Trên bàn, Ôn Nhiễm thấy hoa quả cắt gọt sẵn và bánh quy vừa nướng xong, dì Chúc đã chuẩn bị trước khi đi, còn Tạ Vân Lễ cầm ra.

Cô do dự: “... Hôm nay công việc của anh… vẫn ổn chứ? Liệu có ảnh… hưởng tới công việc của anh không?”

Tạ Vân Lễ nói: “Không đâu, hôm nay anh rảnh. Rửa tay chưa em?”

Ôn Nhiễm cụp mắt, vươn hai tay đang nắm lấy nhau ra cho anh nhìn, rồi nhanh chóng rụt về, tỏ ý mình đã rửa sạch sẽ rồi.

“Vậy em ăn ít trái cây nhé, bây giờ vẫn chưa tới giờ cơm trưa.”

Ôn Nhiễm ngồi trên sô pha, TV đã mở lên, đang chiếu chương trình mà cô thường xuyên xem, thế giới động vật.

Tạ Vân Lễ ngồi cách cô một khoảng. Ôn Nhiễm nhìn trái cây và bánh quy trên bàn, thầm hít sâu một hơi, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng đẩy dĩa bánh quy vừa được nướng chín chưa lâu đến trước mặt anh.

Tạ Vân Lễ ngẩn ra, nhìn cô: “Mời anh ăn à?”

Ôn Nhiễm lập tức gật đầu: “Vâng, cho anh ăn đấy. Dì nói anh không thích đồ ngọt quá, nên không… không bỏ nhiều đường. Anh có thể nếm thử, không ngon… thì đừng ăn, ngon thì… ăn nhiều một tí.”

Giọng cô vẫn không rõ nhưng mềm mại, từ nào từ nấy cô cũng rất nghiêm túc cố gắng phát âm.

Tạ Vân Lễ liếc dĩa bánh quy, ban nãy anh đã nhìn thử lúc cầm ra. Vì trong đĩa đựng đầy bánh, dì Chúc đã nướng không ít, còn bốc lên mùi thơm vừa được nướng xong không lâu.

Điều quan trọng nhất là, cách trang trí vô cùng đặc biệt, không phải bỏ bừa vào dĩa, mà vừa nhìn đã biết từng miếng được đặt theo quy luật, hệt như xây tòa thành.

Rõ mồn một, đây là tác phẩm của người nào đó.

Tạ Vân Lễ nhìn cô, Ôn Nhiễm vẫn cụp mắt, hai bàn tay đặt kế nhau, ngón tay nhỏ nhắn móc vào nhau, ánh mắt thoáng nét ngây thơ, có phần dao động, tựa như đang căng thẳng gì đó.

Tạ Vân Lễ cầm miếng bánh quy xếp trên cùng, bỏ vào miệng.

Quả nhiên vừa mới nướng không lâu, mùi vị thơm phức.

“Ngon lắm, cảm ơn em.”

Ôn Nhiễm chớp mắt, không nhìn anh, nhưng có thể nhận ra cô cực kỳ để ý phản ứng của anh. Lúc nghe anh khen ngon, cô còn nhúc nhích cơ thể, thẳng người lên, trông khá vui vẻ.

Cảm xúc của người bình thường, hoặc sẽ được bày tỏ thẳng thắng, hoặc sẽ bị che giấu không rõ, có thể dễ dàng nhận ra họ đang vui vẻ hay bất mãn. Nhưng Ôn Nhiễm thì khác, cần quan sát tâm trạng của cô, chỉ khi quan sát tỉ mỉ ngôn ngữ cơ thể và từng thái độ nho nhỏ của cô, mới có thể hiểu cô đang bộc bạch cảm xúc gì, hoặc muốn thể hiện điều gì nhưng lại không biết cách bày tỏ.

Tạ Vân Lễ ăn thêm một miếng bánh nữa, thấy Ôn Nhiễm khom người cầm nĩa ăn trái cây, sau đó cô hoàn toàn tập trung vào TV.



