Sau đêm mưa, mặt trời tỏa ánh nắng rực rỡ.
Đỗ Trường Khanh ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm, cuối cùng cũng khỏi hẳn phong hàn, mới sáng sớm đã thay áo thân dài mùa xuân, cùng A Thành đến y quán, vừa tới nơi đã nhìn thấy Ngân Tranh đang cắm hoa cạnh chiếc bàn sau cửa.
Đó là hoa thạch lựu tươi tắn mới nở, những chùm hoa đỏ hồng như những đốm lửa cháy, như những tờ giấy đỏ được cắt tỉa khéo léo, phản chiếu màu xanh tươi mát, hai màu xanh đỏ tạo nên một vẻ đẹp kiều diễm.
Trong khóm hoa thạch lựu có rất nhiều bình sứ trắng to bằng lòng tay, trên thân bình dán giấy mao tiên màu hồng trông như một viên hồng ngọc ẩn mình giữa những đóa hoa tươi đẹp, làm toát lên vẻ lung linh đáng yêu.
Đỗ Trường Khanh cầm đại một bình lên, hỏi Ngân Tranh: “Sao bày nhiều son phấn thế?”
“Không phải son phấn.” Ngân Tranh đưa tranh chữ treo trên tường cho hắn: “Đây là thuốc cô nương mới làm.”
Lần trước, sau khi bức tranh chữ của ‘Xuân thủy sinh’ bị người của sở Thục dược xé đi, mặt tường trở nên trống không, nhưng bấy giờ khi treo bức tranh chữ của Ngân Tranh lên, cửa tiệm trông đã khắc biệt hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT