Bạch Ly cảm giác được Bạch Vi sắp phản kháng, nên nắm c.h.ặ.t t.a.y Bạch Vi.

 

Hắn hy vọng Tiền lão tứ có thể nhanh chóng lấy bạc và rời đi!

 

Hai người còn lại nhìn Tiền lão tứ lấy ra một ít bạc, chuẩn bị giúp khống chế Bạch Vi đang vùng vẫy.

 

Ngay lúc hai người bước tới, Bạch Vi đã đá vào hạ bộ Tiền lão tứ một cách không thương tiếc.

 

"Ối——"

 

Tiền lão tứ trợn trắng mắt, bắt chéo hai chân lại, che lấy hạ bộ, đau đến không thở được.

 

Bạch Vi vặn vẹo tay, mặt Bạch Ly đau đớn vặn vẹo còn chưa kịp hét lên, Bạch Vi đã túm lấy vai hắn ném ra ngoài cửa.

 

Nàng nhặt số bạc vương vãi trên đất ném vào phòng: "Muốn có bạc thì tự mình nhặt đi!"

 

Hai người nhìn nhau, nhìn thân hình mảnh khảnh của Bạch Vi rồi đi vào lấy bạc.

 

Bạch Vi lấy cái cuốc đặt trên tường trước cửa, dùng tay trái đóng cửa lại.

 

Nàng vung cái cuốc, đánh vào lưng Trương lão tam đang cúi nhặt bạc.

 

Trương lão tam nằm trên mặt đất, đau đớn hồi lâu không thể đứng dậy.

 

Hồ lão nhị phản ứng lại, cầm lấy cuốc.

 

Bạch Vi dùng hết sức lực lùi lại phía sau, Hồ lão nhị theo quán tính lao về phía Bạch Vi, nàng theo đó mà đ.ấ.m mấy cú đ.ấ.m vào bụng hắn, chân phải đá vào n.g.ự.c hắn. Hồ lão nhị lui liên tục về phía sau, Bạch Vi ôm lấy chân hắn, đẩy hắn ngã xuống đất, cong đầu gối, đè lên bụng hắn.

 

"Ah--"

 

Hồ lão nhị phát ra tiếng kêu như lợn bị chọc huyết.

 

Tiền lão tứ cầm con d.a.o chặt thịt trong tay, ánh mắt tràn đầy sát khí, đ.â.m vào lưng Bạch Vi.

 

Một hòn đá đập trúng cánh tay của Tiền lão tứ, cánh tay của hắn tê dại, con d.a.o sắc bén rơi xuống đất.

 

Ánh mắt như chim ưng của Thẩm Ngọc nhìn chằm chằm vào Tiền lão tứ, vẻ mặt lạnh lùng nắm lấy tay Tiền lão tứ. "Rắc" một tiếng, tháo khớp tay, đá ngã xuống đất.

 

Bạch Vi hai mắt đỏ ngầu hung tợn, nhặt con d.a.o sắc nhọn trên mặt đất đ.â.m vào lòng bàn tay Tiền lão tứ, nghiến răng nói: "Muốn g.i.ế.c ta sao? Ta trước tiên chặt đứt tay ngươi!"

 

Tiền lão tứ hét lên một tiếng, gân xanh nổi lên, hai mắt sắp nổ tung.

 

Trương lão tam đứng dậy, lại nằm xuống, giả vờ chết.

 

"Các ngươi lừa của ta năm mươi lượng bạc, ta còn chưa tính sổ với các ngươi! Các ngươi còn dám đến cửa đòi nợ! Cướp bạc của ta!" Bạch Vi tức giận, rút ​​ra con d.a.o sắc, m.á.u b.ắ.n tung tóe trên mặt đất, lưỡi d.a.o sắc sượt qua cổ Tiền lão tứ, đ.â.m vào trong bùn đất: "Dám cướp bạc của ta, ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!"

 

Tiền lão tứ cảm thấy cổ lạnh buốt, chất lỏng ấm áp từ cổ chảy ra, lửa giận trong mắt bị sợ hãi nhấn chìm.

