Ở sảnh ngoài, hai thiếu nữ tuổi đậu khấu* cung trang hoa phục đang đứng.

*tuổi đậu khấu: còn gọi là đậu khấu niên hoa, chỉ các thiếu nữ tầm 13 - 14 tuổi

Vị có vóc người cao gầy, đoan trang tú lệ, mắt ngọc mày ngài, mặt mày có ba phần tương tự Thái Tử Phi, chẳng qua ngũ quan tinh xảo hơn Thái Tử Phi một ít. Nàng thẳng lưng như cây tùng thẳng tắp, cằm hơi hất lên, toát ra tự tin kiêu ngạo, lộ ra ý tự phụ.

Thái Tử Phi nhíu mày nhìn nàng, “Tường Nhi, nương thật sự bị bệnh?”

Hứa Tường bất mãn nói: “Chẳng lẽ ta còn nói dối hả?” Nhìn nhìn thiếu nữ tự phụ bên cạnh, “Vừa rồi Vô Ưu công chúa và ta cùng đi dạo phủ trưởng công chúa, có thỉnh an nương.” Vẻ mặt lo lắng sốt ruột, “Khí sắc nương thật không tốt, cũng không ăn uống, khóe miệng đều rộp hết cả lên.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Vô Ưu công chúa tiếp lời nói, “Ta tận mắt nhìn thấy.”

Hứa Tường lại nói: “Thái Tử Phi, ngươi sao có thể vì Linh Tê tranh luận với nương được chứ?” Nàng và Thái Tử Phi là chị em ruột một mẹ đẻ ra, nhưng một lời nói ra đều gọi Thái Tử Phi, nhìn như kính cẩn, kỳ thật xa cách. Thần thái càng có vẻ khinh thường, “Trên đời này, nào có đạo lý nữ nhi lại tranh luận với nương? Càng không cần phải nói, còn là vì một người không liên quan.”

“Cái gì gọi là người không liên quan?” Thái Tử Phi cũng bất mãn, hỏi ngược lại: “Linh Tê chẳng lẽ không phải biểu muội ngươi? Nương nàng, chẳng lẽ không phải cô cô ngươi? Ngươi nói chuyện có chút đúng mực nào không?”

“Thái Tử Phi.” Hứa Tường nhíu mày liễu, “Ta mới nói vài câu, ngươi liền vì Linh Tê răn dạy ta. Có thể thấy được chuyện hôm qua ngươi tranh luận với nương, là sự thật. Thân mình nương không được khoẻ, còn bị nữ nhi là ngươi chọc cho tức giận, aiz……”

Chụp chiếc mũ “Bất hiếu” xuống đầu tỷ tỷ.

Vô Ưu công chúa cũng hát đệm theo: “Thái Tử Phi, tuy rằng ngươi là tẩu tẩu của ta, nhưng cũng không thể bất hiếu a.” Cố ý thở dài, “Còn chưa nói, cho dù chỉ suy nghĩ cho thanh danh của Thái Tử ca ca, ngươi cũng không thể cứ như vậy a.”

Lại chụp thêm chiếc mũ “không hiền huệ” xuống đầu.

Hứa Tường nói tiếp: “Hơn nữa, nương chính là trưởng công chúa tôn quý vô cùng, ngay cả Hoàng Thượng cũng phải kính trưởng tỷ ba phần, kết quả thì sao? Đã một đống tuổi rồi, ngược lại còn bị nữ nhi chọc tức, bị người ngoài chọc tức.”

“Đúng vậy.”

“Ai, nương cũng thật đáng thương.”

“Không sai, Đại Cô mẫu thật là đáng thương a.”

Hai người bọn nàng ngươi một lời, ta một câu, phối hợp hết sức ăn ý.

