Kiều Kiều sáu tuổi, Kiều Kiều mười ba tuổi, bây giờ là Kiều Kiều mười tám tuổi.
Theo từng dòng ghi chép, dường như Vân Kiều đã chứng kiến một cuộc sống hoàn toàn khác với bản thân.
Một chiếc điện thoại gắn quả bóng lông màu hồng rơi dưới giường, Vân Kiều nhặt lên, ngón tay cái chạm vào nút cảm biến vân tay, di động nhẹ nhàng mở khóa.
Trong điện thoại này rất đơn giản, bên cạnh các app cài sẵn trên hệ thống, chỉ có một số trò chơi và ứng dụng mạng xã hội. Tên của những trò chơi đó quen thuộc cực kỳ, Thẩm Trạm vẫn thường chơi.
Tài khoản mạng xã hội sạch sẽ, chỉ lưu một người liên hệ duy nhất, vừa xem đã biết ngay. Lịch sử trò chuyện và nhật ký cuộc gọi chỉ có Thẩm Trạm, còn phần ghi âm không nhiều, Kiều Kiều sẽ ghi lại giọng nói ngọt ngào gọi “Anh trai”, đây là trạng thái khiến Vân Kiều cảm thấy xa lạ.
Cuối cùng cô dừng ở album ảnh.
Trong điện thoại chỉ chứa một album ảnh, gồm đầy hình Kiều Kiều mặc các bộ quần áo khác nhau hoặc chụp trong các khung cảnh khác nhau, thỉnh thoảng có một vài bức ảnh chụp với Thẩm Trạm, nụ cười của cô tươi tắn đẹp đẽ vô cùng.
Đây là một phiên bản xa lạ của cô.
Thế giới của Kiều Kiều đơn giản, tràn ngập niềm vui tiếng cười, chỉ xoay quanh Thẩm Trạm.
Vân Kiều đặt điện thoại lên giường, cô che ngực, không thể diễn tả cảm xúc của mình.
Một điều khó lòng tưởng tượng như vậy, tại sao lại có thể xảy ra chứ? Cứ như thật sự có một cô bé cùng tên và sở hữu ngoại hình giống mình, sống một cuộc đời hạnh phúc trong một thế giới mà cô không hề biết.
Cô sắp xếp lại những chi tiết từng bị mình bỏ sót từng chút một, rốt cuộc nhiều điều khó hiểu cũng đã được giải thích rõ ràng.
Theo ghi chép, Kiều Kiều sẽ xuất hiện sau chín giờ mỗi tối, vì thế Thẩm Trạm luôn bắt cô phải về nhà trước tám rưỡi, để cô hình thành thói quen đi ngủ sớm.
Đôi khi vào hôm sau tỉnh dậy, cô sẽ cảm thấy mệt mỏi, không phải vì mộng du mà do Kiều Kiều chơi quá mệt, ngủ muộn.
Kiều Kiều ảnh hưởng đến cô.
Vân Kiều cố gắng hồi tưởng, cô lật xem tài liệu và điện thoại một lần nữa, muốn biết nhiều thông tin hơn. Cô phát hiện bên trong album chứa vô số bức ảnh cùng góc độ và khung cảnh xung quanh, giống phòng để quần áo.
Những bức ảnh được chụp vào nhiều thời điểm khác nhau nhưng ở cùng một địa điểm, đáp án ẩn giấu trong ngôi nhà quen thuộc nhất.
Vân Kiều vội vàng chạy xuống lầu: “Dì Triệu, trong nhà còn phòng để quần áo riêng nào không ạ?”
“Phòng để quần áo? Cháu cần phòng để quần áo à?” Khi dì Triệu đang tạm dừng việc dọn dẹp để nghe cô nói, chú chó Kiều Kiều không biết đi từ góc nào trong nhà ra vẫy vẫy đuôi, vừa thấy Vân Kiều bé lập tức chạy tới.