 

"Tha... tha mạng cho ta! Ta... ta không dám nữa! Chúng ta không dám nữa!"

 

Tiền lão tứ toàn thân run rẩy, môi run rẩy, lòng bàn tay bị đ.â.m thủng co giật, m.á.u chảy ròng ròng.

 

Bọn hắn đã gặp phải một người liều mạng, không sợ chết.

 

Bạch Vi chỉ là một nữ nhân, nhưng huynh đệ bọn hắn không thể bắt được nàng ta.

 

Còn có một nam nhân khác có võ công cao cường ở đây, nếu bọn hắn dám liều lĩnh như vậy nữa, bọn hắn sẽ c.h.ế.t ở đây.

 

"Chúng ta không cần bạc nữa! Chúng ta không cần nữa! Làm ơn thả chúng ta đi!"

 

Thẩm Ngọc kéo Bạch Vi đứng dậy, rút ​​con d.a.o sắc bén ra, nhìn lưỡi d.a.o dính m.á.u rồi đặt lên bàn.

 

“Lần sau nếu các ngươi dám tới đây gây sự nữa, ta sẽ dẫn các ngươi đi gặp quan.” Thẩm Ngọc thấy sắc mặt bọn hắn đột nhiên thay đổi, nghiêm mặt nói: “Cút đi!”

 

Mấy người trực tiếp lăn bò đi.

 

Bạch Vi thở hổn hển, những tên tráng hán này là côn đồ của sòng bạc, bọn hắn có chút võ công, nàng đánh thắng đều là nhờ vào những đòn đánh lén và động tác nhanh nhẹn, chỉ có như vậy nàng mới có thể khống chế bọn hắn.

 



"Cảm ơn huynh."

 

Bạch Vi cảm ơn Thẩm Ngọc.

 

Nếu không có huynh ấy xuất hiện kịp thời, thì mọi chuyện đã không kết thúc nhanh như vậy.

 

"Hôm nay muội quá lỗ mãng." Sắc mặt Thẩm Ngọc căng thẳng, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng nghiêm nghị, không đồng ý: "Nếu ba tên cường tráng cầm vũ khí cùng nhau tấn công muội, làm sao muội có thể dễ dàng đứng ở đây?"

 

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi hắn bước vào, nghĩ tới vẫn cảm thấy sợ hãi.

 

“Nếu muội không làm như vậy, chẳng lẽ đứng nhìn bọn hắn cướp bạc của mụôi, c.h.ặ.t t.a.y Bạch Ly, hay là bắt muội đi trả nợ?” Bạch Vi biết mình không thể đối đầu trực diện với bọn hắn, nhưng lại không thể nuốt trôi cơn tức khi để bọn hắn cướp mất số bạc mà mình vất vả kiếm được!

 

Thẩm Ngọc cau mày, lạnh lùng nói: “Muội có thể nhờ ta giúp.”

 

Bạch Vi kinh ngạc nhìn hắn.

 

"Lần này muội lợi dụng tình thế chế ngự bọn hắn, sau này gặp phải người mạnh hơn mình, muội vẫn liều mạng đánh đến c.h.ế.t với bọn hắn sao?" Thẩm Ngọc thấy Bạch Vi cúi đầu, tựa hồ đã để lời này vào trong lòng, sắc mặt hơi hơi thả lỏng, ngữ khí chậm rãi nói: “Lúc đối phó Cố Thế An, muội biết không thể đối mặt trực diện với hắn, muội biết tìm biện pháp khác để xé nát lớp ngụy trang của hắn. Tại sao bây giờ muội không biết sử dụng đường vòng sao? Tiếp tục như vậy, đối với muội sẽ bất lợi."

 

Bạch Vi nhếch môi, nàng chỉ cố hết sức đánh trả trong khả năng của mình.

 

Nếu mình thực sự không thể chịu đựng được, thì làm sao mình có thể chống lại được?

