Trưởng Tôn Hi không dự đoán được, Sở vương……, vậy mà lại trực tiếp giết người diệt khẩu!
Mới đầu còn nghĩ, cho dù vừa rồi mình đắc tội Sở vương, nhưng hắn vẫn có những vấn đề cần bận tâm, muốn gây phiền toái cho mình cũng là chuyện về sau. Không ngờ đối phương lại không làm theo lẽ thường, ---- trong phủ Thái Tử, hắn muốn giết người liền giết người.
Càn rỡ kiểu gì đây? Kiêu ngạo kiểu gì đây? Quả nhiên là một nhân vật nguy hiểm cực hạn.
Trưởng Tôn Hi liều mạng bơi tới bờ bên kia, không dám dừng một lát nào. Bởi vì lo lắng Sở vương sẽ từ Thấm Phương đình đuổi theo ra, liều mạng bơi về phía trước, còn hấp tấp quay đầu lại nhìn thoáng qua. Nhưng không biết sao, Sở vương vẫn luôn bình tĩnh đứng ở cạnh đình hóng gió, căn bản không có bất kì động tác nào.
Có lẽ, đối phương căn bản là không để mình vào mắt.
Đối với hắn mà nói, hôm nay giết không được, khi nào có rất nhiều thời gian lại giết. Đương nhiên, cũng có thể bởi vì nơi này là phủ Thái Tử, hắn hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút bận tâm, chỉ dám để mình vô ý “trượt chân rơi xuống nước”, lại không tiện quang minh chính đại giết người.
Nhưng nói ngắn gọn, mạng nhỏ này của mình chọc phải nguy hiểm rồi.
“Khụ, khụ khụ……” Trưởng Tôn Hi cảm thụ được nước hồ lạnh lẽo trong miệng, hàm răng đánh cầm cập, bản năng cầu sinh làm nàng liều mạng bơi về phía trước, ---- sống sót! Cho dù sống thêm một khắc cũng là tốt.
Nhưng……, chỉ là, cái hồ này vì sao to lớn như thế? Xa xa không thấy bờ.
Mình sắp không sức lực rồi.
Hồ nước lóng lánh, như một dải lụa xưa cũ sắc xanh, xuyên qua hơn nửa cái Đông Cung, đi đến khúc ngoặt ở rừng trúc phía trước có một kiến trúc hình vòm. Chiêu Hoài Thái Tử cùng Phó Trinh đang đứng nói chuyện, các cung nhân tránh mặt khá xa, bốn phía im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng "sàn sạc" gió thổi lá trúc, phá lệ u tĩnh lặng mịch.
“Chuyện gì?” Chiêu Hoài Thái Tử hỏi: “Sao ngươi phải tự mình lại đây.” Ngữ khí có vài phần trách cứ.
Phó Trinh vội nói: “Mấy ngày trước đây, Trưởng Tôn nữ quan từng thắt cổ tự vẫn trong cung.”
Chiêu Hoài Thái Tử nhướng mày, “Trưởng Tôn nữ quan? Thắt cổ tự vẫn?”
Nghe khẩu khí, Thái Tử điện hạ tựa hồ không biết Trưởng Tôn Hi? Trong lòng Phó Trinh hơi thả lỏng.
Bất quá cẩn thận ngẫm lại, trước đó mặc dù Trưởng Tôn Hi trở về làm bạn với Thái Tử Phi, cũng là ở phủ Phần Quốc trưởng công chúa, không có đạo lý cần theo đến Đông Cung. Mà Thái Tử điện hạ luôn luôn phẩm hạnh cao khiết, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, cũng không đi sai bước, sao có thể nhìn trúng cô em vợ? Có lẽ trước đó mình đã nghĩ quá nhiều.
Trong lòng hổ thẹn rất nhiều, vội nói: “Chính là nữ quan vừa rồi bị Sở vương điện hạ giữ lại.” Sau đó đưa vật chứng lên, “Đây là ngọc bội được lục soát ra từ trên người nàng. Vì Trưởng Tôn nữ quan là biểu muội Thái Tử Phi, không thể tùy tiện xử trí, cho nên đặc biệt đến bẩm báo Thái Tử điện hạ một tiếng, xin được chỉ dẫn.”
“Biểu muội Thái Tử Phi?” Trong mắt Chiêu Hoài Thái Tử hiện lên vẻ kinh ngạc, bất quá chờ khi tầm mắt hắn dừng trên ngọc bội dương chi, sắc mặt lại đột nhiên thay đổi, “Đây……” Hắn tựa hồ có chuyện muốn nói, nhưng lại nuốt xuống, chỉ là duỗi tay nhận ngọc bội.
Phó Trinh kinh ngạc nói: “Thái Tử điện hạ nhận ra ngọc bội này?”
Chiêu Hoài Thái Tử lạnh lùng quét mắt liếc nàng một cái.
“Nô tỳ đi quá giới hạn.” Sắc mặt Phó Trinh sợ hãi, vội vàng quỳ xuống.