Cô chủ bình thường rất thích chơi đùa với Kiều Kiều, giờ phút này không hề còn tâm trạng đùa giỡn, toàn bộ tâm trí của cô đều đặt lên chân tướng sắp được hé lộ. Cô không khỏi nắm chặt tay: “Không, tạm thời không cần, cháu chỉ hỏi vậy thôi.”
Dì Triệu vô thức ngẩng đầu, nhìn về phía xa: “Dì nhớ ở tầng ba có một phòng để quần áo, nhưng nơi đó cài khóa mật mã. Nếu cháu muốn dùng thì có thể nói với Thẩm Trạm.”
Vân Kiều đã ở đây gần một năm, thường ngày chỉ hoạt động trong phạm vi lầu một và lầu hai. Hiện giờ hai người đã trở thành người yêu, dì Triệu cũng không kiêng dè nói với cô điều này.
Vân Kiều gật đầu cảm ơn, đi thang máy lên lầu.
Lầu ba không có người ở, phòng bị khóa kín rất dễ tìm.
Khóa mật mã cũng có thể mở bằng vân tay, Vân Kiều muốn thử xem, cô giơ tay ra, quả nhiên cửa phòng đã bật mở.
Khắp phòng chỉ để quần áo và trang sức, rực rỡ muôn màu, đây là thế giới hoàn toàn thuộc về Kiều Kiều, cô nhìn hoa cả mắt.
Tựa như cô đang thấy một cô bé giống hệt mình đứng giữa tấm thảm, thay hết bộ váy đẹp này đến bộ váy đẹp khác để khoe với người ngắm. Thẩm Trạm là khán giả duy nhất của cô, anh không hề khó chịu, chụp cho cô hết bức này tới bức khác.
Kiều Kiều kia chính là cô sao?
Kiều Kiều mà Thẩm Trạm thích là ai?
Vân Kiều vẫn kiên trì mở album lần nữa, lướt qua, cô thấy bức ảnh một bó hoa diên vĩ được chụp vào đêm Giáng sinh. Đóa diên vĩ mà cô chăm sóc tỉ mỉ ấy, không phải do anh tiện tay mua, mà là quà Kiều Kiều tặng anh*.
*Gốc là Thẩm Trạm tặng Kiều Kiều, nhưng theo mạch truyện ở chương 36 và 37 thì Thẩm Trạm tặng hướng dương cho Kiều Kiều, nên ở chương này, bên mình xin phép đổi lại thành “Kiều Kiều tặng Thẩm Trạm” để nhất quán ạ.
Trong số ít những bức ảnh chụp chung, cô hiểu rõ ánh mắt của Thẩm Trạm, là tình cảm cưng chiều.
Thẩm Trạm rất thương Kiều Kiều.
*
Vân Kiều đã biết sự thật trước, còn Thẩm Trạm hồn nhiên không hề hay, anh vừa tìm được nhiều địa điểm thích hợp để tổ chức sinh nhật. Cảnh Hành bị mắc chứng sợ lựa chọn lại gửi cho anh một bức ảnh để anh chọn.
Cảnh Hành ngây thơ ngây ngô hỏi: “Anh Trạm, anh thấy món nào trong ảnh thích hợp với em Kiều hơn?”
Thẩm Trạm: “…”
Người anh em ngốc nghếch của anh muốn tặng quà sinh nhật cho bạn gái anh, còn muốn để anh chọn?
Biết Thẩm Trạm phải tổ chức tiệc sinh nhật cho Vân Kiều, đương nhiên không thể thiếu quà tặng, Cảnh Hành bắt đầu tiêu tiền mua sắm như thường lệ.
Vệ Lộ tinh mắt nhìn qua, vô tình nghe thấy lời cậu nói, cô ta biết rõ còn hỏi: “Anh họ, anh mua món này cho ai?”
“Sắp đến sinh nhật của em Kiều, anh…” Cảnh Hành vô thức trả lời, đột nhiên nhớ tới thái độ của Vệ Lộ với Vân Kiều, cậu đành nuốt những lời còn lại xuống.