Dì Chúc từng nói với anh, Ôn Nhiễm không thể ở riêng với người không thân trong một không gian quá lâu, cùng lắm chỉ gần mười phút, cô sẽ cảm thấy bất an. Thế nên trong lúc này, tốt nhất cứ để cô làm việc mà bình thường cô thích làm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bây giờ đã qua năm phút.

Tạ Vân Lễ đứng dậy rót thêm nước cho mình, hình như cô không chú ý đến hành động của anh, chỉ đặt hết tâm trí vào chương trình TV.

Sở thích của người bệnh tự kỷ không rộng lắm, đối với thứ mình ưng ý, họ sẽ cực kỳ hứng thú, bỏ ra nhiều thời gian nghiên cứu, nhưng điều họ không thích thì sẽ không dễ để học. Thế nên trong mắt họ, việc tiếp cận với nền giáo dục khi còn nhỏ là một chuyện rất khó khăn.

Mặc dù Ôn Nhiễm không thuộc mức độ nặng, đồng thời đã được can thiệp trị liệu khá sớm, nhưng dù sao bệnh tự kỷ cũng không tài nào chữa hết, đây là căn bệnh sẽ bám theo suốt đời. Do đó, dẫu đã hơn hai mươi tuổi nhưng trong nhiều chuyện, cô vẫn giống trước kia, không thể thay đổi được.

Song, khi chứng kiến miền đất cổ tích dưới tầng hầm mà chính tay cô sáng tạo nên, Tạ Vân Lễ chợt cảm thấy, dù là một đứa trẻ thích ở trong tinh cầu của mình, thì trên tinh cầu ấy vẫn sẽ rực rỡ sắc màu chỉ thuộc về họ thôi.

“Ôn Nhiễm.”

Tạ Vân Lễ gọi cô một tiếng.

Cô đang chăm chú xem TV, anh cho rằng cô sẽ không nghe thấy hoặc không để ý đến anh, nhưng Ôn Nhiễm lại lập tức nghiêng đầu, khẽ “vâng”.

Vô cùng nghiêm túc, cũng ngoan ngoãn chẳng kém. Nhưng cô vẫn dán mắt vào TV, chỉ nghiêng nhẹ về phía anh thôi.

Tạ Vân Lễ không nói gì, mà kêu cô thêm một tiếng nữa: “Ôn Nhiễm?”

Quả nhiên Ôn Nhiễm tiếp tục dời mắt về phía anh một xíu.

Nhưng chỉ một tí thôi, đáng chú ý hơn là hai nắm đấm nhỏ siết chặt của cô, dường như cô đang giơ lên để đáp lại anh.

Tạ Vân Lễ nhìn gương mặt xinh đẹp trong sáng của cô, rồi nhìn bàn tay giơ tới trước ngực của cô, anh hỏi: “Em thích động vật à?”

Cô không hướng mắt về phía anh, nhưng rất rõ ràng, cô đang tập trung vào câu hỏi của anh. Tạ Vân Lễ thấy cô không hề suy nghĩ, chỉ vào sóc con chạy lung tung trên TV: “Thích.”

Tạ Vân Lễ thoáng nhìn TV, rồi nhìn cô: “Vậy em thích loài nào?”

Ôn Nhiễm suy tư một chốc: “Sóc con, chuột bạch, mèo, chó, hổ, khỉ, sư tử, nai, cá voi…”

Cô không ngừng nghỉ, liệt kê liên tiếp mấy chục giống loài khác nhau rồi mới thôi.

Đa số là động vật có vú, một vài sinh vật biển, có lẽ cô thấy trong sách và trên TV.

Xem ra sở thích yêu động vật này của cô không hề hạn hẹp.



“Thế em thích loài nào nhất?”

Ôn Nhiễm nói: “Thích, chó nhất.”

Quả nhiên là vậy.

Tạ Vân Lễ định nói thêm, chợt thấy cô cúi mặt xuống, hai bàn tay đan vào nhau.

Tâm trạng sinh ra thay đổi, cảm xúc thay đổi này rõ ràng đang chuyển theo hướng buồn bã.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tạ Vân Lễ nhíu mày.