 

Nàng biết Thẩm Ngọc làm như vậy là vì tốt cho mình nên không phản bác.

 

"Muội hiểu rồi."

 

Thẩm Ngọc nhìn thấy nàng uể oải, giọng nói trầm khàn không vui, sau một hồi im lặng, hắn nói: “Thân thủ của muội cũng không tồi.”

 

Tâm trạng của Bạch Vi đột nhiên vui vẻ hẳn lên, nàng khoát tay: "Trước đây muội đã từng luyện qua, đối phó với năm ba người cũng không thành vấn đề!"

 

Thẩm Ngọc nhìn đôi mắt sáng ngời như pha lê của nàng, lòng kiêu hãnh dâng trào, nuốt lấy những thiếu sót còn lại của nàng.

 

Hắn nhặt số bạc đặt vào lòng bàn tay nàng: "Đừng quá cực đoan, khi không thể phản kháng thì hãy kiên nhẫn và cố gắng giải quyết từ từ."

 

Bạch Vi liên tục gật đầu: "Nếu đánh không lại thì bỏ chạy, chạy đi tìm viện binh, sau đó chiếm lại ưu thế, muội nhớ kỹ!"

 

Thẩm Ngọc: "..."

 

Hắn nhìn ánh mắt xảo huyệt của Bạch Vi, âm thầm hít sâu một hơi, xoay người đi ra khỏi phòng.

 

Bạch Khải Phục và Giang thị nghe tin vội chạy tới, vừa vặn nhìn thấy mấy tên tráng hán mặt mũi hung dữ đang hoảng sợ bỏ chạy.

 

Sắc mặt ông trở nên tái nhợt.

 

Nhìn thấy Bạch Ly nằm trên mặt đất như một đống bùn, ông hoảng sợ kéo hắn đứng dậy: "Có chuyện gì vậy? Có bị thương không?"

 

Bạch Ly nghe thấy tiếng hét trong phòng liền giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy Bạch Vi đi ra khỏi nhà, mặt đỏ bừng: "Bạch Vi, trái tim ngươi làm bằng đá sao? Rõ ràng là có bạc, nhưng lại không chịu trả nợ cho ta, chẳng thà đắc tội với người khác! Ngươi cho rằng ta là vật chướng mắt, muốn ta c.h.ế.t luôn cho rồi!"

 

Bạch Ly sợ c.h.ế.t khiếp, lo lắng Tiền lão tứ ăn thua thiệt, lần sau sẽ tìm cách trả thù mình.

 

"Ta là huynh đệ ruột thịt của ngươi, ta đã quỳ xuống cầu xin ngươi, quỳ lạy ngươi, sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho ngươi, tại sao ngươi không cứu ta! Ngươi si mê bạc như vậy sao? Bạc quan trọng với ngươi như vậy sao? Ngươi không kiếm được tiền sao? Một pho tượng Quan Âm ngọc giá ba mươi lượng bạc, nếu làm thêm vài cái nữa, có thể kiếm được hơn trăm lượng bạc!" Bạch Ly tức giận gầm lên. Trong lòng hắn hận Bạch Vi, tại sao lại xui xẻo như vậy, có một người tỷ tỷ m.á.u lạnh như vậy!

 

Bạch Vi trong lòng khinh thường trí thông minh của Bạch Ly, nhưng nàng cũng biết hắn là đệ đệ của mình, nên kế hoạch cuộc đời của nàng cũng bao gồm cả Bạch Ly.

 

Nhưng đối mặt với lời buộc tội của hắn, Bạch Vi thực sự rất đau lòng.

 

Nàng cười lạnh nói: "Bạch Ly, ngươi ngu ngốc bị lừa gạt, ta tại sao phải dùng số bạc khó khăn kiếm được của ta để trả nợ cho ngươi? Nếu ngươi có bản lĩnh cờ bạc, vay tiền lấy lãi, ngươi hẳn phải có can đảm gánh chịu hậu quả! Người nhà ta tại sao phải dọn dẹp đống hỗn độn của ngươi? Nếu không phải ta đánh đuổi đám người kia đi, ngươi đã sớm bị chó tha mất tay rồi!"

