Edit: Con Kien Cang (15/09/24)
"Khụ khụ... khụ..."
Trong phòng truyền ra tiếng ho khan kịch liệt.
Giang thị nghe thấy tiếng động trong phòng, nhấc chân vọt vào.
Trái tim bịch bịch mà nhảy loạn.
Sợ đó chỉ là ảo giác! [Đọc truyện chính edit trên Wattpad.com/ Monkeyd.net]
Đẩy cửa ra, ánh nến trong phòng chiếu sáng khoảng sân tối tăm.
Người trong sân, tinh tường trông thấy Bạch Vi đứng ở giữa phòng, suy yếu vịn vào cái bàn gỗ vuông, khom lưng ho khan, dưới chân là bát sứ vỡ, nước đổ đầy sàn nhà.
“Con a! Con của ta a! Nữ nhi ngoan của nương! Con đi rồi, để nương sống thế nào a?!”
Giang thị khóc bổ nhào qua, ôm thật chặt Bạch Vi khóc rống, dùng nắm đ.ấ.m đánh vào lưng của Bạch Vi.
Bạch Vi không hề cảm thấy đau chút nào, nắm đ.ấ.m của Giang thị đánh vào trên lưng không có chút khí lực nào.
Nàng đang mặc trên người loại vải thô áo mỏng, mà nước mắt nóng bỏng của Giang thị rơi xuống da thịt Bạch Vi, làn da của Bạch Vi như bị đốt cháy, tim nàng cũng đi theo run rẩy.
Không quen cùng người khác thân cận, sự quan tâm mạnh mẽ của Giang thị, để cho nàng không có cách nào đem người đẩy ra.
Một đời trước, nàng xuất thân từ thế gia hào môn, phụ mẫu liên hôn, cũng không có tình cảm vợ chồng, cả hai đều bận rộn với sự nghiệp và thường xuyên vắng nhà, đem nàng ném cho bảo mẫu.
Lão gia tử yêu thương nàng, đưa nàng đến sống trong một ngôi nhà cổ ở quê, ban đầu cùng cha mẹ một tháng gặp một lần, đến cuối cùng một năm gặp một lần, lúc nàng mười ba tuổi, lão gia tử qua đời, nàng trở về lại nhà của mình.
Phụ mẫu gửi nàng vào trường nội trú, nhưng vẫn không có nhận được sự quan tâm từ phụ mẫu, bọn họ chỉ đưa cho nàng một chuỗi con số trong tài khoản của nàng.
Đây là lần đầu tiên Bạch Vi cảm nhận được tình mẫu tử mãnh liệt như vậy, trong lúc nhất thời nàng có chút không biết làm sao.
Nàng biết đây là tình cảm đối với nguyên thân, nhưng nàng đã thay thế nguyên thân sống sót.
Từ nay về sau, thân nhân của nguyên thân, sẽ là thân nhân của nàng.
“Con...... Con không sao.”
Bạch Vi há to miệng, an ủi Giang thị.
“Được rồi, nha đầu vừa tỉnh lại, nàng đừng dọa sợ hài tử.” Bạch Khải Phục kéo Giang thị ra, khuôn mặt ngâm đen mười phần tiều tụy, ánh mắt tang thương. Nhìn thấy Bạch Vi tỉnh lại, đuôi mắt lộ ra nếp nhăn trên mặt khi cười: “Nha đầu, ngươi mê man nửa tháng, thân thể còn yếu lắm. Thế nào lại đứng dậy? Có chuyện gì ngươi gọi một tiếng, phụ mẫu cùng hai huynh đệ ngươi đều ở nhà, có thể nghe thấy. Ngươi nhanh lên giường nằm đi.”
Bạch Vi cuống họng lại khô khốc đau, nghe thấy bọn họ nói chuyện ngoài cửa, đều là nhớ tới lòng tốt của Cố Thế An, cơn tức giận dâng lên, cuống họng càng là muốn bốc khói.
Nàng bò xuống giường rót chén nước uống, làm trơn yết hầu, nghe thấy Bạch Ly nói Cố Thế An cứu được nguyên thân, ân oán xóa bỏ, khuyên người nhà đừng liên lụy Cố Thế An, một ngụm nước nghẹn lại trong cổ họng, cái bát trong tay không được cầm chắc đã rơi xuống đất.
Cố Thế An thật sự có đủ tâm cơ, nguyên thân không sống được, hắn còn đem hí kịch làm cho đủ, để cho người ta tìm không ra một chút xíu sai.
Rõ ràng là hại chết nguyên thân, vậy mà còn để người nhà nguyên thân đối với hắn mang ơn!
Bạch Vi cười lạnh một tiếng, nguyên thân đến chết đều đối Cố Thế An mang oán khí, muốn vạch trần bộ mặt thật của hắn, không để phụ mẫu bị lừa dối.
Nàng chiếm đi cơ thể nguyên thân, nhất định phải hoàn thành nguyện vọng của nàng ấy .
“Cha...... Nương...... Con có lời muốn cùng các người nói.”
Bạch Vi trầm mặc, đối mặt với nhị lão tóc bạc, trong mắt tràn ngập lo lắng cùng yêu thương đối với nữ nhi, phát hiện kêu ra hai chữ "cha nương" cũng không khó khăn gì.