Các chú chó lang thang trong những bức tranh của cô… rốt cuộc cô đã thấy ở đâu? Trên mạng? Hay chỗ nào khác?

Theo như anh biết, khi mẹ Ôn Nhiễm còn sống, không phải lúc nào cô cũng ở trong nhà, thi thoảng vẫn sẽ theo mẹ cô ra ngoài. Có lẽ trước đây cô đã gặp được một vài chó mèo hoang bên ngoài, nên ấn tượng rất sâu sắc.

Tâm trạng của Ôn Nhiễm sa sút rõ ràng, trên TV chiếu cảnh động vật thù địch bắt đầu đánh nhau, trông có phần tàn nhẫn, chúng sắp phanh ngực mổ bụng. Thấy cô không hề phản ứng, Tạ Vân Lễ bèn cầm điều khiển đổi kênh, trên đó đang chiếu một bộ phim truyền hình. Rồi khi thấy nam chính đang ôm nữ chính khóc sướt mướt, muốn hôn cô ấy, Tạ Vân Lễ lại nhanh chóng chuyển kênh.

Cứ đổi mấy kênh như vậy, cuối cùng dừng ở kênh chiếu hoạt hình.

Ôn Nhiễm nhìn Cừu Vui Vẻ trên TV, chợt hoang mang hỏi: “Tạ Vân Lễ, anh thích… Cừu Vui Vẻ sao?”

Tạ Vân Lễ: “... Không biết xem gì cả, em còn muốn xem gì nữa không?”

Cô lắc đầu.

Có thể trong tiềm thức của mình, anh vẫn nghĩ cô là một đứa trẻ, hoặc chỉ đơn giản coi cô như một bé gái đặc biệt với các khiếm khuyết nhất định về hệ thần kinh và trí tuệ. Vậy nên khi tặng quà cho cô, anh luôn lựa chọn món đồ đại đa số các bé gái sẽ thích, ví dụ như bánh kem dâu tây hai ngày trước, hay bộ xếp hình lâu đài mà lúc giao thừa anh bảo Chu Duy đưa sang. Anh biết trẻ tự kỷ không thích thú với phần lớn đồ chơi, các món có thể khiến họ sinh lòng hiếu kỳ thật sự ít ỏi. Nhưng dì Chúc đã tỏ ý cô không đặc biệt muốn thứ gì cả, anh chỉ đành tùy ý lựa chọn.

Như dì Chúc đã nói, cô không còn là trẻ con nữa, cũng không phải bé gái thích búp bê xem hoạt hình. Dường như, phần lớn thời gian và tâm trí của cô đã dồn hết vào chuyện vẽ tranh rồi.

Ngay cả lúc nhìn bằng ánh mắt hiếm khi tiếp xúc với nghệ thuật của anh, tài năng của cô vẫn tuyệt đối nổi bật dù đặt giữa biển người bình thường. Nếu không vì cô bị khiếm khuyết trời sinh, có lẽ cả xứ sở thần tiên dưới tầng hầm ấy sẽ khiến vô vàn người kinh ngạc vì vẻ đẹp của chúng, cũng sẽ nhận được đông đảo sự công nhận.

Ôn Nhiễm không biết lúc cô đang xem TV, Tạ Vân Lễ vẫn luôn ngắm cô.

Khi xem cảnh Sói Xám bị xúc bay mất trên TV, cô bỗng mở to mắt hơn, không kiềm được mà cử động bàn tay. Thật ra đã lâu lắm rồi cô không xem phim hoạt hình, vì từ nhỏ vốn không thích, nhưng hôm nay lại chợt thấy thú vị quá.

Cô đang xem hết sức tập trung, còn Tạ Vân Lễ đứng dậy rời đi một lát. Sau đó Ôn Nhiễm cảm nhận được một bóng người tới gần cô, vừa định phản ứng, cô đã nghe thấy giọng Tạ Vân Lễ: “Ôn Nhiễm, tay.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play