"Liên lạc được chưa? Sao vẫn chưa kết nối được?" Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi trong đại sảnh tàu vũ trụ Á Tinh, vẻ mặt lo lắng hỏi cậu em trai nhỏ.

Cậu em trai cũng không khá hơn, trán đầy mồ hôi: "Anh ơi, vẫn chưa liên lạc được. Có phải bé gái kia làm mất thiết bị quang não không? Ài, em đã nói là chúng ta nên tới sớm hơn..."

Người đàn ông tức giận đá nhẹ cậu em trai: "Ý em là đổ lỗi cho anh à?"

Cậu em im bặt, không dám nói thêm.

Người đàn ông trung niên tức tối: "Đáng ghét! Ứng dụng tàu vũ trụ bảo rằng chuyến này sẽ muộn 4 tiếng, làm sao anh biết nó lại không trễ!?"

Cậu em hỏi tiếp: "Vậy giờ làm sao, anh?"

Người đàn ông gầm lên: "Tiếp tục gọi cho bé gái đó! Gọi cho đến khi nào nó trả lời mới thôi! Nếu đại ca biết anh để lạc mất con bé, chắc chắn sẽ lột da anh! Để anh tự làm! Gửi tín hiệu ngay! Bé cưng ơi, làm ơn trả lời đi mà!"

---

Lam Lam đã đi rất xa, bé mệt mỏi rồi. Kể từ khi xuống xe buýt, bé cứ loanh quanh trong một nơi tối đen không thấy đường. Bé mở màn hình quang não, ánh sáng mờ nhạt chỉ đủ để chiếu sáng dưới chân.

Bé không biết quang não đã mất tín hiệu, cũng không hiểu là thiết bị có thể không có tín hiệu. Chỉ biết là ánh sáng từ quang não quá yếu, không đủ để nhìn xa.

Đi mãi, đi mãi, Lam Lam nghe thấy một số âm thanh. Có âm thanh nghĩa là có người, mà có người thì có thể hỏi đường.

Lam Lam đi tới, và cuối cùng gặp được nơi phát ra tiếng động ấy. Ánh sáng từ quang não chiếu rọi một bụi cỏ, trong đó có một Tiểu cẩu cẩu, cơ thể dính đầy máu.

Chú chó yếu ớt nằm đó, miệng phát ra những tiếng rên rỉ, thân thể đầy vết thương. Nó trông thật thảm hại.

Lam Lam nhìn thấy một chú chó nhỏ.

Chú chó nhỏ cũng đang nhìn lại Lam Lam.

Theo bản năng, nó muốn chạy khi nhìn thấy người lạ, nhưng vừa mới cử động, nó liền kêu lên đau đớn, tiếng kêu lộ ra vẻ thê lương..

"Đừng, đừng nhúc nhích..." Lam Lam hoảng sợ khi thấy máu chảy ở phần eo của chú chó, không biết phải làm gì.

"Tiểu cẩu cẩu bị sao vậy?"

Lam Lam tiến lại gần hơn một chút Tiểu cẩu cẩu cố gắng vùng vẫy, nhưng vì quá đau và yếu, nó lại ngã xuống tại chỗ và máu càng chảy nhiều hơn.

Lam Lam lo lắng: "Đừng nhúc nhích nữa, mình không phải người xấu..."

Cô bé nhẹ nhàng đặt tay lên lưng để ngăn nó khỏi đứng dậy. Tiểu cẩu cẩu tức giận, phát ra tiếng gầm gừ yếu ớt từ cổ họng, nó nỗ lực quay lại muốn cắn tay Lam Lam, nhưng lại làm không được.

Cuối cùng, nó nằm xuống, tuyệt vọng nức nở hai tiếng. Nó đã chạy thoát xa như vậy, cuối cùng vẫn không thoát được, tuyệt vọng mà chết trên tay nhân loại nhỏ yếu này…

Tiếng nức nở lớn hơn nữa, tuyệt vọng chờ nhân loại này ra tay.

