Lúc mới tỉnh lại, cô đã tìm điện thoại di động nhưng được báo nó lạc mất rồi. Mười tháng sau, người phụ nữ tự xưng là mẹ ruột cô đề nghị gặp mặt, muốn đưa cho cô chiếc điện thoại di động bị hỏng nhưng đã được khôi phục dữ liệu.
“Tại sao người lại có điện thoại?” Tin mà Tần Ngọc Sương nói khiến Vân Kiều sững sờ.
“Có ít chuyện phải gặp mặt mới nói được.” Nói qua điện thoại sẽ không rõ, Tần Ngọc Sương vẫn muốn gặp cô.
“Được, khi nào ạ?” Giọng Vân Kiều rất thản nhiên, có vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Bà do dự một lát, hỏi: “Sinh nhật con nhé, dù sao cũng sắp đến rồi.”
Chưa đầy một tháng nữa sẽ tới sinh nhật lần thứ hai mươi của Vân Kiều, Vân Kiều đã hứa sẽ gặp bà nhưng trong lòng cô không hề mong được gặp mẹ. Hai mẹ con họ vô cùng tương đồng về một mặt nào đó, đơn cử như cuộc trò chuyện bình tĩnh này.
Chiếc điện thoại cũ nhặt được tại hiện trường vụ tai nạn xe sẽ tiết lộ nhiều sự thật mà Vân Kiều chưa từng ngờ tới, hoặc nên nói, cô sợ hãi khi nghĩ đến nên đã cố ý phớt lờ.
Khi ấy Thẩm Trạm là người cứu cô, chứng tỏ trước lúc xảy ra tai nạn xe, Thẩm Trạm đã ở gần đó.
Tần Ngọc Sương có thể lấy điện thoại của cô, còn giữ liên hệ với Thẩm Trạm, nói cách khác, bấy giờ Tần Ngọc Sương cũng ở đó?
Trong lòng trĩu nặng tâm sự, Vân Kiều gọi Thẩm Trạm vào, trả điện thoại cho anh: “Hôm xảy ra tai nạn xe, anh đã ở đâu?”
Thẩm Trạm kinh ngạc ngước mắt, không ngờ cô đột ngột nhắc về chuyện ấy.
Vân Kiều tiến đến gần một bước, đối diện ánh mắt của anh: “Tuy em mất trí nhớ, nhưng em vẫn lờ mờ nhớ người cuối cùng em thấy trước khi bất tỉnh chính là anh. Về sau anh cũng đã thừa nhận, có nghĩa lúc đó anh đang ở gần em, đúng không?”
“Ừm.” Anh chỉ đáp một chữ, mím môi âm thầm nghiến răng.
Vân Kiều hỏi tiếp: “Anh ở cùng mẹ em?”
Anh gật đầu: “Phải.”
Đáp án nằm trong dự đoán, Vân Kiều bình tĩnh hơn anh nghĩ, giọng điệu cô vẫn chậm rãi: “Có thể nói cho em biết nguyên nhân không?”
Thẩm Trạm giơ tay sờ gáy, ngập ngừng trả lời: “Vào ngày xảy ra tai nạn xe, vốn dĩ em chuẩn bị tới Cảnh Thành, Khương Tư Nguyên đưa em đến sân bay, nhưng hai người đã gặp tai nạn trên đường.”
Xe con và xe lớn ngoài ý muốn đâm nhau, nguyên nhân khiến Khương Tư Nguyên giục tài xế tăng tốc là…
Vân Kiều hiểu nhầm Văn Cảnh Tu ngồi trên chiếc xe bên cạnh, nhưng thật ra hôm ấy anh và Tần Ngọc Sương ngồi trên xe, trùng hợp chiếc xe đó cùng màu, cùng nhãn hiệu với xe của Văn Cảnh Tu.
Thế nên anh mới có thể bế Vân Kiều rời khỏi xe ngay khi tai nạn xảy ra.
Vân Kiều hít sâu một hơi: “Tại sao vẫn luôn gạt em?”
“Sau này anh cũng mới biết.” Xe lớn và xe nhỏ đâm vào nhau là tai nạn thật, khi đó anh cảm thấy không cần nói, anh không muốn khiến Vân Kiều ngột ngạt.
“Vậy tại sao anh nói dối điện thoại bị mất rồi?” Đốm lửa nhỏ có thể đốt cháy đồng cỏ, một khi trong lòng đã nghi ngờ thì họ sẽ không ngừng dò hỏi câu trả lời.
“Anh không định lừa em, ban đầu anh thật sự không biết.” Bấy giờ anh chỉ một lòng lo lắng về tính mạng của Vân Kiều, nào còn để ý mấy món đồ nhỏ đó.
