Edit: Con Kien Cang (20/09/24)

 

Một nam tử mặc trường sam màu xám, ngồi trước một bánh lăn gỗ, cẩn thận đánh bóng khối ngọc đã được chạm khắc.

 

Bánh lăn gỗ là một tấm ván nối với một trục gỗ, dẫn động một bàn xoay hình tròn, trên đó có trang bị dụng cụ cát thạch anh để đánh bóng ngọc.

 

Bạch Vi đi theo sư phụ học chạm khắc ngọc, đều sử dụng kỹ thuật cũ, bảo tồn lại nghề thủ công xưa thay vì sử dụng công nghệ hiện đại hóa.

 

Công nghệ hiện đại hóa mài gọt nhanh và thời gian chế tác ngắn, nhưng trên bề mặt ngọc, sẽ xuất hiện những dải vết mòn dài ở đáy rãnh xung quanh lỗ khoan, khi mài các cạnh của đường nét thường có vết nứt, khiến các đường nét có cạnh răng cưa, đôi khi có thể nhìn thấy màu vàng cháy.

 

Mà kỹ thuật cũ đòi hỏi một lượng nhỏ mài và mất nhiều thời gian, nhưng ngọc được tạo ra rất tinh xảo. Hình dáng cân đối, đường nét mượt mà, khoét rỗng rộng, bề mặt mịn và bằng phẳng, đánh bóng sáng bóng, đó là tác phẩm thủ công tinh xảo nhất.

 

Bạch Vi không khỏi nhìn nhập thần, chân cũng không cảm thấy đau nhức, nhìn chằm chằm vào động tác của nam tử .

 

Thẩm Ngọc đi đến trước bàn, bưng ấm nước rót một chén trà cho Bạch Vi.

 

Bạch Vi đi bộ dưới ánh mặt trời một canh giờ, toàn thân toát mồ hôi, trên đường uống hai ngụm nước suối trên núi để đỡ khát, sau đó không đụng đến nước nữa, bây giờ vừa khát vừa đói. Sau khi uống mấy chén nước để đỡ khát, một cảm giác đói dữ dội ập đến.

 

“Ọc ọc ọc”    [Đọc truyện chính edit trên Wattpad.com/ Monkeyd.net]

 

Tay cầm chén uống nước của Thẩm Ngọc khựng lại, dùng đôi mắt đen láy nhìn nàng.

 

Bạch Vi gương mặt có chút nóng lên, xấu hổ cười một tiếng.

 

Trước đó trên núi nàng đã đói rồi, vì suy nghĩ đến chuyện dụng cụ mài ngọc, cơm cũng chưa ăn đã cùng hắn đi lên trấn.

 

Thẩm Ngọc cũng không nói gì, nhìn thấy trên bàn có mấy cái bánh trứng, hắn cầm đưa cho Bạch Vi một cái.

 

Nam tử lúc ban đầu không có phản ứng gì, dường như có ánh mắt sau gáy, đột nhiên nhảy dựng lên, hét lớn: “Thẩm Ngọc! Huynh dừng lại cho ta! đây là cơm tối của ta.” Hắn ôm cái chậu ở trong tay, trừng mắt nhìn Thẩm Ngọc nói: "Ta muốn tìm huynh hỗ trợ, thì không thấy bóng dáng đâu, còn tới đây ăn chùa của ta thì ngược lại huynh rất không khách khí a!"

 

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Ngọc Trác, như một con d.a.o liếc nhìn Bạch Vi.

 

Bạch Vi chớp mắt, như thể trong miệng nàng đang cắn không phải là bánh trứng mà là một khối ngọc.

 

Nhìn thấy Tạ Ngọc Trác bảo vệ đồ ăn như vậy, nàng xé nửa cái bánh trứng đưa cho Thẩm Ngọc.

 

“Muội ăn đi.” Thẩm Ngọc nói với Tạ Ngọc Trác: “Đây là muội muội của Bạch Mạnh.”

 

Tạ Ngọc Trác nhếch môi, trơ mắt nhìn Thẩm Ngọc cầm hai cái bánh trứng xếp chồng một chỗ, cuộn lại rồi nhét vào miệng.

 

Đôi mắt của hắn lập tức đỏ lên, nếu như không phải Thẩm Ngọc cao hơn hắn, so với hắn cường tráng hơn, hắn suýt chút nữa đã xắn tay áo cùng Thẩm Ngọc liền mạng rồi!

