Tối đen, hỗn loạn, cảnh vật xung quanh một mảnh mơ hồ.
Đây là chỗ nào? Trưởng Tôn Hi cảm giác như thân thể đang trong mây mù, dưới chân mềm như bông, bốn phía trống rỗng, thần trí cũng mơ mơ màng màng không thanh tỉnh.
Đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng gọi, “Trưởng Tôn Hi.” Thanh âm kia mát lạnh, như khối băng lạnh lẽo, “leng keng” va chạm bên nhau, thập phần dễ nghe, “Ngọc bội này ở đâu có?”
Trưởng Tôn Hi mở mắt ra, trong mông lung, nhìn thấy một miếng ngọc bội dương chi trắng tinh đang đong đưa.
Ngọc bội? Nàng nghĩ nghĩ, trả lời: “Ta không biết.”
“Không biết?” Thanh âm người nọ rất là kinh ngạc, còn có vài phần bất mãn, “Sao ngươi lại không biết? Nghĩ lại đi.” Ngữ khí hắn trở nên nhu hòa, mang theo dụ dỗ, “Ngươi cẩn thận nghĩ lại đi, ngọc bội này, rốt cuộc là từ chỗ nào tới?”
“Không biết.”
Hắn hỏi: “Là ai cho ngươi?”
“Không có ai.” Trưởng Tôn Hi lắc đầu, “Tỉnh lại……, đã ở trên người ta.”
Bốn phía bỗng nhiên yên lặng.
Thanh âm kia xa một ít, tựa như đang lầm bầm lầu bầu, “Bí dược này sao vô dụng vậy? Hỏi nửa ngày, cư nhiên cái gì cũng không biết.” Ngữ khí bực bội, “Ngụy Đình An tên ngu xuẩn này, một chút việc nhỏ cũng làm không xong!”
Ngụy Đình An? Hắn giống như……, là thái giám tâm phúc của Chiêu Hoài Thái Tử? Tâm trí Trưởng Tôn Hi đứt quãng, không thể tự khống chế, hơi tập trung được một chút lại thả lỏng, lại lâm vào hỗn độn trước mặt.
Một lát sau, người nọ lại hỏi: “Vậy ngươi quen Sở vương sao?”
Thần trí Trưởng Tôn Hi không tự khống chế được, đáp: “Quen.”
“Quen ở đâu?”
Chỗ nào? Trưởng Tôn Hi nghĩ nghĩ, trả lời: “Ở cửa Đông Cung, đình giữa hồ……” Đầu óc đột nhiên đau đớn, hình ảnh phân loạn xoay tròn, đột nhiên thấy gương mặt tuấn mỹ dị thường kia, âm lãnh cười hỏi: “Thích sao?” Hắn duỗi tay với qua, nàng lui về sau một bước, hụt chân, sau đó ngã vào trong hồ nước lạnh băng!
“Cứu mạng! Cứu mạng……”
Trưởng Tôn Hi không biết thật giả, sợ hãi vô cùng, lập tức duỗi tay quờ quạng lung tung.
“Bang!” Một cái tát, dừng ngay trên cằm người đối diện.
“Ngươi……!” Chiêu Hoài Thái Tử đột nhiên biến sắc, muốn sinh khí, lại không thể nổi nóng với một người bị dược vật khống chế, chỉ phải cố nén xuống. Ngược lại giận chó đánh mèo lên hộp thuốc trên tay, hung hăng ném xuống đất, “Thuốc dỏm!”
Trưởng Tôn Hi còn đang ngồi trên ghế dựa, nàng căn bản không thể phân biệt ảo cảnh là giả hay thực, trong miệng nói mớ, “Cứu, cứu ta……” Bắt lấy người gần nhất bên cạnh, ôm chặt lấy, “Cứu mạng……”
---- như là một con bạch tuộc tám chân quấn lấy người.
Chiêu Hoài Thái Tử lập tức đẩy nàng ra, ai biết khi lui về sau, bị vướng vào làn váy nàng, thân thể bị mất cân bằng ngã về phía sau! Trưởng Tôn Hi ôm hắn, cũng té ngã theo, mềm như bông đè trên người hắn, ---- không giống lần ướt lạnh đó bên hồ, mà vừa êm lại vừa mềm, vừa ấm lại vừa thơm, cứ như mềm mại không xương.
Thân thế Chiêu Hoài Thái Tử không khỏi cương cứng.
Trưởng Tôn Hi còn đang nói mớ, “Cứu……” Đôi môi kiều nộn như cánh hoa, mang theo hơi thở thiếu nữ như u lan, ấm áp tê dại, nhẹ nhàng phất qua bên tai cùng cổ hắn, “Cứu cứu ta……”
Một trận điện lưu ấm áp khác thường xẹt qua.
