‘Cuối con phố đông đúc nhất, chính là cửa hàng mang tên “ Cửa Hàng”. Nơi này bán đủ thứ, chỉ có cái mày/cậu/anh/em/chị/… không nghĩ tới, chứ không có cái gì mà ‘Cửa Hàng’ không bán.’
Đây là câu giới thiệu cũng là câu chỉ đường mà những vị khách cũ của ‘Cửa Hàng’ thường dùng để lô kéo khách cho nơi đây. Hôm nay lại có khách quen được nhận quà nữa, Hoàng Xuân Bách nở nụ cười tươi tắn nói với cô gái trước mắt: “Đây là phần quà mà ‘Cửa Hàng’ gửi tặng cho em, cảm ơn em đã tin tưởng và chia sẻ nha.”
Cô nàng đối diện vui vẻ nhận lấy món quà, trông cô nàng như hận không thể nhai luôn món quà trước mắt vậy, hoặc có lẽ là muốn mlem người vừa đưa quà cho cô. Vừa quay đi cô vừa hí hí cười, cái vẻ ngốc nghếch ấy khiến cậu bạn đi chung lẫn Xuân Bách nhịn không được cũng cười theo.
Dường như nghe được tiếng cười của Xuân Bách, cô nàng ấy hơi khựng lại, vệt đỏ từ tai dần dần lan xuống cổ, cô vội kéo cậu bạn thân chạy vội qua khu đọc sách. Dù bóng hai người đã khuất khỏi ngã rẽ, nhưng cậu vẫn nghe được giọng cười há há của cậu bạn kia. Hoàng Xuân Bách lắc lắc đầu, giao lại quầy thu ngân cho đồng nghiệp mới đến bên cạnh, khẽ dặn dò vài câu rồi đi qua khu đọc sách.
Vừa mới bước qua ngã rẽ vừa nãy, vẻ ngoài cao lớn đầy nam tính của cậu đã đổi thành một vẻ đẹp dịu dàng mềm mại phi giới tính, kiểu tóc mullet và gương mặt vuông đầy phóng khoáng ban đầu cũng thành mái tóc dài xoăn lọn, cùng một gương mặt vuông tròn dễ thương. Từ tộc thú nhân đổi sang tộc tinh linh chỉ trong vài nhịp thở, dù vậy nhưng trông cậu chẳng có vẻ mệt mỏi gì cả.
Hoàng Xuân Bách đi qua mấy kệ sách, lại đi lên lầu hai, bước tới một cánh cửa ở cuối dãy kệ thứ của khu sách Thủy Quái Phương Đông, cậu đưa tay mở cửa, bên trong là một cái tời nâng hàng, trong đó có một cuốn sách trông rất cổ. Nếu nó xuất hiện ở bên ngoài thì mỗi trang của nó đắt xắt ra miếng, mỗi tờ là một báu vật, mà ở trong ‘Cửa Hàng’ thì chỉ là một cuốn sách khó tìm, cần phải gọi nhân viên tìm hộ, sau khi đọc xong chỉ để về khu trả sách là được.
Xuân Bách mắt to trừng mắt nhỏ với đôi mắt be bé của cuốn sách, cậu cười cười vương tay định cầm cuốn sách, ngón tay thon sắp chạm tới thì bị một cái tay như tay người que được trẻ con vẽ ra chặn lại.
Cuốn sách cổ vừa đưa tay chặn lại bàn tay của ‘Ác Ma’ vừa hu hu dùng giọng nói non choẹt năn nỉ: “Hức hức, lần này tui không làm kệ giẫm để anh lấy mực khô của anh chủ nữa đâu á, tui là sách cổ đấy hu hu hu, sách siêu cổ đấy, hong phải viên gạch đâu hu hu hu.”
Xuân Bách nghe như vịt nghe sấm, cưỡng bách kéo cuốn sách tâm thiếu nữ, body thiếu tướng ra, miệng liên tục bla bla, nào là ‘ừ ừ, anh không làm vậy nữa’, còn ‘anh hứa anh hứa’, ‘anh nào nỡ làm vậy’, y hệt một tên tra nam mình đầy kinh nghiệm, chỉ mới đi có một khoảng đã dỗ cho cụ (nhóc) sách mấy ngàn tuổi vui trở lại.