“Thì ra cho Vân Kiều.” Vệ Lộ đã nghe rõ nửa đầu câu nói, cô ta chống tay lên lan can: “Dù sao cũng quen biết lâu, em nên tặng một món quà cho cô ta.”
Cảnh Hành bỗng cảnh giác: “Vệ Lộ, em muốn làm gì nữa?”
“Anh họ, ý anh là sao? Tặng quà vào ngày sinh nhật là chuyện bình thường mà?” Vệ Lộ nhếch môi cười nhưng khuôn mặt có vẻ cứng đờ.
Cảnh Hành không vui nhíu mày: “Hình như nửa năm nay em đã thay đổi rồi.”
Cậu nhớ rõ, vào lần đầu tiên Vệ Lộ đến nhà họ Cảnh cùng mẹ, cô ta là một cô bé hướng nội. Lúc thấy cậu, cô ta luôn miệng gọi anh họ, trông rất ngoan ngoãn. Sau này Vệ Lộ nói thích Thẩm Trạm, hy vọng cậu giúp đỡ. Một người là em gái cậu, một người là anh em của cậu, nếu có duyên bên nhau thì cậu cũng vui mừng.
Đáng tiếc, đời không như mong muốn.
Biết Thẩm Trạm thích Vân Kiều, cậu đã nói rõ tất cả với Vệ Lộ, khuyên cô ta bỏ cuộc.
Ban đầu Vệ Lộ rất đau khổ, cậu còn tự trách mình. Khi Vệ Lộ đề nghị đi leo núi với cậu, cậu đồng ý ngay. Không ngờ từ đó về sau, Vệ Lộ ngày càng xa lạ hơn.
Cô ta trở thành loại người tràn đầy ghen ghét trong lòng, khiến người ta khó chịu.
Hai anh em dần xa cách.
Những người khác không biết rõ chuyện này. Thẩm Trạm về nhà hào hứng kéo Vân Kiều qua, thảo luận xem sẽ trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi sắp tới với nhau thế nào: “Em mời bạn bè đến chứ? Chắc sẽ có ít người, anh sẽ thu xếp cho em.”
Năm ngoái Thẩm Trạm còn không thèm tổ chức sinh nhật cho anh, nhưng lại chăm chỉ tổ chức sinh nhật cho cô, anh đã bắt đầu lên kế hoạch từ sớm.
Anh đưa iPad ra, Vân Kiều nhìn những cảnh trang trí sinh nhật trên màn hình, cô chợt thấy mệt mỏi, khắp người như cạn kiệt sức lực.
Cô không biết nên đối mặt với Thẩm Trạm thế nào.
Cô không thể cầm những thứ kia tới chất vấn Thẩm Trạm tại sao anh làm như vậy. Người mắc bệnh là cô, còn Thẩm Trạm là ân nhân đã nỗ lực thực hiện biết bao chuyện cho cô mà không cần đền đáp bất cứ điều gì.
Không chỉ đối xử tốt với cô, Thẩm Trạm còn âm thầm chăm sóc Kiều Kiều rất kỹ lưỡng, cẩn thận bảo vệ thế giới hoàn hảo mà Kiều Kiều tạo nên…
Trong tài liệu nói Kiều Kiều là khát vọng trong lòng cô, nhưng Vân Kiều nhất thời không nghĩ ra, mình bị tâm thần phân liệt hay có hai nhân cách?
Cô muốn nói đành thôi, vốn tưởng Thẩm Trạm về nhà sẽ ngả bài, lại phát hiện Thẩm Trạm không hề biểu hiện khác thường gì.
Những thứ đó, chẳng phải là chân tướng mà Thẩm Trạm muốn để cô thấy sao? Tại sao anh lại vờ như không biết?
Ban đầu cô chỉ nghĩ Thẩm Trạm là người duy nhất có khả năng, nhưng sau khi biết được sự tồn tại của Kiều Kiều, chuyện đã biến thành hai đáp án.
