Hoàng Xuân Bách hì hục ôm cuốn sách cổ ấy đi một đoạn, quãng đường từ chỗ để cuốn này tới hành lang ngoài dãy kệ thứ hai không dài, nhưng đó là khi bạn không cầm một vật bị nguyền rủa. Xuân Bách đã quen với điều này, cậu còn nhớ lần đầu tiên mình ‘tìm sách’ cho khách.
Gọi là ‘tìm sách’ thật ra các nhân viên không cần phải ‘tìm’, những cuốn sách cổ xưa như này không hề khó tìm, nếu các vị khách muốn tự mình đi lấy thì sẽ có các yêu tinh tới chỉ đường. Mà các nhân viên cũng giống vậy, khi ‘họ’ được gọi đi tìm sách cho khách thì cũng sẽ có các yêu tinh tới chỉ đường.
Lần đầu được nhờ ‘tìm sách’, trùng hợp sách cậu cần tìm cũng là cuốn sách này, ‘Giao Nhân Hoàng’, đây là cuốn thuyết minh về loài giao nhân, trong đó còn ký sự về nhánh ‘giao nhân hoàng’, nhánh này được ghi lại rất ít, chứ chưa nói tới ký sự về nó, nên cũng rất được săn đón dẫu đây là đất phương tây, nơi rất ít người biết tới tộc giao nhân. Lần ấy, Xuân Bách đã bất ngờ trước uy áp của cuốn sách này, khi đó, cậu đứng ở đầu dãy thứ 2, khoảng cách giữa cậu và nơi để nó rất xa tầm hơn mười mấy mét, nhưng cậu cảm được rất rõ sự không vui của nó.
Lần đó, cậu tưởng mình sẽ phải vật lộn với cụ sách này rất lâu thì mới có thể thuyết phục cụ đi ‘thị tẩm’ vị khách ngoài khi được, nào ngờ sách mặt quạu quạu chứ dỗ hai ba câu là ngoan lại, vừa đi cậu vừa được nghe cụ bla bla kể chuyện về giao nhân.
Nhờ có lần đầu ấy, cậu mới biết cái cảm giác ‘gồng cơ đít hít cơ mông’ mà nhân loại hay nhắc đến, cũng biết tại sao lại cần học thuộc câu: “Sách này khó tìm lắm, bạn cứ ở khu XYZ của khu đọc sách chờ nha, nhân viên sẽ mang sách tới cho.”; đơn giản vì có rất nhiều cuốn sách bị nguyền rủa rất nặng, có thể vô hiệu rất nhiều sức mạnh. Lần ấy cậu xém lộ nguyên hình, may được anh chủ hỗ trợ, cũng vì thế cậu ghi nhớ khá kỹ vị khách cậu đưa sách lần đầu ấy.
Vừa đi vừa cảm thán những năm tháng đầu tiên ở ‘Cửa Hàng’ của mình thật khổ cực, chẳng bao lâu cậu đã đi sắp tới chỗ hẹn với khách. Lòng Hoàng Xuân Bách vẫn mãi nghĩ tới phải tìm chỗ nào phù hợp để biến thành nguyên hình ngủ, lúc đang phân vân giữa bệ cửa sổ hay bàn đọc sách, thì cậu nghe cụ sách vội vàng hét lên:
“Bông Bông cẩn thậnnn!!” Chất giọng bé bi ấy như xuyên thẳng màng tai của cậu, kèm theo đó lời nguyền rủa trên sách bắt đầu xông ra.
”Thôi toang.” Hoàng Xuân Bách thầm nghĩ, cụ sách này lại quên bản thân đang đeo nguyền rủa nữa rồi, cậu chỉ đành cắn răng chịu đựng những mũi tên từ ma thuật xanh tấn công tai mình, lòng khẽ than: ‘Cũng may lời nguyền này là từ ma thuật xanh.”