 

Giang thị hiểu ra Bạch Ly đến sòng bạc đánh bạc, vay tiền cả lãi, sau đó bị ép trả nợ.

 

Bạch Vi đuổi mấy tên tráng hán đó đi, nhưng Bạch Ly không biết mình sai, thậm chí còn mắng Bạch Vi là vô tâm!

 

"Ta sẽ đánh c.h.ế.t ngươi, đồ khốn kiếp! Người nhà của ngươi đã vất vả nuôi ngươi, cho ngươi đọc sách, mà ngươi chẳng đọc được điều gì tốt cả, chỉ biết cờ bạc!" Giang thị lấy một cây gậy gỗ trong sân ra đánh Bạch Ly: "Vi Vi trong mắt chỉ có bạc, dạo này ngươi có thịt để ăn không? Ta có may y phục mới cho ngươi không? Cô nương nào mà không ngồi ở nhà thêu thùa? Vì để nhà chúng ta sống một cuộc sống tốt hơn, Vi Vi suốt ngày vắng nhà, nghĩ cách kiếm tiền! Ngươi không nhớ ơn nàng, còn trách nàng không dọn dẹp đống bừa bộn của ngươi! Ta đánh c.h.ế.t ngươi, đồ con sói mắt trắng vô tình vô nghĩa vô ơn!"

 

Bạch Ly không dám trốn tránh, cây gậy đập vào người hắn, khiến hắn đau đớn quỳ xuống đất.

 

Giang thị không chút thương tiếc, hai mắt đỏ hoe vì tức giận, lấy gậy đánh hắn một cái rồi mắng: “Tại sao ta lại sinh ra một kẻ đòi nợ như ngươi! Sòng bạc là nơi ngươi nên đến sao? Ngươi đáng bị chặt tay! Tại sao ngươi không c.h.ặ.t t.a.y mình đi? Để xem sau này ngươi còn dám đi đâu nữa!"



 

"Nương, con sai rồi, con không bao giờ đánh bạc nữa! Nương cầu xin Bạch Vi cho con một trăm lượng bạc, sau này con sẽ trả lại cho nàng! Nếu con không trả lại bạc cho sòng bạc, bọn hắn sẽ đánh con đến chết!" Bạch Ly không để ý đến đau đớn trên người, khóc lóc với Giang thị.

 

Giang thị tức giận đến mức ngã ngửa ra sau. Một trăm lượng bạc, súc vật này không biết xấu hổ còn nói như vậy!

 

Bà đè Bạch Ly xuống, véo thật mạnh mấy cái, khiến Bạch Ly run rẩy, bà hận rèn sắt không thành thép, nói: "Ta thà đánh c.h.ế.t ngươi, coi như ta chưa từng sinh ra đứa con khốn nạn như ngươi!"

 

Cả nhà ăn uống đều dựa vào Bạch Vi, Giang thị thật sự xấu hổ không dám kêu Bạch Vi lấy một trăm lạng bạc trả nợ cờ b.ạ.c cho Bạch Ly!

 

"Quỳ xuống đây cho ta." Giang thị tức giận mắng Bạch Ly, cho rằng Bạch Ly sẽ không bao giờ có thể đọc sách nữa.

 

Từ giờ trở đi, cứ để hắn học cách bện giày rơm với Bạch Khải Phục. Nếu có tay nghề, hắn sẽ không c.h.ế.t đói!

 

Bạch Vi nhìn Bạch Ly quỳ ở trong sân, khom vai khóc nức nở, ngồi xổm bên chậu gỗ rửa vết m.á.u trên tay.

 

Giang thị tức giận đến đau lòng, liên tục lau nước mắt, mắt thấy cuộc sống ngày càng tốt hơn, nhưng lại xảy ra chuyện kinh khủng này. Nhìn vết m.á.u trên tay áo Bạch Vi, lo lắng nói: “Con có bị thương không?”