Thái Tử Phi không phải người năng ngôn thiện biện*, bị chọc tức đến ngốc, “Ngươi, các ngươi……”

*năng ngôn thiện biện: nhanh miệng giỏi biện hộ

“Tường biểu tỷ, lời này của ngươi thật không có đạo lý nha.” Trưởng Tôn Hi đẩy rèm châu đi ra, thanh thúy nói: “Nếu mợ ôm bệnh nhẹ trong người, ta và biểu tỷ không biết thì thôi đi. Nếu ngươi đã biết, nhưng lại không ở bên người mợ cẩn thận hầu bệnh, còn có tâm tư ra ngoài đi dạo.” Kéo dài âm điệu, “Chẳng lẽ không phải……, người đại bất hiếu chân chính?”

Hứa Tường vốn thấy tỷ tỷ còn không nói ra được lời nào, đang lúc khoái ý, không ngờ bị hất một chậu nước lạnh vào đầu!

Không khỏi giận tím mặt, “Ngươi nói ai bất hiếu?!”

Vì Trưởng Tôn Hi đang bệnh, cho nên trên đầu chỉ chải một búi tóc đơn giản, trâm trân châu cắm nghiêng, khiến cho mặt mày nàng sạch sẽ, da trắng hơn tuyết, rất có vài phần hương vị thanh thủy xuất phù dung*. Thần sắc nàng ôn nhu, cười nhẹ, “Tường biểu tỷ, nghĩ chắc nnhững cái ngươi vừa nói chỉ là nói giỡn, hù dọa biểu tỷ chơi, cho nên ta cũng chỉ nói giỡn thôi.”

* Nằm trong 2 câu thơ Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức (Lý Bạch – Luận thi).Dịch nghĩa: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công.

Thái Tử Phi cầm thật chặt tay nàng, thần sắc vui mừng, “Linh Tê.”

Hứa Tường lại tức giận đến cắn răng, lúc cần cãi, lại không tiện cãi, ---- vừa rồi mình thật sự cân nhắc không chu toàn, lời nói ra có lỗ hổng, tạo cho người cơ hội lật ngược đánh mình một cái! Nếu lại kiên trì nói mẫu thân bị tỷ tỷ chọc tức sinh bệnh, còn mình lại ra cửa, ngược lại có vẻ rất bất hiếu.

Cho nên hừ lạnh nói: “Không ngờ tới, miệng ngươi đúng là càng ngày càng lanh lợi.”

Trưởng Tôn Hi không trả lời, có một số việc cần nên một vừa hai phải.

---- tiếp tục chọc giận đối phương không phải cử chỉ sáng suốt.

Nhưng mà Hứa Tường nhẫn nại không phát, Vô Ưu công chúa lại nuốt không trôi cục tức này, lập tức cười khẩy nói: “Ta tưởng là ai chứ? Thì ra cái người toàn nhà bị trảm, tộc nhân chết hết, chỉ còn lại một cô hồn dã quỷ sa cơ thất thế a.”

Nếu nguyên chủ ở đây, gợi lên chuyện thương tâm, hơn phân nửa phải bị lời này chọc tức phun máu.

Đáng tiếc Trưởng Tôn Hi hiện tại căn bản không để bụng, càng không đến mức đi tức giận với hai tiểu nha đầu. Cho nên chỉ làm như không nghe thấy đối phương chèn ép, quay đầu nói với Thái Tử Phi: “Không biết, khóe miệng mợ có phải thật sự bị lở ra hay không? Nếu đúng vậy, nghĩ chắc cũng do thời tiết hanh khô, ăn nhiều đồ nóng gây ra. Biểu tỷ, mau tìm mấy thứ dược liệu thanh tâm giải nhiệt đưa qua đó đi.”

Thái Tử Phi vốn nghe Vô Ưu công chúa nói móc biểu muội nên đang rất bực bội, sắp sửa cãi lại, chỉ là nghĩ nghĩ, ---- mình gây xích mích với Vô Ưu công chúa cũng không sao, nhưng biểu muội thì không được, hà tất gì lại kết kẻ thù cho nàng chứ? Muốn xả được cơn tức này, cũng chờ đến lúc biểu muội không ở đây rồi nói.