Ma thuật xanh - blue magic là một trong ba loại ma thuật cơ bản, nó thường dùng để bảo vệ và chữa trị, nhưng không phải là nó không thể tấn công hay nguyền rủa được, ngược lại sức tấn công của nó không kém ma thuật đỏ - red magic và sức nặng từ lời nguyền của nó cũng chẳng kém ma thuật vàng - yellow magic , nhưng blue attack hay blue curse lại quá khó khống chế, dù là blue attack bên kiếm sư, pháp sư, dược sư, v.v.. thì đều quá khó.
Không biết may hay xui cho Hoàng Xuân Bách, người thả nguyền rủa lên ‘Giao Nhân Hoàng’ là một pháp sư mạnh về tộc giao nhân không mạnh về Blue curse, khá hiếm trong một bộ tộc phần đông đều phát triển về hướng võ sư; có lẽ vì vậy nên thuật nguyền rủa trên này không mạnh, đa số là các ma pháp tấn công là nhiều. Hay cái là các lời nguyền này cũng lâu đời, hiện đã suy yếu nên không kéo dài bao lâu.
Di chứng theo sau là chóng mặt, nên Xuân Bách bèn không đi tiếp, cậu đứng dựa vào kệ sách, khẽ hỏi:
“Thủy Thủy, sao nãy nhóc hét lên vậy?”
Cụ sách cũng rất ngại ngùng, khe khẽ nói: “Nãy em đang thiu thiu, tự nhiên thấy cảnh Bông Bông đâm đầu vào tường, nên..”
Hoàng Xuân Bách khúc khích: “Bộ em tưởng anh là tên ngốc à, thấy tường mà không biết dừng lại? Hay em coi video mấy bé mèo trên mạng, nên hồi nãy rồi áp hình ảnh anh vào chăng?”
Thủy Thủy cũng ngượng, chỉ dám ậm ờ vài câu, biết cụ sách này có ý tốt nhắc mình, nên cậu cũng chẳng nói gì hơn, chỉ dặn về sau không được lướt mạng quá khuya nữa. Cụ sách có lẽ biết mình vừa làm sai, cứ vâng vâng dạ dạ liên tục, trông rất qua loa. Dẫu vậy Xuân Bách cũng không có ý bắt bẻ, dù sao cậu cũng chẳng tính chỉnh cái tính ham chơi của Thủy Thủy.
Đợi một hồi cho cơn choáng đỡ hơn, Hoàng Xuân Bách vội đi tới chỗ giao sách, nào ngờ đi được cậu lại đâm vào một cái tường…thịt. Bức tường này khá mềm nhưng độ đàn hồi lại tốt bất ngờ, vừa đâm vào thì cả người Xuân Bách đã bật ngược ra, cả người ngửa về sau, rồi ngồi bệt xuống đất.
Bình thường chắc chắn cậu sẽ không như vậy, xui là bây giờ đang chịu di chứng từ lời nguyền vừa trúng. Bấy giờ mắt mũi cậu tối sầm, xém biến thành nguyên hình. Qua một hồi cậu mới hình thấy người trước mặt, anh ta đang hơi khom người trước mặt cậu, trông anh rất cao, dù cậu ngồi trên anh ta hơn bốn bậc thang mà anh vẫn cần khom người.
Hừmm…Vai rộng, eo thon, dáng người đẹp rất hợp để…Ấy ấy lại bệnh nghề nghiệp.
Cậu vội đá cái suy nghĩ hoang đường ấy đi, bấy giờ mới để tiếng hỏi thăm của anh chàng trước mắt…cùng âm thanh lo lắng dần nhỏ của Thủy Thủy.
“Cô có sao không?”
“A a a! Bông Bông ớii, anh có sao không???”
“Cô ổn chứ?”
“Không không buông tui raaa! Bông Bông ớiiii, anh mau bảo mấy nhóc yêu tinh dừng lại đi–”
Hoàng Xuân Bách giật mình, nhanh chóng quay qua phía Thủy Thủy, vừa hay thấy mất bé yêu tinh đang bê cụ sách bay về chỗ cũ…
Ôi tốn một đống thời gian, ma lực giờ chẳng nhận lại được gì. Ầy quả gì mà cay cay thế, xin thưa rằng quả ớt, ăn vào thì có làm sao?
Xuân Bách: Không sao~ Ăn vào chỉ muốn đánh bể đầu người thôi 🎶