuyên qua mặt đất rắn chắc.
"Ầm!" Ngọn lửa trong đống lửa đột nhiên bùng lên mạnh hơn sau khi cô bé ném thêm củi vào.
Trong chớp mắt, vô số chim chóc từ các cành cây bay ra, chúng cất lên những tiếng hót điên cuồng, âm thanh rít gào như thể một trận cuồng phong của thiên nhiên đang kéo đến!
Phong Xích Lang toàn thân căng cứng đến cực điểm, đôi mắt xanh lục sắc bén, bộc lộ sát khí cuồng loạn với những kẻ thù xung quanh.
Mọi người đều hiểu rằng trận chiến sắp nổ ra!
Thực Nhân Thụ đã nổi giận, không ai có thể thoát khỏi!
"Ồ, có chim nhỏ kìa."
Một giọng nói nữ mềm mại, nhẹ nhàng, đầy kinh ngạc vang lên từ phía dưới.
Lam Lam nhìn ngọn lửa đã bùng lên, cô bé ném thêm hai cành cây vào để giữ lửa cháy, sau đó quay đầu lại, mắt sáng rực rỡ nhìn những chú chim đang bay lượn.
Ngay khi cô bé vừa quay lại, các nhánh cây và dây leo đang chuyển động đột ngột yên tĩnh lại.
Những tán lá rung lắc kịch liệt cũng dừng lại, trả lại sự bình yên.
Thực Nhân Thụ cuồng bạo bỗng nhiên trở nên hiền hòa.
Lam Lam chống hai đầu gối, đứng dậy, vỗ nhẹ vào bàn tay đầy tro, tiến lên và vuốt ve đầu chú "cẩu cẩu," rồi chỉ tay về phía những chú chim, nói: "Cẩu cẩu, em xem, chỗ kia có chim nhỏ kìa! Ồ…"
Lam Lam đột nhiên nhận ra điều gì đó không ổn. Cô bé khó hiểu nhìn đầu cứng đờ của chú cẩu cẩu, cùng với tiếng nghiến răng của nó khi nó nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
Lam Lam ngồi xổm xuống, cùng chú cẩu cẩu nhìn vào một nhánh dây leo trước mặt.
Cô bé nhấc sợi dây leo lên.
Sợi dây leo, có thể ngay lập tức nghiền nát một người trưởng thành nặng hai trăm cân thành vũng máu, giờ đây mềm mại nằm gọn trong tay cô bé, ngoan ngoãn như bất kỳ dây leo xanh thông thường nào bên lề đường.
Lam Lam nhìn sợi dây leo, rồi nhìn chú cẩu cẩu đang cảnh giác, sau đó cô bật cười khúc khích.
"Ha ha ha, cẩu cẩu, em có phải nghĩ rằng đây là rắn không? Không phải đâu, không cần sợ, đây chỉ là một sợi dây leo thôi mà. Em xem, nó không hề động đậy."
Lam Lam cầm sợi dây leo quăng qua lại hai lần, nhưng dây leo ngoan ngoãn không hề nhúc nhích.
Cô bé thả dây leo xuống, lại vuốt ve bộ lông căng thẳng trên lưng chú cẩu cẩu, rồi thở dài: "Không có mẹ bên cạnh, động vật nhỏ sẽ nhát gan hơn, không sao, Lam Lam sẽ bảo vệ em nha!"
Cô bé cúi xuống hôn nhẹ vào đầu chú cẩu cẩu, rồi định xoa tiếp đôi tai của nó.
Bất ngờ, Lam Lam nghe thấy một âm thanh yếu ớt nào đó.
Cô quay đầu về phía bên phải và nhìn thấy "ca ca" đang nằm bất tỉnh trên mặt đất. Bỗng nhiên, người hắn khẽ động đậy, dù đôi mắt vẫn chưa mở, nhưng những ngón tay thon dài bắt đầu mấp máy, đôi môi nhợt nhạt hé mở vô nghĩa.
"Nha!" Lam Lam kinh ngạc đứng dậy: "Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Đại ca ca tỉnh rồi!"
Lam Lam vội vã chạy tới, ngồi xổm xuống bên cạnh và nhẹ nhàng gọi: "Đại ca ca, anh có sao không?"
Chàng trai khô cạn và cứng rắn nơi cổ họng, không thể phát ra tiếng nào, chỉ có đôi môi khẽ nhúc nhích trong đau đớn.
"Anh đau lắm à? Hay là đói? Hay để em lấy chút nước cho anh?" Lam Lam lấy ra một túi nước, cẩn thận đưa nó đến miệng chàng trai.
Có chút chất lỏng mát lành, đôi môi nhợt nhạt của chàng trai cuối cùng cũng khẽ động. Sau đó, anh ta từ từ mở mắt ra...
Giây tiếp theo, anh nhìn thấy đôi mắt đen nhánh, sáng ngời như suối trong, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bẩn, nhưng nụ cười lại rạng rỡ như nắng mai của Lam Lam.