Lam Lam, nhẹ nhàng vuốt lông nó.

Lam Lam xem Tiểu cẩu cẩu đã nằm yên xuống nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó.

Tử Vong Tinh cũng có người nuôi chó, có tiền nhất là nhà mẹ Sophia liền dưỡng ba con đại cẩu cẩu, Lam Lam thích nhất cùng đại cẩu cẩu chơi, mỗi lần cô bé đi nhà mẹ Sophia, bé đều sẽ ngồi ở đại cẩu cẩu bối thượng, đại cẩu cẩu liền sẽ chở cô bé đi tới đi lui.

Cô bé nhớ Tử Vong Tinh cũng có người nuôi chó. Nhất là nhà của mẹ Sophia liền nuôi ba con chó lớn đâu. Lam Lam thích nhất cùng chúng nó chơi. Mỗi lầm sang nhà mẹ Sophia mà Lam Lam thường ngồi trên lưng chúng và chơi đùa. So với những con vật đó, Tiểu cẩu cẩu này chỉ bằng một nửa kích thước.

‘Tiểu cẩu cẩu đáng lẽ phải được chăm sóc cẩn thận, giống như ba mẹ chăm sóc mình vậy...’ Lam Lam nghĩ thầm.

Cô bé tiếp tục xoa dịu Tiểu cẩu cẩu, nói nhỏ: " Chó con, không cần sợ hãi, chờ em đã khỏe, Lam Lam mang em về nhà tìm mẹ được không??"

Đôi mắt xanh lục của tiểu cẩu cẩu cố gắng mở to nhưng bởi vì sự sống bị xói mòn nó dần dần nhắm mắt lại vì quá kiệt sức. Lúc này nó đã hoàn toàn hôn mê.

Lam Lam đứng dậy, lấy chiếc quang não của mình ra bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Cô bé đang tìm một thứ gì đó, nhưng không thấy.

"Tiểu cẩu cẩu, chờ chị một chút nhé, chị sẽ quay lại ngay!"

Lam Lam chạy nhanh đi tìm xa hơn, bé sợ chút nữa bé không tìm được đường trở lại nên vừa chạy vừa thả những viên đá xuống đất để đánh dấu đường về.

"Đây rồi!"

Cô bé tìm thấy một loại cây xanh nhỏ. Lam Lam cẩn thận bứt lá của nó lên và bứt thêm nhiều chiếc lá khác rồi nhanh chóng quay lại chỗ Tiểu cẩu cẩu.

Đem những chiếc lá vừa hái được đặt lên một tảng đá, Lam Lam nghiền nát chúng rồi đắp lên vết thương ở phần eo của Tiểu cẩu cẩu.

Sau khi làm xong, Tiểu cẩu cẩu vẫn nằm im không nhúc nhích. Lam Lam ngồi xuống cạnh nó, nhìn chăm chú một lúc lâu đến khi chính cô bé cảm cũng thấy mệt mỏi.

Cuối cùng, Lam Lam ngáp lớn, đôi mắt rưng rưng vì buồn ngủ. Cô bé ngồi trên mặt đất dựa lưng vào Tiểu cẩu cẩu và gục đầu lên lưng nó, rồi ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Lam Lam bị đánh thức bởi một luồng hơi nóng phả vào mặt.

Cô bé mở mắt mơ màng, và đối diện ngay trước mặt là đôi mắt xanh lục sắc bén của một con thú.

Hơi thở của con thú thổi vào mặt Lam Lam, cô bé cảm thấy mùi hơi khó chịu.

Vẫn chưa tỉnh hẳn, Lam Lam đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mũi Tiểu cẩu cẩu, rồi lẩm bẩm: "Tỉnh rồi à, chó nhỏ?"

Tiểu cẩu cẩu không hề cử động, chỉ nhìn chằm chằm Lam Lam với ánh mắt sắc bén, những chiếc răng nhọn hé lộ cùng một ít nước dãi rơi xuống. 