“Nha đầu, ngươi có lời gì thì ngồi nói.” Giang thị đỡ Bạch Vi ngồi xuống ghế, quát Bạch Ly dọn dẹp mảnh sứ vỡ trên mặt đất, đừng để ghim vào chân Bạch Vi, sau đó lấy chiếc ấm nước bằng tre đổ ra một chén nước, đưa cho Bạch Vi thấm giọng nói.
Ấm nước được đậy bằng một lớp tre để giữ ấm, sau khi nước đun sôi để hơn nửa đêm, vẫn còn một chút hơi ấm còn sót lại.
Bạch Vi uống xong một chén nước, cổ họng như được ngậm nước, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Nàng để Bạch phụ Bạch mẫu ngồi xuống, rồi quay đầu nhìn người nam nhân trên giường , sắc môi hắn rất nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền, như thể lại lâm vào mê man.
Giang thị tưởng Bạch Vi muốn nói đến Thẩm Ngọc, nhưng bà còn chưa mở miệng, một bên Bạch Ly chen vào nói: “Tỷ, tỷ ngã trong giếng, thời điểm Thế An ca cứu tỷ đi lên, tỷ suýt chút nữa mất mạng. Thế An ca bận trước bận sau, vì trị bệnh cho tỷ, huynh ấy bên ngoài mượn rất nhiều bạc. Nghe thấy tỷ không thể cứu được nữa, còn nghĩ cho tỷ xung hỉ. Nhà chúng ta nuôi huynh ấy, cũng không phải muốn huynh ấy báo ân, lại nói huynh ấy cứu tỷ một mạng, chúng ta sao có thể lấy oán trả ơn, hoặc thi ân cầu báo, hủy tiền đồ của Thế An ca ? Nếu dám làm như vậy, người trong thôn sẽ đ.â.m gãy cột sống Bạch gia ta!”
“Huynh ấy năm sau phải khảo thí, tỷ chịu đựng không được, huynh ấy cùng tỷ có hôn ước, chắc chắn không thể đi khảo thí, cha nương làm chủ giải trừ hôn ước của hai ngươi. Vừa vặn đại ca cứu được Thẩm Ngọc đem về thôn ta, hắn bị thương rất nghiêm trọng, tình huống so với tỷ còn tệ hơn. Cha nương nóng vội, đành phải còn nước còn tát, cho hai người xung hỉ, không nghĩ tới biện pháp này thật có tác dụng, tỷ đã sống lại!”
“Tỷ, nếu như Thẩm Ngọc cũng gắng gượng qua được, chứng tỏ hai người hữu duyên, sau này toàn tâm toàn ý cùng hắn sinh hoạt, tỷ cũng đừng nghĩ đến Thế An ca nữa, chưa kể, tỷ cùng huynh ấy không có duyên phận, thân phận hai người cũng không xứng......”
Đôi mắt đen trong sáng của Bạch Vi nhìn chằm chằm vào Bạch Ly, sắc mặt vô cảm, ánh mắt bình tĩnh, không hiểu sao khiến Bạch Ly cảm thấy sợ hãi, tất cả lời nói đều mắc kẹt lại trong cổ họng, khiến hắn nghẹn đến khó chịu.
Bạch Vi cười một tiếng, mang theo châm chọc: “Nếu như là hắn đẩy ta rơi vào trong giếng thì sao?”
Lời này giống như sấm sét giữa trời quang, khiến tất cả những người trong phòng đều choáng váng.
“Vi Vi, ngươi...... Ngươi ở đây nói cái gì vậy?”
Giang thị cùng Bạch Khải Phục khiếp sợ trong lòng, khó có thể tin!
Bạch Ly thay đổi sắc mặt, giọng nói trở nên to hơn: “Tỷ, tỷ có phải hay không ngã trong giếng đầu óc bị nước vào? Thế An ca bình thường được đồ tốt, thứ nhất nhớ tới chính là tỷ, hắn làm sao lại hại tỷ?”
“Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy ! Vi Vi, lời này không thể nói lung tung! Thế An nói muốn tổ chức đơn giản hai bàn tiệc rượu, ngươi không đồng ý, hai người cãi nhau ầm ĩ, ngươi sinh khí rời đi, mới không có nhìn đường dưới chân, ngã vào trong giếng. Trong lòng ngươi đối với hắn có oán, cũng không...... Cũng không thể oan uổng hắn, làm hỏng thanh danh của hắn. Đứa bé kia từ nhỏ tâm tư mẫn cảm, nghe thấy ngươi nói như vậy, trong tâm sẽ lạnh a?” Giang thị không có cách nào tin tưởng Cố Thế An, người trung thực tuân theo quy củ sẽ đẩy Bạch Vi xuống giếng, muốn hại chết Bạch Vi.
Là bọn họ nhìn Cố Thế An lớn lên, hắn đối tốt với Bạch Vi như thế nào, mọi người đều nhìn thấy được, nên mới yên tâm đem Bạch Vi gả cho hắn.
Đáng tiếc hai đứa hài tử không có duyên phu thê.
Bạch Ly nhịn không được nói thêm: “Tỷ, ta biết ngươi từ nhỏ đã thích Thế An ca, không thể gả cho huynh ấy, rất không cam tâm. Nhưng là không thể bởi vì cái này liền muốn hại huynh ấy! Tỷ thử sờ lương tâm của mình, xứng được với huynh ấy sao? Huynh ấy cũng không phải người ngu, nếu như hại chết tỷ, bị người phát hiện, huynh ấy không phải tự hủy tương lai chính mình sao?”