Vì thế cố nén lửa giận trong lòng, cười nói: “Đi đi, chúng ta cùng đi xem dược liệu.”

Trưởng Tôn Hi ôm cánh tay Thái Tử Phi, cười nói: “Được đó.” Còn không quên lễ nghĩa, xoay người phúc thân với Vô Ưu công chúa cùng Hứa Tường, “Công chúa, Tường biểu muội, chúng ta đi trước.”

Thái Tử Phi lãnh đạm nói: “Đi một chút sẽ trở lại.” Sau đó kéo biểu muội lập tức rời đi.

Vô Ưu công chúa tức giận muốn nghẹn, bực mình nói: “Đây là người nào vậy? Đồ sa cơ thất thế! Vô lại! Không ngẩng mặt lên được……, đồ phiền phức!” Nàng được dạy dỗ theo thân phận tôn quý, không biết lời nói thô tục, mắng người ta lăn qua lộn lại cũng không trôi chảy, ngược lại còn khiến mình tức giận đến mặt đỏ bừng.

Hứa Tường xoa xoa lưng cho nàng, ôn nhu khuyên nhủ: “Thôi thôi, đừng chấp nhặt tiểu nhân.” Âm thầm châm thêm dầu vào lửa, “Hôm nay Trưởng Tôn Hi bất kính ngươi, trước mặt Thái Tử Phi xem như tạm thời tiện nghi cho nàng, qua hôm khác ngươi lại dạy dỗ nàng là được.”

---- phủi bản thân mình vô cùng sạch sẽ.

Vô Ưu công chúa tuổi còn nhỏ, năm nay bất quá chỉ mới mười hai tuổi, mang theo tính trẻ con, hơn nữa tính tình còn hơi bốc đồng, lập tức dậm dậm chân, “Ta chờ không được! Hiện tại khiến cho Thái Tử ca ca đuổi nàng đi đi!” Hung hăng phỉ nhổ, “Phi! Nàng dựa vào cái gì ăn vạ ở Đông Cung? Không biết xấu hổ!”

Nói xong, đã như một trận gió xông ra ngoài.

Khóe miệng Hứa Tường hơi cong, xách theo váy bước nhanh đuổi theo, “Công chúa, ngươi từ từ chờ ta.”

Hai người đi thư phòng Chiêu Hoài Thái Tử.

Vô Ưu công chúa nhanh chóng cáo trạng, “Trưởng Tôn Hi kia, thật là một chút quy củ đều không có! Nói chuyện không coi ai ra gì, ngay cả ta đều không bỏ trong mắt, thật sự là quá đáng giận.” Tiến lên lôi kéo tay áo Chiêu Hoài Thái Tử, “Thái Tử ca ca, huynh mau đuổi nàng đi đi được không? Nếu có thể thay ta đánh nàng một trận, thế thì càng tốt.”

“Tính tình trẻ con.” Chiêu Hoài Thái Tử mặc một bộ trường bào màu trắng sáng hoa văn Quỳ long, chi lan ngọc thụ, trên mặt luôn là bình tĩnh điềm đạm, mỉm cười trấn an muội muội, “Tiểu cô nương gia các ngươi cứ thích cãi nhau, một đại nam nhân như cô, sao không biết xấu hổ dây dưa vào đó? Đừng hồ nháo.”

Nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, liền hóa giải xong cáo trạng của Vô Ưu công chúa.

Vô Ưu công chúa nghe vậy ngẩn ra, “Là, là thế nào.” Nàng lại dậm chân, “Không phải vậy! Ta sắp bị Trưởng Tôn Hi kia chọc cho tức chết rồi, Thái Tử ca ca huynh còn không giúp ta, còn nhìn ta bị người khi dễ nữa chứ.”