 

“Không có.” Bạch Vi đưa tay cho bà xem, nói với Giang thị: “Nương yên tâm, những người đó đã dùng thủ đoạn không đúng đắn để lừa gạt bạc của Bạch Ly, bọn hắn cũng không dám đòi bạc của chúng ta nữa. Lần sau nếu bọn hắn đến, chúng ta đi kiện lên quan phủ a."

 

"Thật không?"

 

Mặc dù Giang thị mắng hắn rất thậm tệ, nhưng dù sao Bạch Ly cũng là miếng thịt rớt ra từ trên người bà, bà làm sao có thể không lo lắng?

 

"Làm sao con có thể lừa nương? Nếu nương không tin, có thể hỏi Thẩm ca." Bạch Vi nháy mắt với Thẩm Ngọc.

 

Thẩm Ngọc nói: “Bọn hắn không dám tới nữa.”

 

Tim Giang thị rơi vào trong bụng, quay đầu trừng mắt nhìn Bạch Ly: "Hôm nay không được ăn cơm, ngày mai phải quỳ tiếp!"

 

Bạch Vi đỡ Giang thị vào nhà, đặt hết tất cả số bạc lên bàn.

 

"Nương, con định dùng một phần bạc này để xây nhà, một phần để chữa bệnh cho cha, phần còn lại con muốn nhờ thôn dân nhặt đá trên núi."

 

Bạch Vi không có vốn, dự định bắt đầu từ việc nhỏ trước. Cô nhặt được mã não ở trên núi, chứng tỏ khu vực này có thể có mạch mã não.

 

Nàng nhờ thôn dân nhặt đá mã não, sau đó chế tác ngọc tại nhà và để bán ở cửa tiệm ngọc khí của Tạ Ngọc Trác.

 

Tích lũy vốn rồi mở rộng.

 

Giang thị muốn từ chối, nhưng Bạch Vi nhắc đến hai việc, đều là việc bà lo lắng ở trong lòng, nên bà không thể từ chối được.

 

"Vi Vi, nương sẽ nhận số bạc này của con, số bạc này coi như con cho nương mượn, khi đại ca con thành danh, ta sẽ bảo hắn từ từ trả lại cho con."

 

Với số bạc này, Giang thị đã nghĩ đến việc mua một mảnh đất, tính toán xây nhà.

 

"Được!" Bạch Vi gật đầu, không để trong lòng.

 

Giang thị nói: “Nếu con muốn nhờ thôn dân nhặt đá, nương sẽ tìm người đáng tin cậy giúp con.”

 

“Được, vậy làm phiền nương chạy một chuyến.” Bạch Vi đồng ý.

 

——

 

Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng thôn.

 

Bạch Ngữ Yên xuống xe ngựa.

 

Mã thị thấy, vội vàng tiến lên nịnh nọt nói: "Yên nhi, sao ngươi lại tới đây? Đến nhà thẩm uống một chén trà nha!"

 

Bạch Ngữ Yên lễ độ từ chối: "Thẩm, ta tới gặp đại bá ta."

 

Vẻ mặt của Mã thị đột nhiên thay đổi.

 

Ánh mắt của Bạch Ngữ Yên hơi lóe lên: “Nhà đại bá ta đang gặp khó khăn, đại đường huynh ta sắp đọc sách ở thư viện, nên ta muốn gởi cho họ một ít lễ vật."

 

Mã thị đảo mắt, chua chát nói: "Yên nhi, nhà đại bá ngươi rất sung túc. Bạch Vi rất có năng lực, nàng học nghề chạm ngọc từ một đại sư phụ, bây giờ đã leo lên được Triệu lão gia rồi, cần gì phải nhờ ngươi giúp đỡ?

 

Sắc mặt Bạch Ngữ Yên tái nhợt, chẳng lẽ Bạch Vi thật sự cướp mất khách nhân quan trọng là Triệu lão gia sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play