 

Tạ Ngọc Trác hầm hừ giấu hai cái bánh trứng còn lại vào trong phòng, tức giận nói: "Tôn đại phật ngài, hôm nay sao lại tới miếu nhỏ của ta?"

 

Đôi mắt nhỏ của hắn đảo qua lại giữa Thẩm Ngọc và Bạch Vi, nhìn thấy ba cái bánh trứng đã bị tiêu diệt không còn một mống, hắn liền cảm thấy đau lòng một hồi.

 

Thẩm Ngọc nhấp một ngụm nước, chậm rãi nói: “Nàng đến đây để học điêu khắc ngọc với ngươi.”

 

Sắc mặt Tạ Ngọc Trác nhất thời trở nên khó coi, không cần suy nghĩ đã nói: “Ta không có thời gian rảnh rỗi dạy, ta cũng không có nguyên liệu ngọc để nàng lãng phí."

 

Bạch Vi vội vàng lấy ngọc mã não ra, nói: "Huynh không cần dạy ta, ta đã theo cha ta học qua, chỉ cần cho ta mượn dùng dụng cụ của huynh là được. "

 

Cha của Bạch Mạnh là một thợ điêu khắc đá.



 

Điêu khắc đá có thể cùng điêu khắc ngọc nhập thành làm một sao?

 

Tạ Ngọc Trác cười nhạo một tiếng: "Ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi, đem viên đá trong tay, bán lấy bạc rồi mua một ít bánh ngọt ăn a."

 

Bạch Vi siết chặt viên đá trong tay, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Tạ Ngọc Trác bằng đôi mắt trong veo. Hắn chắc chắn là chừng khoảng hai mươi, dung mạo tuấn tú, đôi mắt dẹp dài bộc lộ khí chất của một thương nhân, đang đánh giá giá trị của nàng. Mà trong mắt Tạ Ngọc Trác, nàng là kẻ không đáng một đồng, cho nên hắn cũng lười lãng phí thời gian ở trên người nàng, tiếp tục quay trở lại ngồi bên cạnh bánh lăn gỗ, chậm rãi chân giẫm lên tấm ván gỗ, đánh bóng ngọc.

 

“Trên giá gỗ trưng bày ngọc khí, chất lượng ngọc kém, tạo hình, điêu khắc, tay nghề ở mức trung bình, đây là lý do khiến cửa tiệm ngọc khí của huynh vắng tanh." Bạch Vi nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Tạ Ngọc Trác đỏ lên vì tức giận, nàng nuốt lời muốn nói ngọc trong tiệm hắn là ngọc giả trở về.

 

Trong lịch sử, nghề chế tác ngọc thời nhà Hán gồm có hoa văn thớ, hoa văn lau sậy, hoa văn tường văn, một mặt sườn núi... đã bị thất truyền, ngay cả thợ thủ công đời sau cũng không thể sánh kịp.

 

Việc bắt chước cổ ngọc vào thời nhà Minh và nhà Thanh chịu ảnh hưởng của trào lưu sưu tầm, dần bắt đầu sau thời Bắc Tống. Do lợi nhuận thúc đẩy, xu hướng làm giả càng trở nên thịnh hành hơn. Xu hướng bắt chước ngọc cổ hình thành hai cực. Loại thứ nhất là nhu cầu bắt chước văn hóa cổ, với chất lượng ngọc tuyệt hảo, hình dáng ý nghĩa, chạm khắc súc tích, gia công tinh xảo. Loại thứ hai hoàn toàn là vì lợi nhuận, như Tạ Vũ Trác này.

 

Nàng mặc dù xuyên đến một triều đại không có trong lịch sử, nhưng nhìn những ngọc khí được trưng bày bên trong cửa tiệm Tạ Ngọc Trác, tựa hồ như đây cũng là một loại xu hướng.

 

Đồ giả tràn lan.

 

Tạ Ngọc Trác tức đến bể phổi, có chuyện nhờ hắn, vậy mà đi hạ thấp hắn đến không đáng một đồng.

 

Thẩm Ngọc sao lại mời đến một vị tôn đại phật như vậy?

 

“Đi thôi, đi thôi, ta đây miếu nhỏ, dung không được hai vị tôn đại phật!” Tạ Ngọc Trác cắn răng, chỉ kém cầm cái chổi đuổi người!

 

Ý định ban đầu của Bạch Vi là chỉ ra những khuyết điểm của Tạ Ngọc Trác, sau đó đề nghị giúp hắn xoay chuyển tình thế cửa tiệm ngọc khí đang sắp đóng cửa.