Tiểu cẩu cẩu này không phải chó mà là một con Phong Xích Lang, hàm răng của nó có chất độc, chỉ cần một chút lực là có thể cắn đứt cổ của Lam Lam, khiến cô bé không thể nhúc nhích. Nhưng nó lại lưỡng lự, không biết có nên cắn cô bé hay không.

Lam Lam không biết rằng Tiểu cẩu cẩu đang do dự về việc cắn cô. Cô bé miễn cưỡng ngồi dậy, xem xét vết thương ở eo của nó. Phần vết thương vẫn còn dính một ít thuốc từ hôm qua, nhưng đa phần đã biến mất, có thể là bị rơi ra hoặc nó đã liếm hết.

Lam Lam không vui: "Đó là thuốc mà, phải để ở trên vết thương thì mới mau lành. Em không được liếm lung tung."

Cô bé chu môi, má phồng lên vì không hài lòng, và thậm chí còn dùng ngón tay nhỏ bé chạm vào mũi lang.

"Hắt xì!" Phong Xích Lang bị làm phiền, hắt xì một cái.

Lam Lam cười khúc khích vì thấy chú chó thật đáng yêu, rồi sờ đầu nó và nói: "Em nằm xuống đi, chị sẽ bôi thêm thuốc cho em."

Cô bé quay người lấy thêm lá cây từ hôm qua, nghiền nát chúng rồi nhẹ nhàng đắp lên vết thương cho nó. 

"Em phải nghỉ ngơi ít nhất nửa ngày nữa, không được cử động lung tung. Nếu không, vết thương sẽ nứt ra và chảy máu thêm. Yên tâm, chị sẽ giúp em tìm mẹ. Chị không bỏ mặc em đâu."

Sau khi đắp thuốc xong, Lam Lam mở ba lô nhỏ của mình, lấy ra một lọ dinh dưỡng vị mật dưa.

"Mẹ Nhã Nhã lo chị  đói, nên đã chuẩn bị năm lọ dinh dưỡng này. Chị sẽ chia cho em một lọ nhé."

Lam Lam mở nắp lọ, rót chất lỏng đặc sệt vào lòng bàn tay và đưa đến trước mặt chú chó.

Chú chó nghe mùi, lập tức liếm sạch chất lỏng trên tay Lam Lam. Loại dinh dưỡng này chứa năng lượng, rất cần thiết cho các loài thú biến dị như nó.

Lam Lam cười vì thấy lòng bàn tay ngứa ngáy. Sau khi Phong Xích Lang ăn xong, cô bé mở một lọ khác tự uống.

Hôm qua, khi ở căn cứ, Lam Lam đã rất đói, nhưng cô bé không muốn ăn ngay vì định để dành đến lúc nhớ nhà. Nhưng giờ thì không thể nhịn nổi nữa, cả cô và chú chó đều cần ăn.

Sau khi ăn xong hai lọ dinh dưỡng, Lam Lam cất ba lọ còn lại vào ba lô. Khi thấy Phong Xích Lang cố gắng liếm bình dinh dưỡng, cô bé nhanh chóng kéo khóa ba lô lại và nghiêm túc nói: "Không được ăn hết đâu, chúng ta phải để dành cho lúc đói nữa chứ!"

Phong Xích Lang nhìn Lam Lam với đôi mắt xanh lạnh lùng, trong nó trỗi dậy bản năng muốn giành giật thức ăn và tấn công cô bé. Nhưng khi nghe Lam Lam nói: "Trưa nay chúng ta sẽ ăn tiếp nhé," và thấy cô bé sờ đầu mình, nó dần dịu lại.

Lam Lam ngả đầu vào cổ Phong Xích Lang và ôm chặt nó, nói nhỏ: "Ngủ thêm một chút đi, khi vết thương của em khá hơn, chị sẽ đưa em đi tìm mẹ."