Thân thể Chiêu Hoài Thái Tử, cầm lòng không đậu run rẩy theo một chút.
“Thái Tử điện hạ, không tốt!” Âm thanh nôn nóng của Phó Trinh vang lên bên ngoài, “Phanh” một cái, nàng đột nhiên đẩy cửa xông vào, ---- đập vào mi mắt, đó là một hình ảnh “chàng chàng thiếp thiếp” kiều diễm. Nàng không khỏi nói lắp “Thái, Thái tử điện hạ, Phần Quốc trưởng công chúa đi về bên này.” Nói xong, nhanh chóng đóng cửa đi ra ngoài.
Sắc mặt Chiêu Hoài Thái Tử âm tình bất định.
Hắn lập tức xoay người bò dậy, bế Trưởng Tôn Hi lên, sau đó thả lại vào trên ghế dựa. Nhìn khuôn mặt thanh lệ kiều nộn giống như cánh hoa sen, lại nhớ đến mới vừa rồi thân thể có chút khác thường, ---- buồn bực nói không nên lời, quẫn bách, thấp giọng mắng một câu, “Hồng nhan họa thủy!” Chợt xoay người ra cửa.
Vừa đến cửa, liền thấy khúc cua ngay chỗ núi giả, một đám người hiển hách dương dương ngừng ở chỗ đó.
Hai tiểu thái giám cản đường phía trước, cả người run bần bật, run giọng nói: “Thái Tử điện hạ dặn dò, không có lệnh, người khác, người khác không thể……, đi vào.”
Thái Tử Phi cả giận nói: “Đánh rắm! Cút ngay.”
“Nga, phải không?” Một phu nhân trung niên khác tiếp lời, khóe miệng hơi cong, “Ta ngược lại cũng muốn nhìn xem, hôm nay ai không muốn sống dám ở chỗ này ngăn cản?! Muốn chết, cũng được thôi.” Phân phó người phía sau, “Dám chặn đường, hết thảy đánh chết cho ta! Đánh chết một người thưởng mười lượng bạc.”
---- ngữ khí ngang ngược, kiêu ngạo, hung hãn.
Hai tiểu thái giám sợ tới mức đồng loạt quỳ xuống, liên tục dập đầu, “Trưởng công chúa tha mạng, tha mạng a……”
Nô bộc phía sau Phần Quốc trưởng công chúa tiến lên, cũng mặc kệ nơi này là Đông Cung, Chiêu Hoài Thái Tử ở ngay thư phòng, trực tiếp xách hai tiểu thái giám kia lên, ném qua một bên.
Ngụy Đình An cười hì hì tiến lên, “Nô tài thỉnh an trưởng công chúa.”
Phần Quốc trưởng công chúa cũng không thèm nhìn tới hắn, chỉ phân phó nói: “Đây là một tên có thể diện, đánh chết, thưởng năm mươi lượng!”
“Ai da! Trưởng công chúa tha nô tài.” Ngụy Đình An giống như cà tím héo, quỳ xuống.
Chiêu Hoài Thái Tử thấy thế nhíu mày, vốn tưởng rằng Thái Tử Phi đi phủ trưởng công chúa sẽ cần ở lại một đoạn thời gian, không nghĩ tới, mẹ con các nàng nhanh như vậy liền tới đây rồi. Cho nên nhanh chóng phân phó Phó Trinh, “Bên trong chậu có nước, ngươi đi rửa mặt cho nàng thử, xem có thể đánh thức nàng được không.” Sau đó sải bước chân, nhanh chóng đi lên đón.
“Đại Cô mẫu.” Hắn mỉm cười chào hỏi.
Phần Quốc trưởng công chúa vóc người rất là cao gầy, tóc mây búi cao, châu ngọc quanh quẩn, một bộ cung trang màu tím thêu thùa hoa văn chìm phức tạp, trong tinh xảo lộ ra xa hoa. Cho dù dung mạo cũng không xuất sắc, lại có tuổi, nhưng thắng ở trang phục bất phàm, có một loại vẻ đẹp ung dung hoa quý.
Nàng khẽ cười nói: “Nô tài của ngươi, không cho ta đi vào a.”
“Ngu xuẩn!” Chiêu Hoài Thái Tử lập tức khiển trách đám người Ngụy Đình An, “Cô nói chính là, không cho người không liên quan tiến vào. Phần Quốc trưởng công chúa là ai? Các ngươi cũng không quen biết sao? Còn không mau cút!”
Mấy người Ngụy Đình An không dám dừng lại một lát, đều hoảng sợ lui xuống.