 

Rõ ràng Tạ Ngọc Trác có tính khí rất nóng nảy, chỉ cần đụng một chút là bùng nổ, căn bản không chịu nghe lời đề nghị nào cả.

 

Thẩm Ngọc thần sắc bất động: “Ta đây có rảnh được mấy ngày.”

 

“Huynh có nhàn rỗi hay không thì liên quan ta cái rắm --”

 

Đột nhiên bị mắc kẹt!

 

Tạ Ngọc Trác phản ứng lại, nửa câu còn lại, quả quyết nghẹn trở về, cứ coi như đánh rắm.

 

Hắn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Thẩm Ngọc, như đang nhìn thấy thân nhân của mình.

 

“Thẩm đại ca, hai ta là huynh đệ a, chúng ta thân thiết chỉ kém kết bái thành huynh đệ a! Không phải chỉ là mượn dùng công cụ thôi sao?” Tạ Ngọc Trác vỗ n.g.ự.c một cái: “Hết thảy bao ở trên người của ta.”

 

Hắn có một cái rương hàng giả muốn đưa đi phủ thành, nhưng cổng thành canh gác nghiêm ngặt, một khi bị tra ra là đồ giả, sẽ bị tịch thu và tiêu hủy.

 

Cửa tiệm ngọc khí này được truyền xuống từ tổ tiên của hắn, nhưng đáng tiếc tay nghề hắn không tinh, duy trì không được tổ nghiệp. Lúc trước sinh ý miễn cưỡng còn có thể chèo chống, nhưng sau khi một gian tiệm ngọc khí khai trương đối diện ở phía bên kia đường, sinh ý đã rớt xuống ngàn trượng, sinh hoạt cũng trở thành vấn đề, lúc này hắn mới đi con đường gian thương.

 

Thẩm Ngọc là tiêu sư, huynh ấy có biện pháp giúp hắn đi đưa hàng, bất quá gia hỏa này giả vờ đứng đắn, sẽ không dễ dàng đi đưa hàng giúp hắn.

 

Tạ Ngọc Trác ánh mắt liếc mắt Bạch Vi chừng mấy lần, sờ lấy cằm của mình, cười một mặt không có ý tốt.

 

Bạch Vi nhìn hai người trao đổi ánh mắt, liền biết Thẩm Ngọc muốn cho nàng lưu lại, nhất định đã đáp ứng yêu cầu gì đó của Tạ Ngọc Trác.

 

Nàng mím chặt khóe môi, định muốn nói gì đó, nhưng Tạ Ngọc Trác đã đi tới và nói: “Bạch Khải Lộc không phải nhị thúc của ngươi sao? Cửa tiệm ngọc khí nhà hắn ở phía đối diện, sinh ý đang thịnh vượng, trên trấn có một tòa nhà lớn, trong nhà đều mướn tôi tớ làm việc a, ngươi như thế nào không đi đến cửa tiệm hắn học nghề?”

 

Bạch Vi hơi sững sờ, cha nàng cùng nhị thúc, đại cô quan hệ cũng không tốt lắm.

 



Lưu lão thái sinh được ba người con là Bạch Khải Phục, Bạch Khải Lộc, Bạch Vân Kiều. Bạch Khải Lộc cùng Bạch Vân Kiều là long phượng thai, ở trong mắt Lưu lão thái đây là điềm tốt lành, nên phá lệ cưng chiều đối với long phượng thai. Bởi vì Lưu lão thái, Bạch Khải Lộc cùng Bạch Vân Kiều quan hệ thân cận, nhưng cùng đại ca Bạch Khải Phục quan hệ cũng không tốt, sau khi phân gia, cũng không có lui tới.

 

Bạch Khải Phục khi phân gia chỉ chia được vài mẫu đất, phòng ở là do ông làm điêu khắc đá dựng lên, còn lại nửa điểm đông tây không có phân đến. Lưu lão thái sống cùng Bạch Khải Lộc, bạc của bà tất cả đều cho Bạch Khải Lộc mở một gian ngọc khí trên trấn này.

 

Bạch Khải Lộc cũng không chịu thua kém, sinh ý ngọc khí ngày càng phong sinh thủy khởi.