Chiêu Hoài Thái Tử đương nhiên biết tính tình muội muội mình ra sao, chẳng qua mẫu thân chết sớm, khó tránh khỏi có chút dung túng sủng nịch, ngày thường chỉ cần chuyện không quan trọng đều thuận theo nàng. Trước mắt nghe nàng giận dỗi, tự nhiên biết lời nói hoàn toàn không thật, ---- Trưởng Tôn Hi là người tính tình cẩn thận, sao lại khi dễ Vô Ưu? Mà nàng cũng không có lá gan đó.

Bởi vì biết Hứa Tường và muội muội quan hệ tốt, giương mắt nhìn nàng, “Ngươi tới khuyên Vô Ưu đi, không nên nhỏ nhặt vậy.”

Hứa Tường mỉm cười, “Thái Tử điện hạ thật đúng là khoan hồng độ lượng, mặc kệ chuyện gì, đều không so đo.” Khen Chiêu Hoài Thái Tử một hồi, sau đó lôi kéo Vô Ưu công chúa, ôn nhu nói: “Thôi, xin ngươi bớt giận đi, quay về ta thêu cho ngươi một cái quạt tròn hai mặt. Không phải ngươi vẫn luôn muốn sao? Thích dạng nào?”

Thoạt nhìn vừa ôn nhu, vừa hiểu chuyện, cùng với trước mặt Thái Tử Phi quả thực như hai người khác nhau.

Vô Ưu công chúa vẫn tức giận, lầu bầu nói: “Ta là tức Trưởng Tôn Hi, nào phải tức giận ngươi, sao lại để ngươi làm quạt tròn bồi tội được chứ?”

Hứa Tường lại nói: “Tóm lại nương nàng là cô mẫu ta, nàng là biểu muội ta, nàng chọc Vô Ưu công chúa của chúng ta tức giận, ta đành bồi tội thay nàng vậy thôi.” Khẩu khí như dỗ dành tiểu hài tử, “Được rồi, Thái Tử điện hạ còn có chính sự đấy.”

Vô Ưu công chúa bỗng nhiên bụm mặt, khóc khan lên, “Ta không chịu, Thái Tử ca ca không thương ta.”

“Thái Tử điện hạ, công chúa chỉ nói lời giận dỗi thôi.” Hứa Tường vội vàng giải thích, vẻ mặt khó xử, “Nếu không……, ta ở chỗ này với công chúa, Thái Tử điện hạ đi bận chính sự trước đi.” Bộ dạng rất là săn sóc.

Chiêu Hoài Thái Tử cân nhắc một lát, gật đầu nói: “Cũng được.”

Không phải hắn không yêu thương muội muội, mà là không có thời gian lãng phí vào mấy chuyện tiểu nhi nữ cãi nhau này, bao nhiêu chuyện quan trọng đang chờ, đâu ra thời gian rối rắm với muội muội? Lập tức theo lời Hứa Tường đi mất.

Vô Ưu công chúa tức giận đến mức ném một cái chung trà, “Loảng xoảng” một tiếng, mảnh sứ vỡ đầy đất.

Hứa Tường kéo nàng đến bên cạnh ngồi xuống, gọi cung nữ tiến vào dọn dẹp sạch sẽ, sau đó đuổi người đi, thở dài: “Hơn nữa, hôm nay cũng do ta không phải. Sớm biết như vậy, ta nên lại đây tìm Thái Tử Phi lý luận một mình. Nếu như vậy, ngươi cũng không cần tức giận không đâu với Trưởng Tôn Hi.”

Vô Ưu công chúa hừ lạnh nói: “Có liên quan gì đến ngươi? Là các nàng chọc cho người ghét thôi!”

“Được, được.” Hứa Tường thở dài: “Chúng ta không đáng phiền lòng vì người khác.” Lại liếc mắt về hướng Chiêu Hoài Thái Tử vừa đi một cái, “Ngươi cũng đừng bực bội Thái Tử điện hạ, tỷ tỷ của ta là Thái Tử Phi, Trưởng Tôn Hi là biểu muội chúng ta, Thái Tử điện hạ kẹp bên trong dễ xử phạt được sao? Cũng là không có biện pháp.”