Khi tình trạng của Vân Kiều ổn định, Tần Ngọc Sương sắp xếp kiểm kê đồ vật trong vụ tai nạn xe, bà đã lấy điện thoại. Sau đó biết Vân Kiều mất trí nhớ, họ ích kỷ không muốn Vân Kiều đau khổ nên đã ăn ý lảng tránh.
Từng đáp án hiện lên, Vân Kiều nhanh chóng sắp xếp thông tin trong đầu, cuối cùng nghĩ ra: “Anh quen mẹ em?”
“Khó nói lắm, nếu tính thời gian anh và dì biết nhau chắc tầm mười năm, dì và mẹ anh là bạn cũ.” Giờ Vân Kiều hỏi gì anh trả lời nấy, thái độ cực kỳ nghiêm túc.
“Được rồi, miễn cưỡng cho qua.” Vân Kiều bật cười, giảm bớt bầu không khí căng thẳng.
Thần kinh đang lo lắng của Thẩm Trạm lập tức thả lỏng: “Thấy em hùng hổ như vậy, anh còn tưởng em muốn tìm anh đánh một trận.”
Vân Kiều nhướn mày: “Hình tượng của em trong lòng anh hung dữ thế ư?”
“Đâu có, Kiều Kiều nhà ta đáng yêu nhất mà.”
Thời trẻ chưa hiểu rõ, đúng là đã đánh nhau vài lần để phân thắng bại, anh và Vân Kiều vừa học cùng một huấn luyện viên, vừa dùng kỹ thuật giống nhau. Cô nhóc đánh không lại cũng không nhận thua, cuối cùng anh phải xuống nước nhường cô.
Giờ khác rồi, bạn gái phải được cưng chiều.
Vân Kiều nhìn thấu tâm tư của anh, cố nhịn cười: “Anh còn chuyện gì gạt em không?”
Thẩm Trạm chột dạ sờ mũi.
Nói thật, anh không muốn gạt Vân Kiều, dạo trước cô không hỏi, anh cũng không kể, đây không hẳn là lừa dối. Bây giờ Vân Kiều hỏi rõ ràng rành mạch, nếu anh đáp “không” thì chẳng khác nào nói dối.
Thấy anh thấp thỏm lúng ta lúng túng, Vân Kiều hiểu ngay: “Xem ra thật sự có chuyện gạt em rồi.”
“Không nói được không?” Anh thử hỏi.
Vân Kiều nhìn anh một lát, bỗng buông tha: “Được.”
Cô không nhớ nhiều lắm nên vẫn hết sức bao dung với người mình thích. Chỉ cần không vượt quá giới hạn, không vi phạm nguyên tắc, cô vẫn có khả năng mạnh mẽ chấp nhận mọi người và mọi chuyện.
Vân Kiều như thế, thật sự khiến tim anh mềm nhũn, bao nhiêu lời đọng trên môi anh vô số lần, anh lại không thể không nuốt xuống, cuối cùng anh đành thốt ra một câu: “Anh sẽ không tổn thương em đâu.”
Không phải anh muốn che giấu, mà quả thực anh không thể nói.
“Em biết anh sẽ không tổn thương em, nhưng Thẩm Trạm, em không thích ai lấy cớ ‘muốn tốt cho em’, rồi đưa ra quyết định thay em trong khi em không hề biết gì.”
Ánh mắt cô có phần sâu xa, như đang nói:
Thẩm Trạm, anh hiểu rõ không?
Ánh mắt này khiến Thẩm Trạm chột dạ.
Nhưng để nói từ đầu tới cuối không lừa gạt, anh không làm được.
Anh luôn giấu giếm việc Kiều Kiều tồn tại, thậm chí còn khiến Vân Kiều lầm tưởng đó là mộng du, chuyện này anh không thể thoái thác.
Mối quan hệ giữa người với người kỳ lạ lắm, một người thông minh và điềm tĩnh đến đâu cũng không thể giữ vững lý trí mãi. Một khi tình cảm đã nảy nở về mặt nào đó, thì đấy chính là mối ràng buộc.
Khi lý trí bị tình cảm chi phối, sẽ không tránh khỏi làm việc gì cũng xuất phát từ góc nhìn cá nhân.
Giờ phút này, Vân Kiều đang ép anh phải thành thật.
Anh không có cách nào từ chối.
“Cho anh ít thời gian được không?” Về Kiều Kiều, anh cần chuẩn bị kỹ càng mới có thể tiết lộ sự thật.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Kiều nhìn vào mắt anh, gật đầu thật mạnh: “Được thôi.”
Khi chọn đặt niềm tin vào ai, cô có thể tin tưởng vô điều kiện.