Với tính cách của Thẩm Trạm, anh sẽ không lặng lẽ vứt mấy món đồ này cho cô để cô tự hiểu, câu trả lời hợp lý hơn là Kiều Kiều muốn cô phát hiện ra.
Tại sao?
Kiều Kiều cố ý?
Hình như cũng không đúng.
Theo tài liệu, Kiều Kiều không thể suy nghĩ sâu xa, tính cách Kiều Kiều đơn giản trong sáng.
Vân Kiều nhíu chặt mày, càng bực bội hơn.
Bất luận quá trình thế nào, hiện tại cô đã hiểu hết tất cả, trong đầu xuất hiện vô vàn nghi hoặc.
Buổi tối trước khi ngủ, Vân Kiều lén lút giấu điện thoại vào một góc, cô rất muốn xem Kiều Kiều sẽ cư xử thế nào trong tình huống mình không biết gì.
Sự thật hơi khác so với những gì cô tưởng tượng: Trong video, lúc mình “tỉnh lại”, đầu tiên chạy thẳng ra ngoài cửa. Sau mười giờ, Kiều Kiều và Thẩm Trạm lần lượt trở về phòng.
Vân Kiều đoán, có lẽ trong khoảng thời gian ấy, “cô” đã chạy đến tìm Thẩm Trạm chơi.
Tiếp theo đến đoạn Thẩm Trạm thúc giục Kiều Kiều đi ngủ, Kiều Kiều không chịu: “Em muốn chơi thêm hai ván nữa.”
“Không được, đã nói mười rưỡi đi ngủ là mười rưỡi đi ngủ.” Thẩm Trạm chặn cửa, không cho cô cơ hội trốn thoát.
“Anh à ~” Kiều Kiều ôm cánh tay anh làm nũng, trông hết sức tự nhiên.
Thẩm Trạm gạt tay cô ra: “Vân Kiều Kiều, anh nói em biết, chiêu này hết tác dụng rồi, nhanh chóng nằm lên giường cho anh.”
Kiều Kiều miễn cưỡng vén chăn bò lên giường, Thẩm Trạm dém chăn giúp cô, cực kỳ thuần thục ngồi bên giường vươn một tay ra cho Kiều Kiều nắm.
Ắt hẳn cô bé khó ngủ, nằm trên giường cũng không yên, lén lút duỗi tay cào vào lòng bàn tay anh.
“Vân Kiều Kiều, hôm nay em không nghe lời gì cả.” Thẩm Trạm trở tay nắm lấy, ngăn cản hành động của cô.
“Hừ! Em ghét mấy người hung dữ.” Kiều Kiều phản đối anh, xoay người ngồi dậy.
Thẩm Trạm giơ tay véo má cô: “Hửm? Dám nói xấu anh? Ghét anh à?”
“Hì hì hì.” Kiều Kiều như một đứa trẻ bướng bỉnh, cô càng lắc lư, anh càng véo mạnh. Cô nghĩ anh đang đùa giỡn với cô. Cô cười rộ lăn qua lăn lại trên giường, náo loạn hồi lâu.
Sau khi cảm giác vui vẻ của cô qua đi, Thẩm Trạm cố nén cười, hạ giọng khuyên bảo: “Được rồi, bây giờ nên ngủ thôi, nhắm mắt nào em.”
Cuối cùng Kiều Kiều không gây chuyện nữa, nắm tay anh theo thói quen rồi nhắm mắt. Thẩm Trạm vẫn chờ đến khi cô ngủ, anh mới nhẹ nhàng rời đi.
Xem video xong, Vân Kiều nắm chặt điện thoại, trong lòng hụt hẫng.
Cách họ ở bên nhau khác hẳn cô và Thẩm Trạm. Ở trước mặt Kiều Kiều, Thẩm Trạm giống một người anh trai hơn, thảo nào dạo trước Thẩm Trạm đã nhấn mạnh xưng hô “anh trai” rất nhiều lần.