Một trận gió lạnh thổi qua, lướt trên áo bào to rộng của Chiêu Hoài Thái Tử, làm cho hắn càng cao khiết phong hoa, lại dường như có thêm vài phần tư vị tuyết trắng không dính bụi trần. Hắn cất ngọc bội vào trong tay áo mình, nhàn nhạt nói: “Lát nữa ngươi gặp Trưởng Tôn nữ quan, cứ nói ngọc bội đã xử trí thỏa đáng. Không cần nhắc tới cô.”
“Dạ vâng.”
“Đứng lên đi.” Chiêu Hoài Thái Tử hòa hoãn khẩu khí, sau đó nói: “Còn về Trưởng Tôn nữ quan, dù sao nàng cũng là biểu muội ruột thịt của Thái Tử Phi, sau này ngươi ở trong cung chiếu ứng nàng thêm một ít.”
Phó Trinh nghe vậy ngạc nhiên.
Chẳng lẽ nói, cái ngọc bội dương chi kia thật sự là của Thái Tử? Còn bình tĩnh trước đó của hắn, chỉ là vì che dấu trước mặt mình? Bởi vì thấy được ngọc bội dương chi, gợi lên tình cũ, cho nên liền sửa đổi chủ ý? Bằng không, sao lại yêu cầu mình bảo hộ Trưởng Tôn Hi.
Chẳng lẽ, là có duyên cớ gì khác? Theo bản năng, nàng vẫn hy vọng là do nguyên nhân khác.
Chiêu Hoài Thái Tử thấy nàng vẫn chậm chạp không trả lời, đáy mắt hiện lên không vui, “Chuyện này làm Phó Tư Nhạc khó xử?” Hắn xoay sườn mặt, nhàn nhạt nói: “Nếu không tiện, cô có thể an bài người khác.”
“Không có.” Phó Trinh vội nói: “Nô tỳ nhất định không làm nhục sứ mệnh.”
Đang nói, phía sau truyền đến một tiếng nước "rầm" thật lớn.
Chiêu Hoài Thái Tử và nàng đều quay đầu lại.
“Trưởng Tôn Hi?!” Phó Trinh cả kinh hoa dung thất sắc, khó hiểu nói: “Nàng……, sao nàng lại rớt vào trong hồ?” Tâm tư khẽ động, liếc mắt một cái về phía đình giữa hồ, ngàn vạn ý niệm hiện lên, nhưng không dám nhiều lời.
Mí mắt Chiêu Hoài Thái Tử nhẹ nhàng nhảy dựng.
Sở vương đây là muốn làm cái gì? Ở Đông Cung, hắn cũng dám quậy đến náo nhiệt như vậy, không hề có nửa phần cố kỵ, có đặt trữ quân là mình vào mắt hay không đây? Còn có Trưởng Tôn thị……
Đáng tiếc giờ phút này, thật sự không kịp cân nhắc kỹ lưỡng.
Chiêu Hoài Thái Tử nắm lấy dải lụa choàng trên cánh tay Phó Trinh, bước nhanh đi đến dưới cầu, xem như dây thừng vứt xuống dưới theo hướng Trưởng Tôn Hi, “Bắt lấy cái này.” Dải lụa nổi dập dềnh trên mặt, uốn lượn không chừng.
Trong hồ nước, một thân hình nữ tử mảnh khảnh bơi lại đây.
Trưởng Tôn Hi đã ngâm mình trong hồ nước thời gian khoảng một chén trà nhỏ, hơn nữa trời còn lạnh, chịu đựng hồi lâu như thế, thân thể nguyên chủ lại nũng nịu, thể lực gần như đã sắp tiêu hao hết. Trước mắt chỉ đành cố gắng chống đỡ không chìm xuống, giờ phút này nhìn thấy hy vọng sống, tức khắc dùng chút sức lực cuối cùng, liều mạng bơi vào bờ.
Nàng biết bơi? Còn bơi rất khá.
Trong mắt Chiêu Hoài Thái Tử hiện lên vẻ ngoài ý muốn.
“Cứu, cứu……” Trưởng Tôn Hi duỗi tay bắt lấy dải lụa trôi nổi trên mặt nước, suy yếu hô: “Cứu ta đi lên.”
Chiêu Hoài Thái Tử tạm thời thu hồi tâm tư, trên tay dùng sức, kéo nàng lên bờ.
Sắc mặt Trưởng Tôn Hi tái nhợt như tờ giấy, sợi tóc hỗn độn, toàn thân ướt dầm dề. Nàng lạnh đến nổi hàm răng đánh thẳng vào nhau, lắp bắp nói: “Đa, đa tạ Thái Tử điện hạ……”
Giờ phút này trâm cài trên đầu nàng nghiêng ngã, tóc đen tán loạn, cho dù y phục mùa đông dày nặng, cũng bởi vì nước hồ kia ướt đẫm, vẫn phác họa ra dáng người đường cong lả lướt, thật là đẹp đẽ vô cùng.
---- phi lễ chớ nói, phi lễ chớ nhìn.
Chiêu Hoài Thái Tử lập tức quay mặt qua chỗ khác, nhíu mày nói: “Đi đi, đi lên trước rồi nói.”