Quả thực cuộc điện thoại của Tần Ngọc Sương đã ảnh hưởng đến cô một chút. Nhưng trước khi Tần Ngọc Sương xuất hiện thật, cảm giác khó chịu này cô có thể bỏ qua.
Thay vì buồn lo vô cớ, cô muốn thích ứng với mọi hoàn cảnh, tích cực chấp nhận tình hình hơn.
Chẳng hạn như người anh chung sống lâu ngày đã trở thành bạn trai, cô làm việc ở nhà sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Vân Kiều vẫn kiên trì trả phần tiền thuê nhà và chi phí sinh hoạt của mình, hai người lại bắt đầu vô thức “xâm lấn” không gian của nhau.
Thẩm Trạm dính người cực, anh sẽ lừa cô chơi game cùng, hoặc sẽ xem phim điện ảnh với cô. Khi hai người ngồi trên sô pha, luôn có một bàn tay âm thầm duỗi ra ôm eo cô.
Đến cuối phim, Vân Kiều hoàn toàn không nhớ rõ nội dung phần giữa, chỉ cảm thấy miệng tê dại.
“Em muốn đọc sách.”
“Để anh đọc cùng em.” Anh giả vờ lấy một quyển sách kinh tế đã chuẩn bị sẵn ra, miễn cưỡng yên phận ngồi cạnh cô.
“Hôm nay giảng viên giao bài tập về nhà.” Vân Kiều lấy sổ ra.
“Anh xem em làm.” Thẩm Trạm lập tức kéo ghế tới.
Thiết kế cần phải suy nghĩ, bị người ta nhìn mãi như thế, ai mà có thể tập trung được, Vân Kiều liếc nhìn anh: “Giờ ngày nào anh cũng rảnh vậy sao?”
“Vân Tiểu Kiều, em chê anh phiền à?” Thẩm Trạm hiểu được ẩn ý của cô.
“Không phải.” Vân Kiều nhoẻn miệng cười, chất giọng không thể nhẹ nhàng hơn, dù sao trái tim bạn trai cô mong manh dễ vỡ, không thể chịu tổn thương đâu.
“Anh không tin, em có ý đó, anh nghe hiểu mà.” Thẩm Trạm buông sách trong tay, quay lưng lại, cứ như bị thái độ “vô tình” của cô làm tổn thương nặng nề: “Em không quan tâm anh chứ gì, anh đi ngay đây!”
Giọng điệu oán hận kia giống hệt một nàng dâu bé nhỏ bị hắt hủi, Vân Kiều vừa tức vừa buồn cười, hét về phía lưng anh: “Thôi quay lại đi anh.”
Quả nhiên anh đã dừng bước.
Anh nâng cằm không thèm nhìn cô, Vân Kiều vươn tay kéo áo hoodie của anh xuống, kiễng chân hôn lên môi anh: “Được rồi, anh đi đi.”
Cô biết Thẩm Trạm đang nghĩ gì, nếu bây giờ cô không dỗ anh, sau này anh sẽ làm ầm lên với cô.
“Vân Tiểu Kiều, em lợi dụng anh xong thì chạy à?” Ngữ điệu rõ ràng đang chất vấn nhưng trong mắt anh lại lấp lánh niềm vui. Nếu đằng sau anh có đuôi, nhất định nó sẽ vểnh lên tận trời.
“Anh mà nói thêm một câu nữa, buổi tối sẽ không cho anh ôm em xem phim đó.” Vân Kiều trừng mắt nhìn anh, chiếm được lợi lại còn khoe mẽ.
“Em cứ tập trung học, có việc gì thì gọi anh nhé.” Thẩm Trạm lập tức im lặng, nào dám quấy rầy thêm.
Vân Kiều nhìn cửa phòng đang đóng chặt, rồi quay về chỗ ngồi, cô cười tủm tỉm.
Mọi người cho rằng cô là người bình tĩnh điềm đạm, không biết tính cách như vậy của cô là bẩm sinh hay sống lâu ngày thành thói quen. Nhưng cô có thể cảm nhận được rõ, trái tim bên trái đang nóng rực, hướng về tất cả những gì tươi sáng nhất.
Thẩm Trạm là một sự hiện hữu như thế.
Và cả người bạn tốt cô quen ở trường - Ngôn Tư Mộ.
Hai người đã hẹn học cùng một lớp trong học kỳ mới. Mỗi lần có điều gì hiếm lạ, Ngôn Tư Mộ sẽ luôn chia sẻ với cô: “Tớ cho cậu xem một thứ thú vị.”
“Gì đấy?” Vân Kiều nghiêng đầu nhìn.
Ngôn Tư Mộ vẫy vẫy tay với cô, hai đầu nhỏ chụm vào nhau.
