**Tinh tế 8023 năm, Vĩnh Dạ khu.**
Bên ngoài cửa sổ, có rất nhiều thiên thạch đang bay lượn. Chúng đập vào chiếc tàu vũ trụ làm cho Lam Lam cảm thấy sợ hãi. Bé nắm chặt dây an toàn và nhìn ra ngoài với đôi mắt to tròn, thấy những viên đá lớn nhỏ đang bay xung quanh.
"BANG!"
Một viên thiên thạch đập mạnh vào cửa kính bên cạnh bé.
Lam Lam hoảng sợ nhắm chặt mắt lại, tóc bé dựng đứng lên!
May mắn thay, viên thiên thạch không làm vỡ kính, tàu vũ trụ vẫn tiếp tục di chuyển. Bé mở một mắt ra nhìn, thấy thiên thạch đã biến mất. Thậm chí còn không có một vết xước nào trên cửa kính, Lam Lam thở phào nhẹ nhõm, bé nhẹ nhàng đưa tay sờ vào cửa kính.
"Ha ha."
Đột nhiên, một giọng cười khẽ vang lên bên cạnh.
Lam Lam nhanh chóng rụt tay lại, khuôn mặt bé đỏ bừng quay nhìn sang bên phải.
Bên cạnh bé là một cậu thiếu niên vừa mới bước lên tàu. Cậu ta đang đeo kính thực tế ảo, vừa mới bỏ kính xuống để uống nước.
"Em một mình à?" Cậu hỏi, nhìn bé với vẻ ngạc nhiên. "Em không sợ bị lạc sao? Em không phải là trộm lên tàu chứ?"
Lam Lam mở to mắt, lắc đầu: "Em không phải! Em có vé mà!"
Nói rồi, bé lấy từ túi quần ra một tấm vé nhỏ, trên đó có tên của bé và tên tàu.
Cậu thiếu niên nhìn nhanh qua tấm vé, nhưng rồi cậu ta lại không quan tâm tới bé nữa do trên cổ tay cậu ta, đồng hồ thông minh sáng lên. Đó là thông báo từ bạn cậu, mời cậu xem một buổi phát sóng trực tiếp.
Cậu ta lập tức đeo kính thực tế ảo vào và bắt đầu nói chuyện với bạn, quên mất Lam Lam bên cạnh.
Trong khi đó, Lam Lam vẫn cầm vé, nhưng cậu bé đã không còn chú ý đến bé nữa. Bé cúi đầu, nhẹ nhàng gấp tấm vé lại và cho vào túi.
Đây là lần đầu tiên Lam Lam đi xa nhà. Bé sinh ra và lớn lên ở Tử Vong Tinh, nơi mà mọi người luôn yêu thương bé. Dù cha mẹ của Lam Lam thường rất nghiêm khắc và luôn mang súng laser bên mình, nhưng họ cũng rất chăm sóc và yêu thương khi chơi với bé.
Năm nay Lam Lam bốn tuổi, nhưng bé rất nhỏ con. Bé đã không cao lên trong một năm qua, dù có uống nhiều sữa và ăn nhiều cháo. Bé vẫn rất đáng yêu.
Bố mẹ của Lam Lam nói rằng Tử Vong Tinh không tốt cho sức khỏe của bé, vì có phóng xạ có thể ảnh hưởng đến sự phát triển. Sau khi bàn bạc, họ quyết định đưa Lam Lam cần phải rời khỏi Tử Vong Tinh để có một cuộc sống tốt hơn.
Hôm qua, bố của Lam Lam, một người làm giám ngục, đã bế bé lên một chiếc tàu vũ trụ.
Tấm vé mà bé cầm trong tay là do bố mua cho bé. Bố nói rằng trên tàu sẽ có người kiểm tra vé, và nếu không có vé, bé có thể bị đuổi xuống tàu. Vì vậy, Lam Lam rất cẩn thận giữ tấm vé của mình.
Bé cũng có một tờ giấy với địa chỉ nơi có người sẽ đến đón bé. Bố đã dặn bé rằng khi đến nơi, bé phải nói đúng địa chỉ, nếu không sẽ bị lừa. Lam Lam nhớ rất rõ những điều bố đã dạy.
Bên cạnh bé là một cậu bé, có vẻ rất hồi hộp. Lam Lam thấy cậu ta nắm chặt tay, đeo kính thực tế ảo trông rất phấn khởi. Họ đã bay qua vành đai thiên thạch bên ngoài cửa sổ chỉ thấy màu đen.
Lam Lam quyết định chơi với chiếc đồng hồ hoạt hình mà bố đã mua cho bé. Dù không thể truy cập mạng, chiếc đồng hồ vẫn cho phép bé gửi tin nhắn và chơi game. Bé bắt đầu chơi game “quét mìn” rất tập trung.
Sau một thời gian dài trên tàu, cuối cùng họ cũng đến được Á Tinh.
Khi xuống tàu, cậu bé bên cạnh vẫn mải mê với chiếc đồng hồ của mình, không thèm nhìn ra ngoài. Lam Lam không muốn làm phiền cậu, nên bé nhẹ nhàng bò ra ngoài.
Khi đến gần cửa, Lam Lam thấy một tiếp viên hàng không xinh đẹp với tóc vàng và mắt xanh.
Bé hỏi: “Chị ơi, đây có phải là Á Tinh không?”
Tiếp viên hàng không mỉm cười và trả lời: “Đúng rồi, đây chính là Á Tinh! Em có hạ cánh ở đây sao?”
“Đúng vậy!” Lam Lam gật đầu, cố gắng đi xuống từng bậc thang.
Khi xuống đến dưới, tiếp viên hàng không nhìn Lam Lam với ánh mắt trìu mến. Bé rất dễ thương so với những đứa trẻ khác.
Lam Lam nhớ lời dặn của bố, bé ngồi chờ ở đại sảnh, vì sẽ có người đến đón bé.
Bé ngồi trên một chiếc ghế cao, ôm túi xách trong lòng. Chân của Lam Lam ngắn quá, không chạm đất. Bé nhìn xung quanh thấy rất nhiều người lớn đi lại.
– Wow, đây chính là một hành tinh lớn sao! Có nhiều người quá đi!
Lam Lam ngồi chờ từ chiều cho đến tối nhưng vẫn chưa thấy ai đến đón bé. Bụng của Lam Lam bắt đầu kêu ọt ọt. Bé nhìn xung quanh thấy mọi người đã dần rời khỏi đại sảnh. Những nhân viên làm việc cũng bắt đầu khóa cửa. Lam Lam cảm thấy hơi lo lắng.
Bé nhớ ra, có một tờ giấy mà bố đã đưa cho bé. Có thể là bạn của bố bận quá nên quên đến đón. Không sao đâu, Lam Lam có thể tự tìm đường đến địa chỉ trên tờ giấy!
Lam Lam đã học chữ một chút, bé nhớ rằng địa chỉ là: **“Á Tinh, khu 8, hẻm Vượng Tửu, số 22.”** Bé rất tự tin.
Xách cái ba lô nhỏ lên, bé nhảy xuống ghế và chạy ra ngoài. Ở bên ngoài, có rất nhiều xe đang chạy qua lại. Lam Lam nhìn xung quanh để tìm trạm xe buýt. Bé đã từng đi xe buýt trên Tử Vong Tinh, nhưng lần này là một hành tinh mới.
Cuối cùng, Lam Lam thấy một trạm xe buýt. Có nhiều xe buýt đang đậu ở đó. Bé không chắc mình phải đi xe nào, nên bé chạy vào một cửa hàng nhỏ gần đó để hỏi.
“Chị ơi, cho em hỏi đi khu 8, hẻm Vượng Tửu, số 22 thì đi xe nào ạ?” Lam Lam hỏi.
Người bán hàng đang xem TV, nghe Lam Lam hỏi thì chỉ tay ra ngoài: “Chiếc xe buýt kia kìa.”
Lam Lam nhìn theo và thấy một chiếc xe buýt đang đậu. Bé vui mừng, mỉm cười: “Cảm ơn chị!”
Bé nhanh chóng chạy ra ngoài và lên xe. Lam Lam lấy một đồng tiền mà bố mẹ đã đưa cho bỏ vào hộp tiền của tài xế. Tài xế đang bận xem TV nên không nhìn thấy bé.
Lam Lam ngồi trên xe buýt. Trong xe rất vắng, có lẽ vì đã muộn. Bé ngồi bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Mọi thứ thật đẹp! Ánh đèn lấp lánh làm bé mê mẩn.
Xe buýt bay lên cao, nhưng bên trong vẫn rất ổn định. Lam Lam chưa bao giờ thấy cảnh vật ở đây, nên bé cứ ngồi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Bé thấy rất nhiều xe bay và những tòa nhà sáng rực.
“Tiếp theo trạm, trạm cuối, tám khu,” một giọng nói vang lên trong xe.
“Ôi!” Lam Lam bừng tỉnh. Bé nhanh chóng nhìn tờ giấy trong tay. “Đúng rồi! Đây là tám khu!”
Bé rất háo hức, ngồi thẳng dậy và chờ đợi xe dừng. Nhưng dường như chiếc xe vẫn chưa đến nơi. Thời gian trôi qua, phong cảnh bên ngoài cũng thay đổi từ đẹp đẽ thành tối tăm.
Cuối cùng, xe buýt dừng lại, và giọng nói lại vang lên: “Trạm cuối, tám khu tới rồi, hành khách xin xuống xe theo thứ tự.”
Lam Lam đứng dậy, cẩn thận đi ra khỏi xe. Khi bước xuống, bé nhận ra xung quanh rất vắng vẻ, không có ai cả. Không có đèn đường và rất im lặng. Lam Lam đứng đó, gãi đầu và tự hỏi: “Mình có đúng địa chỉ không nhỉ?”