Phần Quốc trưởng công chúa bĩu môi, như là lười so đo, ngược lại hỏi: “Linh Tê đâu? Không phải nói, nàng chọc vào người không nên dây vào, gây ra rắc rối rồi sao?” Một tiếng cười nhạo, “Cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”
“Trưởng Tôn nữ quan ở trong thư phòng.” Chiêu Hoài Thái Tử hơi hơi khom người hành lễ vãn bối, giải thích nói: “Cô định tìm nàng và Phó Tư Nhạc, hỏi một chút chuyện Tư Nhạc Tư. Không ngờ thân mình Trưởng Tôn nữ quan quá yếu, mới hỏi vài câu, vô duyên vô cớ liền hôn mê bất tỉnh, lúc này Phó Tư Nhạc đang chăm sóc cho nàng.”
Thái Tử Phi cả kinh nói: “Linh Tê té xỉu?!”
Chiêu Hoài Thái Tử mỉm cười nói: “Có lẽ là do hôm qua bị cảm lạnh.”
“Bị cảm lạnh? Té xỉu?” Phần Quốc trưởng công chúa đánh giá Chiêu Hoài Thái Tử, ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, sau đó phất tay với cung nhân bên cạnh, “Tất cả đều tránh ra cho ta!” Căn bản là mặc kệ Thái Tử và Thái Tử Phi, càng không để cung nhân canh giữ ở cửa vào mắt, trực tiếp bước nhanh mấy cái tiến lên, sau đó đẩy cửa mà vào.
Chiêu Hoài Thái Tử cùng Thái Tử Phi nhanh chóng chạy theo vào.
Phần Quốc trưởng công chúa dưới chân bước càng mau, trực tiếp vọt vào nội thất, nhìn về phía Phó Trinh đang ở mép giường bận việc, lạnh lùng nói: “Ngươi đang làm cái gì? Cút qua một bên đi!”
Trên tay Phó Trinh còn cầm khăn, ngẩn ra một lát, nhanh chóng lui về phía sau.
Phần Quốc trưởng công chúa tiến lên, trực tiếp duỗi tay mở mí mắt Trưởng Tôn Hi ra, nhìn kỹ hai mắt, sau đó quay đầu lại cười lạnh với Chiêu Hoài Thái Tử, “Đây là té xỉu do cảm lạnh như ngươi nói? Ngươi cho ta là người mù hả?” Một tiếng cười lạnh, “Rốt cuộc đã đút cho nàng thứ quái quỷ gì? Muốn làm cái gì?!”
Chiêu Hoài Thái Tử không trả lời.
Ngọc bội kia, nội tình liên lụy thật sự là quá lớn.
---- tình nguyện bị hiểu lầm.
Thái Tử Phi lập tức cuống quít nhấc váy tiến lên, “Linh Tê? Muội làm sao vậy?” Tỉ mỉ nhìn nhìn biểu muội, một khuôn mặt phấn đỏ bừng, thần sắc hỗn độn, trong miệng nói mớ không ngừng, rõ ràng chính là bị người hạ dược! Ai? Ai to gan như vậy? Nàng quay đầu lại, tầm mắt cuối cùng dừng trên người Chiêu Hoài Thái Tử.
Ngoại trừ hắn, sẽ không còn người khác.
Chiêu Hoài Thái Tử vẫn luôn buông mi mắt xuống, cũng không nhìn nàng.
Sắc mặt Thái Tử Phi thay đổi mấy lần, nàng tuy rằng có chút ngây thơ hồn nhiên, bừa bãi tùy tính, nhưng không phải người không có đầu óc. Cho dù lửa giận đã nhảy cao ba trượng, nhưng chung quy vẫn nhịn xuống, không đối chất cùng Chiêu Hoài Thái Tử trước mặt mọi người. Nhưng mà lửa giận trong lòng khó kiềm chế, nếu không phát tác, chỉ sợ cả người đều phải nổ tung.
Nàng ba bước hai bước tiến lên, “Bang” một tiếng, hung hăng tát cho Phó Trinh một bạt tai!
Phó Trinh cúi đầu, không dám hé răng, cũng không dám giơ tay che mặt.
Thái Tử Phi thóa mạ nói: “Ngươi tính làm cái gì?” Nàng ta và Linh Tê ở bên nhau, lại giúp đỡ Thái Tử tiếp tay cho giặc, bất quá là một tiểu tiện nhân tham mộ vinh hoa phú quý! Tiện đà cười lạnh một tiếng, ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm Phó Trinh, gằn từng chữ một, “Nếu Linh Tê có bất trắc gì, ta không chỉ muốn mạng ngươi, ngay cả một phần tổ tiên Phó gia cũng sẽ tìm người cào nát!”