 

Bạch Vi cười lạnh một tiếng, bạc kia của Lưu lão thái, tất cả đều là Bạch phụ làm điêu khắc đá nộp lên. Bạch Khải Lộc trước khi mở cửa tiệm ngọc khí, ông ta là người hết ăn lại nằm, không có làm việc gì.

 

“Ta không thích làm việc cho thân thích, cảm thấy không được thoải mái.”

 

Bạch Vi nghe thấy gian cửa tiệm ngọc khí của Bạch Khải Lộc kiếm được nhiều bạc như vậy, nàng nhiệt huyết dâng trào, toàn thân tràn đầy năng lượng!

 

Dùng sức nắm chặt quyền, đợi nàng góp đủ bạc, nhà mình cũng có thể mở một gian cửa tiệm ngọc khí, kiếm tiền cung cấp đại ca đọc sách, cưới nương tử, không cần vì năm đấu gạo mà khom lưng!

 

Người nghèo nhưng chí không nghèo, sớm muộn cũng sẽ trở nên nổi bật!

 

Tạ Ngọc Trác có chuyện muốn cùng Thẩm Ngọc thương lượng kỹ càng, nên dẫn Bạch Vi đi nhà kho phía sau hậu viện, trong phòng lớn bày đầy tất cả công cụ lớn nhỏ điêu khắc ngọc.

 

Nàng phải dùng một chiếc máy cắt ngọc lớn để cắt nguyên liệu, nàng bước đến chiếc máy cắt ngọc lớn đặt trên khung gỗ, cầm một đầu cưa và chà qua lại để cắt.

 

Bạch Vi mất nửa ngày cắt vật liệu ngọc, hoa văn bên trong màu sắc tươi sáng, một lớp màu trắng sữa, một lớp màu vàng nâu đan xen, giống như một dòng sông quanh co, nước chảy cuồn cuộn, phần trên ở giữa là một mảnh màu đỏ, nhìn từ trái sang phải, thực ra trông giống như hình dạng của một nguyên bảo.

 

Ngón tay cái vuốt ve bề mặt ngọc, đột nhiên cảm thấy có chút linh cảm, muốn chế tác thành một miếng ngọc 'tài nguyên cuồn cuộn'.

 

Nước sông cuồn cuồn, đang nâng đỡ một thỏi vàng ròng.

 

Trong lòng quyết định chủ ý, Bạch Vi mắt thấy sắc trời không còn sớm, nghĩ thầm Thẩm Ngọc chắc đang chờ nàng, liền đem gian phòng thu thập sạch sẽ, trước về vẽ mẫu, tranh thủ làm ra một miếng ngọc bội càng sớm càng tốt.

 

Thẩm Ngọc ngồi ở cửa, hai chân thon dài, một chân duỗi thẳng, một chân hơi cong, ánh nắng chạng vạng bao phủ trên người hắn, làm nhu hòa đi những đường nét lạnh lùng cứng rắn trên khuôn mặt hắn, khiến hắn có vẻ buông lỏng.

 

Nghe được động tĩnh, Thẩm Ngọc nghiêng đầu nhìn sang.

 

Đôi mắt đen đục đó chứa đầy những tia sáng nhỏ, Bạch Vi càng nhìn càng thấy trong đó lộ ra một chút ấm áp.

 

“Đi thôi.”    [Đọc truyện chính edit trên Wattpad.com/ Monkeyd.net]

 

Bạch Vi hoàn hồn, cùng Thẩm Ngọc cùng nhau đi ra ngoài.

 

Trước cửa có đậu một chiếc xe bò, Thẩm Ngọc ra hiệu cho nàng lên xe.

 

Bạch Vi trong lòng kinh ngạc.

 

“Khi trở về có lẽ trời đã tối.”

 

Bạch Vi muốn nói lại thôi, bước lên ngồi xuống xe bò.

 

Bỗng nhiên, phía đối diện có một nam tử trung niên dáng người rắn chắc đẩy một nam tử tóc hoa râm ra ngoài, loạng choạng suýt ngã xuống đường.

 

Bạch Khải Lộc từ trên tay gã sai vặt chộp lấy mấy cái màn thầu khô cứng, quăng đến trên người nam tử tóc hoa râm rồi lăn dưới đất.

 

“Bạch Khải Phục, chúng ta đã sớm phân gia rồi. Ngươi là chết hay sống, cùng ta có quan hệ gì? Ta không phải là làm từ thiện, nuôi không nổi người nhàn rỗi. Cầm màn thầu cút nhanh lên, đừng trách ta không nói tình nghĩa huynh đệ!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play