Tuổi Kiều Kiều ngày càng tăng, suy nghĩ của Thẩm Trạm cũng bắt đầu thay đổi.
“Hầy…”
Đầu óc hỗn loạn, Vân Kiều ngồi ở mép giường thở dài một hơi.
Lượng tin quá lớn, cô không biết nên xử lý thế nào.
Ở chung một mái nhà, thường xuyên chạm mặt, cô không thể trốn tránh Thẩm Trạm. Thậm chí khi gặp nhau, cô đã nhạy bén phát hiện hôm nay Thẩm Trạm không còn hào hứng như hôm qua, anh bỗng trở nên bình tĩnh trầm lặng.
Vân Kiều không ngừng liếc trộm, Thẩm Trạm đã nhận ra tâm trạng lúng túng và hành động lén lút của cô. Sau vài lần, rốt cuộc anh không nhịn được nữa, vạch trần cô: “Ngắm bạn trai mình mà còn chột dạ như thế à? Có gì muốn nói với anh ư?”
Bỗng nhiên bị gọi tên, Vân Kiều trở nên bối rối.
Thẩm Trạm ngước mắt, trong mắt hiện lên cảm xúc không rõ: “Khuyên em nhiều vậy mà em vẫn chưa thể thẳng thắn?”
Cô hiểu, anh đã biết rồi.
Vân Kiều tỉnh táo lại, thốt ra những nghi vấn trong lòng: “Anh biết từ khi nào?”
Thẩm Trạm trả lời thẳng: “Tối qua.”
Tối qua Kiều Kiều đang bám lấy anh chơi game, chợt nói phải về phòng tìm điện thoại. Anh hỏi ra mới biết cô đã ôm hết toàn bộ đồ của mình về phòng ngủ rồi để lên giường.
“Vốn dĩ anh đang do dự, không biết nên giải thích với em thế nào, không ngờ đã vô tình để em phát hiện ra sự thật.” Anh không thấy đồ đâu, vậy nhiều khả năng đã bị Vân Kiều lấy. Sáng nay trước khi Vân Kiều xuống lầu, anh còn biết thêm chuyện phòng để quần áo qua miệng dì Triệu. Không còn gì nghi ngờ nữa, Vân Kiều đã thấy tập tài liệu và chiếc điện thoại kia.
“Càng khiến anh khó hiểu hơn là em có thể kiềm chế được.” Kiều Kiều gây ra chuyện, làm anh trằn trọc suốt đêm qua, anh kê cao gối vẫn không hiểu tại sao Vân Kiều lại bình tĩnh như vậy?
“Em không tức giận à? Anh lừa em lâu như thế mà?” Anh nghĩ mình đã giấu một chuyện lớn đến vậy, dù Vân Kiều nổi giận đùng đùng chạy tới chất vấn anh cũng là điều bình thường, kết quả không xảy ra gì cả.
Nhớ lại phản ứng của Vân Kiều vào hôm qua, quả thực cô vẫn bị ảnh hưởng, nhưng Vân Kiều kiềm chế quá tốt. Anh sợ nếu không hỏi, cô sẽ thật sự giả vờ không biết, rồi tự suy nghĩ lung tung.
“Không giận.” Vân Kiều lắc đầu, trông cô ngoan ngoãn cực kỳ.
Cô hay suy nghĩ lung tung, nhưng vẫn biết phải trái.
Nếu đổi thành người khác gặp phải tình huống này, có lẽ họ đã đưa cô vào bệnh viện tâm thần từ lâu. Cũng chỉ mỗi Thẩm Trạm mới dốc lòng che chở cô và Kiều Kiều tốt như vậy, anh không hề ngại cô phiền.
Phản ứng của Vân Kiều làm Thẩm Trạm ngơ ngác: “Em đang nghĩ gì thế?”
