Edit: Mạn Già La
Tần Triều Mộ đi bệnh viện một chuyến.
Mang về một tờ giấy chuẩn đoán ung thư.
Nhưng may chỉ là ung thư dạ dày giai đoạn đầu.
Tâm trạng cậu rất tốt, hỏi bác sĩ có mấy phần nắm chắc chữa khỏi, lại hỏi một số thứ cần kiêng ăn, bác sĩ dặn dò cậu vài việc cần chú ý, Tần Triều Mộ đều ghi nhớ hết, sau đó mỉm cười tạm biệt bác sĩ.
Tần Triều Mộ về nhà, đầu tiên là xin công ty được nghỉ dài hạn, sau đó lấy □□ trong ngăn tủ ra, rồi lấy thêm vài bộ quần áo thoải mái đi tắm rửa, quay đầu về bệnh viện.
Cậu ở trong phòng bệnh Vip, thuốc men và bác sĩ điều trị cũng là đứng đầu trong bệnh viện. Lại thuê hộ lý riêng, một ngày ba bữa đều là từ khách sạn 5 sao đóng gói đưa tới, sắc hương vị đầy đủ cả.
Tần Triều Mộ mỗi ngày đều tươi cười, lúc rảnh rỗi thì đi dạo trong hành lang bệnh viện, cùng trò chuyện với nhóm bệnh nhân.
Mỗi lần bác sĩ điều trị đến đều sẽ nói: “Nếu như ai cũng đều giống cậu thì tốt rồi, có người chỉ cần nghe đến từ ung thư đã sợ mất mật, nhưng thật ra cũng không đáng sợ đến thế, chỉ cần tâm thái tốt phối hợp trị liệu, khả năng trị khỏi sẽ rất lớn.”
Nói xong lời cuối cùng, bác sĩ thở dài một hơi, trên mặt lộ ra một chút thương xót.
Tần Triều Mộ biết bác sĩ nói chính là ai.
Ở phòng bệnh cách vách là một phụ nữ trung niên, lúc nhập viện bệnh ung thư của bà chỉ mới giai đoạn giữa, hoàn toàn có khả năng chữa khỏi. Nhưng bà cả ngày sống trong sợ hãi, sợ ngày nào đó mình sẽ chết trong căn phòng bệnh lạnh băng, khiến cho việc điều trị không hề hiệu quả, bệnh tình của bà càng thêm nghiêm trọng.
Khi Tần Triều Mộ nhập viện có qua nhìn bà, bà đã gần như tiều tụy, không còn sức sống.
Bác sĩ còn đang lải nhải, Tần Triều Mộ mở sách ra, chỉ coi như không nghe thấy.
Vài ngày sau, phòng bệnh cách vách một trận binh hoang mã loạn, các y tá đẩy người phụ nữ vào phòng phẫu thuật, bánh xe chuyển động cỏn kẻn trên sàn nhà.
Tần Triều Mộ đóng cửa lại cho thanh tịnh.
Sau ca mổ hai tiếng, con trai người phụ nữ mới khoan thai tới muộn, hắn ngồi trên băng ghế dài trước cửa phòng bệnh, mặt không biểu cảm nhưng hai mắt lại đỏ hoe.
Tần Triều Mộ ra cửa hoạt động gân cốt, vừa vặn gặp hắn.
Tần Triều Mộ chỉ liếc nhìn người đàn ông ngồi trên ghế một cái, liền đi xa, cậu đến bên cửa sổ, đẩy ra, nhìn cây cỏ xanh mướt dưới lầu, thở ra một hơi.
Nơi này là lầu 3, cũng không tính cao, đám trẻ đang chơi đùa dưới lầu một thấy Tần Triều Mộ, nhảy nhót chào hỏi cậu.
Tần Triều Mộ mỉm cười vẫy tay đáp lại.
“Cậu cũng mắc ung thư à?” Người đàn ông ngồi trên ghế nhìn nụ cười trên môi Tần Triều Mộ, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Giọng của người nọ khàn khàn, mang theo giọng mũi dày đặc.
Qua hồi lâu Tần Triều Mộ mới ý thức được đây là đang hỏi mình, cậu gật đầu.
“Cậu không sợ sao?” Người đàn ông lại hỏi.
Tần Triều Mộ quay đầu lại, sắc môi tái nhợt, nhưng độ cung cong lên lại vô cùng xinh đẹp “Một chút bệnh vặt mà thôi.”
Lúc này, điện thoại của Tần Triều Mộ vang lên, là nhạc chuông rất bình thường, leng ka leng keng.
Mới vừa bắt máy, đầu bên kia đã lập tức lên tiếng, lửa giận dọc theo tuyến điện thoại đốt đến đây “Em đi đâu?”
Giọng điệu Tần Triều Mộ nhàn nhạt “Bệnh viện.”
“Bệnh viện? Em đến bệnh viện làm gì?”
Tần Triều Mộ trầm ngâm một lúc, sau đó lúc đối phương sắp hết kiên nhẫn, cậu mới nín cười nói: “HIV, em kiểm tra ra bệnh AIDS, Giản Nhân, anh…”
Cậu bên này nhịn cười, nhưng thông qua điện thoại thì lại giống như đang khóc, Giản Nhân đang cầm điện thoại nghe được chữ HIV thì tái mặt, rồi sau đó giận dữ quát “Tần Triều Mộ! Cậu có bệnh AIDS thì sao không nói sớm hả?!”
“Tôi cũng mới kiểm tra ra hai ngày trước thôi.” Tần Triều Mộ đem điện thoại ra xa một chút, tiếng hét vừa rồi của đối phương khiến màng nhĩ cậu đau nhói.
“Mẹ nó cậu, cậu!” Giản Nhân tức giận đến nói năng lộn xộn, Tần Triều Mộ sắp không nín cười được nữa, sợ lòi, vội vàng cúp máy.
“Bệnh AIDS?” Người đàn ông ngồi trên ghế đứng dậy, đi tới sau lưng Tần Triều Mộ.
Tần Triều Mộ chớp chớp mắt, cười liền lộ ra hai chiếc răng nanh, “Một trò đùa dai nhỏ thôi.”
“Vừa rồi là bạn gái cậu?”
Tần Triều Mộ lắc đầu, duỗi eo đi về hướng phòng bệnh “Tôi độc thân.”
Tác giả có lời muốn nói: Bị một bài nói là ngược tra công nhưng thật ra toàn là ngược thụ làm tức chết, câu chuyện này hoàn toàn là sản phẩm của oán niệm, tình tiết khuôn sáo cũ thất niên chi dương* gì đó đều dùng hết luôn, nhưng có một chuyện tuyệt đối sẽ có đó chính là NGƯỢC TRA CÔNG!!!
[*] Thất niên chi dương: nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muộn thuở không thể tái hợp
——
Mạn: Ngược tra thẳng tiến 〜(꒪꒳꒪)〜