“Ta biết, Thái Tử ca ca không nỡ làm tội phủ Phụ quốc công các ngươi.” Vô Ưu công chúa cười lạnh, “Chẳng lẽ huynh ấy không ra mặt cho ta, ta sẽ không có biện pháp thu thập Trưởng Tôn Hi? Cho dù có Thái Tử Phi che chở, đó cũng là nhất thời, cũng không thể giữ lại bên người cả đời được chứ? Sau này hiếm gì cơ hội.”

Hứa Tường thấy mục đích đã đạt được, liền mỉm cười nói: “Ngươi thấy chưa, không phải suy nghĩ cẩn thận sẽ tốt hơn sao.”

“Aiz……?” Vô Ưu công chúa đột nhiên xoay chuyển tròng mắt, nói nhỏ: “Ngươi nói xem, có phải Thái Tử Phi cố ý giữ lại Trưởng Tôn Hi hay không?” Tuy rằng chán ghét đối phương, nhưng cũng không thể không thừa nhận nàng thật sự rất đẹp, “Tìm một biểu muội tuyệt sắc, giúp mình cố sủng cũng không hiếm lạ a.”



Lời này ngược lại khiến Hứa Tường hoảng sợ, không tình nguyện, chậm rãi nói: “…… Không thể nào.”

“Khó nói lắm.” Vô Ưu công chúa bĩu môi, “Loại chuyện này hiếm lạ ở trong cung sao? Những nương nương đó, không phải đều tìm tú nữ không thân phận lại xinh đẹp, giúp mình cố sủng sao? Khó nói Thái Tử Phi có tâm tư này hay không đâu.”

Sắc mặt Hứa Tường liền trầm xuống.

“Hơn nữa, xuất thân ngươi và Thái Tử Phi giống nhau, đều là nữ nhi ruột thịt của Đại Cô mẫu. Bộ dạng ngươi đẹp hơn nàng, lại lớn lên trong cung từ nhỏ, kiến thức rộng rãi, tri thư đạt lý, có điểm nào không mạnh hơn Thái Tử Phi? Bất quá bởi vì nàng là tỷ tỷ, mới đoạt được vị trí Thái Tử Phi.” Vô Ưu công chúa hầm hừ, oán giận nói: “Nếu ngươi làm Thái Tử Phi thì tốt rồi.”

Ánh mắt Hứa Tường lập loè không chừng, nhưng lại nói: “Đừng nói bậy.”

Một chỗ khác, Thái Tử Phi cùng Trưởng Tôn Hi đi chọn dược liệu.

Thái Tử Phi tự nhiên biết muội muội đang nói hươu nói vượn, mẫu thân khẳng định không có bệnh. Nếu mẫu thân bị bệnh, muội muội tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội biểu hiện lòng hiếu thảo, nào có thời gian đến chỗ mình lý luận được? Nhưng mặc kệ là thật hay giả, về tình về lý đều phải thuận thế đi qua thăm một chút, miễn cho rớt xuống đầu tội danh bất hiếu.

Trưởng Tôn Hi chần chờ nói: “Biểu tỷ, ta có thể không đi hay không?”

“Không được!” Thái Tử Phi từ lần  trải qua chuyện bí dược trước đó, đã không yên tâm để một mình nàng ở Đông Cung, chỉ là không tiện nói rõ, ngược lại cười nói: “Muội theo ta cùng đi thăm nương, xem như ra cửa đi dạo. Đúng rồi, cha khẳng định nhớ mong muội, hôm nay chúng ta ăn cơm ở nhà rồi trở về, trò chuyện với cha một lúc.”

Lòng nhiệt tình của nàng, lại là ý tốt, Trưởng Tôn Hi không tiện cự tuyệt, “Thôi được.”