Cảm thấy cô bé quá gần gũi, Phong Xích Lang không thoải mái một lần nữa ngồi xuống, dần dần thả lỏng. Không lâu sau, Lam Lam đã vô tư dựa vào ngực nó, tay ôm lấy lớp lông mềm, ngủ ngon lành.

Nhận ra nhân loại này không có ý định tấn công mình, Phong Xích Lang cũng thả lỏng cơ thể. Nó vẫn còn đói, nhịn không được liếm nhẹ bàn tay của nhân loại này để tận hưởng chút năng lượng còn sót lại. Rồi dần dần, nó cũng nhắm mắt, dựa đầu vào Lam Lam và chìm vào giấc ngủ.

Thân thể nó còn rất đau, nó kỳ thật cũng rất mệt.

Khi Lam Lam tỉnh dậy, trời đã trưa.

Cô bé mở thêm một lọ dinh dưỡng, chia đều cho mình và Tiểu cẩu cẩu. Còn lại hai bình cuối cùng, Lam Lam bắt đầu lo lắng về việc cạn nguồn thức ăn, nên ăn rất keo kiệt.

Cô bé kiểm tra vết thương của Phong Xích Lang, thấy máu đã ngừng chảy và vết thương đang lên da non. Lam Lam lấy mảnh quần áo nhỏ từ ba lô, nhẹ nhàng buộc lên vết thương để giữ sạch sẽ. Sau đó, cô bé đứng dậy, nói: "Tiểu cẩu cẩu, chúng ta đi thôi. Em có thể ngửi thấy hướng của mẹ em không?"

Phong Xích Lang từ từ bước đi phía trước. Vì vẫn còn đau, nó không thể đi nhanh, nhưng với tốc độ này, vừa lúc Lam Lam với đôi chân ngắn cũng có thể theo kịp.

Họ cứ đi mãi, cho đến khi Lam Lam cảm thấy mệt mỏi, đôi chân nhỏ run rẩy.

"Chúng ta còn phải leo núi nữa sao?" 

Lam Lam thở dốc, chống tay lên đầu gối. Cô nhìn lên triền núi cao và quay lại nhìn xuống chân núi, nơi hoang vắng, chẳng có dấu hiệu của con người. 

‘Đây có phải là khu hẻm Vượng Tửu không? Trông chẳng có ai ở cả.’

Phong Xích Lang phía trước rống nhẹ một tiếng.

Lam Lam nhìn theo hướng nó chỉ và phát hiện ra một hàng rào cao ngất trên núi. "Mẹ em ở sau hàng rào đó sao? Vậy mình đi thôi..."

Cô bé cố gắng bước tiếp, kiên trì đi theo Phong Xích Lang. Không lâu sau, họ đến gần hàng rào và chui qua một lỗ lớn ở góc phải.

Rất nhanh sau đó, họ tiến vào một khu rừng rậm rạp hơn.

---

Tiếng bước chân "đắc đắc đắc" vang lên trong khu sân thi đấu cũ. Một công nhân tu sửa lão luyện đang vác dụng cụ của mình, vừa bước đi vừa ngân nga bài hát, tiến về phía lưới phòng hộ ở rìa phía tây sân thi đấu.

Hôm qua, trong buổi huấn luyện tại sân, Thái tử của Đế quốc đã chạm trán với một đàn Phong Xích Lang. Cuộc chiến dữ dội kéo đến sát lưới phòng hộ phía tây, và một con Phong Xích Lang đã phá hỏng một phần lưới.

Lo lắng rằng có thể còn sót lại Phong Xích Lang lảng vảng quanh đó, nên công nhân nhân tu sửa chỉ dám đến sửa lưới vào buổi sáng.

Nhìn thấy lỗ hổng lớn, người công nhân nhanh chóng lấy dụng cụ ra và bắt đầu vá lại lưới. Sau nửa giờ mệt mỏi, ông ta lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía sân đấu, thở dài: "Không biết lần huấn luyện này có ai qua nổi không. Cứ thế này mãi, lứa thiên tài trẻ này chắc sẽ chết sạch mất. Haizz"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play