Thời tiết ngày càng càng nóng, ban ngày trở nên dài hơn.
Gần vào hạ, một số bông thược dược trong sân bị phơi lâu dưới ánh nắng đã có chút héo úa, số còn lại thì ẩn mình dưới tán lá xanh, nhưng không còn diễm lễ như trước.
Trong sân viện Kha phủ, Tần Thị đang trách mắng hạ nhân.
“Hạ nhân trong cái phủ này làm việc kiểu gì thế hả, chảy nhiều nước như vậy mà cũng không nhìn thấy sao? Chiếc thảm hôm qua ta vừa sai người thay mới, hôm nay đã thấy vệt nước rồi, ngày thường dễ dãi với các ngươi quá nên ai ai cũng học thói làm biếng!”
Kha Thừa Hưng vừa thay bộ đồ mới, bước ra thì nghe thấy Tần Thị đang dạy dỗ người làm, không khỏi chau mày.
Hắn bước ra ngoài, ho nhẹ một tiếng, dịu giọng nói: “Sao nàng lại tức giận rồi? Không phải chỉ là làm bẩn một tấm thảm sao, chắc tại đêm qua mưa lớn, con nha hoàn nào đó bất cần dây nước vào.”
“Bất cẩn cái gì, nào có ai bất cẩn mà có thể để lại một vũng nước như vậy?” Tần Thị dựng thẳng đôi mày liễu: “Chàng nhìn cho rõ đi, dấu chân này rõ ràng giống như cố tình nhẫm lên vậy. Không được, Bình nhi, ngươi đi gọi nha hoàn trong viện vào đây, từng người cầm giày đối chiếu, hôm nay ta nhất định phải tìm ra kẻ đáng chém ngàn đao kia!”
Kha Thừa Hưng nghe mà dức cả đầu, vội vàng tìm cớ lánh đi.
Sau khi ra khỏi phòng, Vạn Phúc rót cho hắn chén trà để súc miệng, Kha Thừa Hừng dùng xong thì tiện mồm hỏi: “Sao mấy hôm nay không nhìn thấy Vạn Toàn?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play