Rốt cuộc so với đi phủ Phần Quốc trưởng công chúa nhìn sắc mặt mợ, ở lại Đông Cung một mình, ngược lại cảm giác càng thêm nguy hiểm hơn nhiều. Tuy nói Chiêu Hoài Thái Tử hẳn không đến mức lại chuốc thuốc mê lần nữa, nhưng cũng khó nói, có thể phát sinh chuyện gì khác hay không? Vẫn là đi theo bên người Thái Tử Phi tương đối an tâm.

Hơn nữa, phủ công chúa còn có cậu ruột yêu thương nguyên chủ nữa đó.

Mình nhiều lắm là bị Phần Quốc trưởng công chúa đối xử lạnh nhạt, thậm chí nàng có khả năng gặp cũng không muốn gặp mình, đương nhiên vẫn đi theo bên người Thái Tử Phi càng tốt hơn một ít, cho nên thuận thế đáp ứng.

Thái Tử Phi phân phó người chuẩn bị xe ngựa, biểu tỷ muội hai người ra cửa.

Lúc này đang lúc giữa trưa, nắng gắt treo trên bầu trời xanh thẳm cao cao, gần tới mùa đông ánh nắng phá lệ sáng ngời, như dải ngọc lưu li rạng ngời chói mắt, làm người không thể nhìn thẳng.

Xe ngựa lảo đảo lắc lư, Thái Tử Phi dựa nghiêng trên gối mềm năm màu, bên trong xe bốn vách tường đều là sa tanh đỏ thẫm, khiến cho sắc mặt nàng lộ ra chút phiếm hồng ôn nhu.

“Muội đừng khẩn trương, cha thương muội nhất.” Nàng ôn nhu nói: “Cha luôn nói muội từ nhỏ đã không có cha mẹ, rất đáng thương, luôn kêu ta nhường muội vài phần đó.” Nhéo nhéo gương mặt phấn nộn, “Tiểu nha đầu thích khóc nhè.”

Trưởng Tôn Hi nói giỡn với nàng, “Ta đã trưởng thành, sau này tự nhiên sẽ không khóc nữa.”

Thái Tử Phi cười nói: “Khó có ……”

“Phanh! Xuy……” Bên ngoài phát ra một loạt động tĩnh, tiếng người đột ngột vang lên trong hỗn loạn! Tiếp theo, có người hô hoán lên, “Mau xem, mau xem! Bên kia có người phóng pháo hoa nè.” Lại có người nói: “Thật là đẹp mắt! Quý công tử nhà ai rảnh rỗi như vậy hả? Chưa đến tết đã bắt đầu phóng pháo hoa.”

Trong lòng Trưởng Tôn Hi cũng cảm thấy kỳ quái.

Thái Tử Phi nghiêng tai nghe nghe, lắc đầu nói: “Hiện tại người nhàm chán càng ngày càng nhiều.”

Lời còn chưa dứt, trên không trung nổ vang một tiếng “Phanh”, tiếp theo có cái gì “Bụp bụp” rớt xuống dưới, nhẹ nhàng đánh vào đỉnh xe ngựa! Thị vệ cung nhân chung quanh tức khắc kinh hô, có người hô: “Mau mau! Bảo hộ Thái Tử Phi!” Sau đó bốn phía là một mảnh hỗn loạn, tiếng thét chói tai của đám người bị đuổi đi, tiếng kinh hô, nháo đến người ngã ngựa đổ.

“Mau đánh xe ngựa dựa đến bên đường, né ra mau.”

“Nhanh lên, nhanh lên!”

Thái Tử Phi cả giận nói: “Là người nào lớn mật như thế? Quả thực hỗn trướng!”

“Thái Tử Phi.” Chi Hương hoang mang rối loạn chui vào, sắc mặt không tốt, vội la lên: “Trên đỉnh xe ngựa dính phải đốm lửa, đốt màn thành một lỗ. Ai da……” Khi nói chuyện, pháo hoa bên ngoài vẫn nối liền không dứt, vẫn đang rớt xuống, “Mau chạy xuống vào tiệm bên cạnh tránh một chút, tránh bị đốm lửa làm phỏng.”

Thái Tử Phi tuy rằng nổi giận, nhưng cũng không thể lấy an nguy của mình ra giận dỗi, chỉ đành xuống xe.

Trưởng Tôn Hi cùng theo nàng đi xuống, lo lắng nhìn nàng, “Biểu tỷ, để ý một ít!” Duỗi tay che đầu cho nàng, vạn nhất tóc Thái Tử Phi bị đốm lửa cháy xém, thiếu đi chỗ nào, còn thể thống gì nữa? Còn mình thì không sao cả.

Hiện trường một mảnh hỗn loạn không chịu nổi.

Có một người mặc đồ thái giám từ trong tiệm chạy ra, trong lúc hỗn loạn, cũng không ai kịp xác nhận rõ. Tên thái giám kia len lỏi qua đám đông nhốn nháo tiến lên, trong miệng hô: “Bảo hộ Thái Tử Phi, bảo hộ Thái Tử Phi!” Tuy rằng hắn không chen được đến trước mặt Thái Tử Phi, nhưng lại linh hoạt tiến lên chắn ngang, tách rời Trưởng Tôn Hi.

Trưởng Tôn Hi vốn đang không để ý, nghĩ là nô tài vội vã bảo hộ chủ tử không màng thân mình.

Không ngờ nháy mắt tiếp theo, một lưỡi đao bén nhọn lại để trên eo mình!

Có người thấp giọng nói: “Đừng lên tiếng, nếu không đao kiếm không có mắt.” Sau đó thừa dịp đám người hỗn loạn, thừa dịp khoảnh khắc Trưởng Tôn Hi chấn kinh ngơ ngẩn, đánh xuống huyệt vị trên ót nàng một cái, không dấu vết kéo nàng ra khỏi đám người. Lúc ấy vô cùng hỗn loạn, cung nhân thị vệ đều vây quanh Thái Tử Phi, thế nhưng không một ai lưu ý thiếu đi một người!

Trưởng Tôn Hi một là kinh hãi, hai là bị đánh trúng huyệt đạo cả người tê dại, căn bản không kịp kêu cứu! Chờ đến khi nàng phát giác mình bị bắt cóc, mới vừa định mở miệng, liền bị người dùng khăn tay nhét vào miệng, sau đó bị ném lên một chiếc xe ngựa. Xe ngựa lắc lư chạy nhanh, xóc nảy không thôi, thực mau đã vào một cái ngõ thật nhỏ hẹp, biến mất giữa hiện trường hỗ loạn……

Lúc này, có kêu cứu rõ ràng đã phí công.

Một lát sau, xe ngựa dừng lại ở một sân viện hẻo lánh u tĩnh. Có người mở ngạch cửa, trực tiếp chạy xe ngựa vào trong, một đường tiến vào, cuối cùng ngừng ở một chỗ trong nội viện.

Thực mau, mọi người đều lui ra ngoài.

Trưởng Tôn Hi không biết, chờ mình sẽ là vận mệnh gì đây? Trong lòng sợ hãi không thôi.

Có tiếng bước chân trầm ổn đi tới.

Ai? Là người nào? Tim Trưởng Tôn Hi “Bịch bịch” đập loạn.

Có người xốc màn xe lên, khom lưng, cười ngâm ngâm nhìn nàng, “Chúng ta lại gặp mặt.” Người nọ mặc bộ trường bào hoa văn chìm thêu chỉ bạc, hoa phục cẩm y, khiến cho dung nhan hắn tuấn mỹ dị thường, “Xuống xe đi, Trưởng Tôn nữ quan.”

Ân Thiếu Hạo?! Đáy lòng Trưởng Tôn Hi tức khắc chợt lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play