Tính cách Thẩm Trạm ngay thẳng, trừ phi có một số chuyện không thể nói, anh không thích dông dài suy đoán tâm tư người khác.
Anh ép từng bước một, Vân Kiều đứng ngồi không yên, tâm trạng khó khăn lắm mới kìm nén được lại bắt đầu kích động.
Chủ yếu vì bị Thẩm Trạm ảnh hưởng, bao nhiêu rối rắm vướng mắc trong lòng cô ngày càng lớn, giống hệt quả cầu tuyết, lớn đến mức không thể đè nén nổi, toàn bộ đều thoát ra ngoài. Rốt cuộc cô không nhịn được nữa, hỏi: “Thẩm Trạm, anh có biết mình thích ai không?”
Anh thích Vân Kiều trước đây à? Hay là Kiều Kiều? Hay là cô, người đang đứng trước mặt anh với ký ức không trọn vẹn?
“Kiều Kiều.” Thẩm Trạm buột miệng gọi tên cô nhưng cô đã hiểu lầm.
“Kiều Kiều…” Vân Kiều lặp lại theo, nhớ nhiều ngày qua Thẩm Trạm cũng dùng xưng hô này để kêu cô, nhất thời cô không phân biệt được tiếng gọi Kiều Kiều đầy yêu thương này là đang gọi ai.
“Vân Kiều!” Thẩm Trạm cắt ngang suy nghĩ lung tung của cô: “Đừng để tâm chuyện nhỏ nhặt ấy.”
Thẩm Trạm vươn tay đè cô lại, nhấn mạnh từng câu từng từ: “Em là Kiều Kiều, Kiều Kiều cũng là em, hai người là một, hiểu chưa?”
“Nhưng em không cười tươi như cô ấy, không thể chơi vui vẻ với anh như cô ấy.” Vân Kiều nghĩ tới đây, khóe mắt bỗng ươn ướt.
Hóa ra cô ghen với Kiều Kiều, người có tính cách khác một trời một vực với cô lại thân thiết với Thẩm Trạm đến thế. Thẩm Trạm thích Kiều Kiều kia, cô nhận ra được.
Thẩm Trạm nâng mặt cô lên, ép cô nhìn vào mắt anh, con ngươi đen láy sáng ngời của anh phản chiếu gương mặt cô, bọn họ thuộc về nhau.
“Anh thích Kiều Kiều vì em ấy cũng là Vân Kiều, nhưng anh chỉ hôn em thôi.” Thẩm Trạm giãi bày nỗi lòng, cúi đầu hôn lên khóe mắt cô.
Anh không phủ nhận mình thích Kiều Kiều, nhưng vẫn biết rõ điểm khác biệt giữa Vân Kiều và Kiều Kiều.
Ngón tay nắm chặt ống tay áo của Thẩm Trạm, Vân Kiều tiến đến gần lồng ngực ấm áp kia từng chút một, chóp mũi ê ẩm ửng đỏ, cô hơi nghẹn ngào: “Em đã xem album rồi, anh đối xử với cô ấy rất tốt.”
Thẩm Trạm ngắt lời cô: “Em đang tự ghen với chính mình đấy à? Nếu em đã đọc kỹ tài liệu ắt sẽ biết, mọi việc Kiều Kiều làm đều xuất phát từ sâu trong nội tâm của em.”
Vài lời thẳng thắn này khiến Vân Kiều bất ngờ.
Nói cách khác, tất cả những gì Kiều Kiều làm đều là những việc chính cô muốn làm sao? Kiều Kiều bám Thẩm Trạm, vậy thật ra do cô muốn bám Thẩm Trạm?
Còn… còn làm nũng nữa?
Thấy vẻ ngốc nghếch của cô gái trong lòng, Thẩm Trạm vừa xót xa vừa bất lực, anh cọ nhẹ ngón tay qua má cô, dịu dàng nói: “Hồ sơ bệnh án vẫn còn nhiều điều phiến diện, em muốn biết Kiều Kiều đã làm những chuyện gì không?”