Lục Đồng đội mành che mặt, ra khỏi Trúc Ly quán, Ngân Tranh ở bên ngoài tiến lên đón.
Nàng đi tới cạnh Lục Đồng, khẽ nói: “Cô nương, em đã giao cho Tào gia tất cả số ngân phiếu kia rồi.”
Lục Đồng gật đầu.
Tào gia của lầu Khoái hoạt vốn là kẻ lưu manh đầu đường xó chợ, nhưng không biết vận may từ đâu đến mà bấu víu được quý nhân, nhờ thế mà hắn ta mở được một phường bạc ở phố Thanh Hà của thành Nam.
Trước đây Tào Khang từng cho vay ăn lãi ở sòng bạc, hắn vốn to gan, bây giờ có quý nhân ở phía sau chống lưng thì càng không coi ai ra gì. Hôm Lục Đồng tới sòng bạc, không phải Tào Khanh không nhìn ra chiêu trò của Ngân Tranh, tuy nhiên, khi Lục Đồng bảo Ngân Tranh giao hết hai ngàn lượng ngân phiếu vừa thắng được cho Tào gia, hắn đã vui vẻ giúp đỡ Lục Đồng.
Tào gia chỉ cần tiền, còn về những chuyện khác thì hắn chẳng thèm quan tâm. Hơn nữa, hắn có thể mở sòng bạc ở thành Nam, người phía sau chống lưng cho hắn có thể nhỏ được sao? Cho dù Vạn Toàn dọn khỏi Kha gia, nhưng Vạn Phúc chung quy cũng chỉ là một gã người hầu của Kha gia.
Tào gia thực sự không thèm để vào mắt gã người hầu này.
Nàng biết những việc liên quan tới Tào gia trong một cuộc trò chuyện phiếm với Đỗ Trường Khanh ở y quán. Trước đây hắn từng là một tên ăn chơi đàn đúm, hễ là chuyện của thanh lâu phường bạc ở Thịnh Kinh thì không ai biết rõ hơn hắn. Chỉ là vài câu bâng khua của hắn nhưng lại khiến Lục Đồng ghi nhớ trong lòng, vì thế mới có cục diện Vạn Toàn nhập cuộc như ngày hôm nay.
Hiện lại Tào gia đã nhận được khoản tiền lớn, nên giúp Lục Đồng giam giữ Vạn Toàn là lẽ đương nhiên, nhờ vậy mà Lục Đồng cũng bớt được rất nhiều chuyện.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT