Edit: Mạn Già La
Ở cửa nháo ra chuyện cười lớn như vậy, Giản Nhân không còn mặt mũi ở lại nữa, hắn thừa dịp hai người trong phòng còn chưa kịp phản ứng, lập tức khập khiễng bỏ chạy.
Trở lại xe, Giản Nhân đóng chặt cửa sổ, hút thuốc hết điếu này đến điếu khác, thẳng đến khi khói trong xe nồng nặc đến mức không nhìn rõ ngũ quan người, mới lái xe về nhà.
Ngón chân của hắn phỏng chừng sưng rất dữ, kẹt trong giày da, vừa động liền đau thấu tim. Nhưng hắn cứ như không hay biết, tự ngược mà điên cuồng đạp chân ga.
Làm như vậy dẫn đến kết quả chính là trên đường xảy ra một chút tai nạn nhỏ, đầu xe đâm vào trong vành đai xanh, túi khí an toàn bung ra, tuy rằng không chảy máu, nhưng cũng làm cho hắn một trận buồn nôn.
Gọi điện thoại kêu người đến thu dọn mớ hỗn độn, Giản Nhân kéo chân tàn chậm rãi đi về nhà. Hắn đứng ở dưới lầu ngửa đầu nhìn, trong nhà một mảnh đen kịt, nửa điểm ánh sáng cũng không lộ ra.
Giản Nhân nhớ tới hai tuần trước, mặc kệ mình có về trễ đến đâu, chỉ cần vừa đến cửa nhà, nhất định có thể nhìn thấy ánh sáng trên cửa sổ phòng khách, đó là Tần Triều Mộ đặc biệt để lại cho hắn, sợ buổi tối hắn về nhà không thấy rõ rồi đụng tới đụng lui.
Ánh sáng đó sẽ không quá sáng, chỉ có một chút màu cam, không chiếu quá xa, nhưng có thể luôn khiến lòng người ấm áp.
Giản Nhân dùng chìa khóa mở cửa, không bật đèn, cởi giày đi vào, mò mẫm đi thẳng đến trước chiếc đèn bàn nhỏ bên cửa sổ, trên đường đụng vào ghế hai lần bàn một lần, động tĩnh rất lớn.
Nhấn mở đèn bàn, ánh đèn chiếu ra một chỗ đất nhỏ, Giản Nhân đứng ngây ngốc nhìn một lúc lâu, đột nhiên hốc mắt nóng lên, khom lưng nhẹ nhàng ôm đèn bàn vào trong ngực.
Ngoài đèn bàn, trong phòng không còn vật nào có thể soi sáng. Giản Nhân ôm nó, từ trên lầu xuống dưới lầu, giống như du hồn không ngừng đi lại, ngay cả mỗi một bức tường hắn cũng từng tấc từng tấc soi qua.
Trong nhà này khắp nơi đều là dấu vết sinh hoạt của Tần Triều Mộ, từ tấm thảm mềm mại ở cửa đến đệm chăn thoải mái trong phòng ngủ, lớn đến bàn ghế, nhỏ đến mỗi một chiếc đũa trong tủ chén, đều là mấy năm nay Tần Triều Mộ từng chút từng chút mang về. Dưới ánh đèn bàn dịu dàng chiếu rọi, có khi Giản Nhân thậm chí có thể cảm nhận được bầu không khí ấm áp trước kia có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Trong bất tri bất giác, Giản Nhân đi vào phòng ngủ, hắn mở tủ đầu giường ra, bên trong chứa đầy đồ đạc vụn vặt.
Tần Triều Mộ có một sở thích, là thích sưu tầm một số đồ dùng nhỏ có ý nghĩa kỷ niệm, ví dụ như giấy khen từ nhỏ đến lớn, vé xem phim đầu tiên, vé xe lần đầu tiên đi xa nhà, cùng với một số thứ có ý nghĩa đặc biệt nhưng không có giá trị.
Giản Nhân lấy ra từng món từng món tỉ mỉ quan sát, đi theo những thứ nhỏ bé phá tan thời gian này, chậm rãi nhớ lại quá khứ đã cùng Tần Triều Mộ rất lâu.
Mỗi lần nhìn qua, trái tim Giản Nhân như bị đào rỗng một lần, máu tanh hôi thối cùng với những năm tháng chảy xuôi, cho đến khi biến mất ở một góc hẻo lánh không người hỏi thăm.
Hắn cắn chặt răng, nuốt nghẹn ngào vào trong, lại trong nháy mắt nhìn thấy một cái hộp nhỏ màu đen thì bật khóc.
Trong hộp đựng một chiếc nhẫn, kiểu dáng bình thường không bắt mắt, nhưng hiển nhiên chủ nhân của nó rất thích nó, chiếc nhẫn được bảo quản vô cùng hoàn hảo, nhìn không ra một chút dấu vết hao mòn.
Ngày đầu tiên hai người ở bên nhau, Giản Nhân đã tiêu hết tiền tiết kiệm, mua một cặp nhẫn.
Lúc ấy hắn chỉ là một sinh viên nghèo, không thể mua nổi đắt tiền, không thể mua nổi đồ tốt, chỉ có thể trả giá với chủ cửa hàng nửa giờ, mua cái trung bình như vậy.
Lúc hắn đeo nhẫn cho Tần Triều Mộ, trong miệng nói chính là: Anh thật sự muốn cùng em sống cả đời, đợi đến khi hai chúng ta đều trở thành ông già lọm khọm, cho dù không răng không con không con gái, vẫn phải nắm tay dắt tay nhau đi dạo.
Chính một câu nói như vậy, đổi lại lần tiên Tần Triều Mộ chủ động hôn.
Chiếc nhẫn thuộc về Giản Nhân, đã sớm từ mấy năm trước trong một lần cãi vã, bị hắn gỡ xuống ném ra ngoài trước mặt Tần Triều Mộ.
Chiếc nhẫn biến mất ở cửa sổ, Giản Nhân nhìn biểu tình kinh ngạc của Tần Triều Mộ, nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng vui sướng.
Sau đó một giây sau, hắn liền trơ mắt nhìn Tần Triêu Mộ tháo nhẫn trên tay mình xuống, ra sức ném đi.
Khi đó hắn chìm trong cảm xúc phẫn nộ, không hề chú ý tới trong không trung thật ra chẳng có vật nào bay ra cả.
Sau khi cùng Tần Triều Mộ quan hệ quyết liệt, chiếc nhẫn này lần thứ hai xuất hiện ở trước mắt Giản Nhân, áy nặng nề như núi đè hắn xuống, làm cho hắn gần như không thở nổi.
Hắn đặt nhẫn lên trán, che ở ngực, hé môi khẽ hôn, nhưng cho dù như thế nào cũng không giảm bớt được bi thương trong lòng.
Giản Nhân đưa nhẫn về phía ánh đèn, muốn đeo lên tay mình. Nhưng mà giống như là không tiếng động cười nhạo, đèn bàn rốt cục hao hết một chút điện cuối cùng, yên lặng không một tiếng động tắt ngúm.
Trong bóng tối, tất cả trở về tĩnh mịch, chỉ lưu lại tiếng nghẹn ngào của Giản Nhân đột ngột vang lên.