Thành thạo nhấn và lướt ngón tay trên màn hình, Ngôn Tư Mộ mở một album mang tên “Kỹ năng mới get”. Nhìn thoáng qua, cô thấy bên trong chứa đầy video ngắn.
Cô ấy cười hì hì: “Đây là video kho báu mà tớ kiếm được đó.”
Trước khi Ngôn Tư Mộ bấm vào màn hình để phóng to, Vân Kiều đã nghe thấy lời cô ấy nói, cô không khỏi nuốt nước bọt. Vân Kiều không dám ngẩng đầu, chỉ đảo mắt liếc xung quanh, giơ tay che một bên màn hình điện thoại.
“Cậu làm gì thế?” Ngôn Tư Mộ khó hiểu.
Vân Kiều ấp úng: “Xem loại video này ở nơi công cộng… không ổn cho lắm?”
“Có gì không ổn, yêu đương là việc nam nữ trưởng thành giao lưu tiếp xúc bình thường mà?” Ngôn Tư Mộ đưa tay vỗ vai cô, tỏ vẻ thấm thía chỉ bảo: “Người trẻ tuổi không nên ngại bàn về tình yêu, chớ xấu hổ nhé.”
Vân Kiều lo lắng chuẩn bị tâm lý thật tốt, rồi phát hiện video không như cô nghĩ.
Có một bộ sưu tập nhiều tư thế ôm khác nhau, những bài dạy cách thân mật giữa cặp đôi như ngồi vào lòng bạn trai, sờ yết hầu, khóa tay rồi nâng lên trên đỉnh đầu, nhưng không hề có chuyện cấm trẻ em dưới mười tám tuổi như cô tưởng tượng.
Vân Kiều: “Là sao?”
“Vẫn chưa đủ quyến rũ à?” Ngôn Tư Mộ lướt video xem đi xem lại: “Tớ cảm thấy rất quyến rũ mà.”
“Cậu lưu nhiều video thân mật làm chi thế?” Cô xoa xoa mặt, rời mắt khỏi màn hình.
“Học tập, nắm giữ kỹ năng mới đó.” Vẻ mặt Ngôn Tư Mộ nghiêm túc cực.
“Vì người tên Trần Mặc của cậu?” Trong lòng Vân Kiều đã có đáp án.
“Tên kia ra nước ngoài học rồi, đi hơn nửa năm.” Ngôn Tư Mộ mím môi cười: “Tớ nghĩ kỹ rồi, chờ anh ấy trở về tớ sẽ đè anh ấy xuống, thử các tư thế này. Tớ không tin anh ấy không bị tớ quyến rũ.”
“Cậu thích anh ấy đến vậy à?” Cô gái xinh đẹp chủ động lâu như thế, mà tới giờ vẫn chưa có được điều mình muốn, Vân Kiều khó hiểu lắm.
“Thích chứ.” Cách cô ấy bộc lộ cảm xúc luôn thẳng thắn, tràn đầy tự tin.
“Cậu cứ vậy mãi không thấy mệt ư?” Vân Kiều tò mò, nếu đổi thành cô, sau nhiều lần bị từ chối, nhất định sẽ mất hết dũng khí kiên trì.
“Thi thoảng cũng mệt lắm, nhưng so với việc buông bỏ, dường như tiếp tục kiên trì sẽ dễ dàng hơn, có lẽ đã thành thói quen rồi.” Khi cô ấy nói câu này, nụ cười trên mặt hơi nhạt đi. Cô ấy bộc bạch nỗi niềm từ tận đáy lòng: “Nếu một ngày nào đó tớ phát hiện từ bỏ sẽ sung sướng hơn kiên trì, vậy chắc tớ sẽ buông tay.”
Vân Kiều ấp úng lựa lời: “Thiểu Thiểu, nếu làm thế khiến cậu vui vẻ, vậy tớ sẽ luôn ủng hộ cậu.”
“Ha ha, tớ thích cậu như thế.” Không nịnh nọt bừa, không áp đặt ý kiến của mình lên người khác, cô ấy rất thoải mái khi tiếp xúc với một người thế này.
Ngôn Tư Mộ dời mắt, kéo tay cô, hào hứng chỉ vào video tiếp theo, chia sẻ: “Coi đi, coi đi, chậc chậc chậc, tinh hoa hội tụ đó. Tối nay cậu về tìm bạn trai thử xem, rồi âm thầm nhận xét cho tớ một tí nhé.”
“Không không, tớ không làm được đâu.” Vân Kiều liên tục lắc đầu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cách thân mật của một số video hướng dẫn quả thực rất kích thích, nhưng cô hiểu rõ bản thân, biết mình không thể làm chuyện này, xem thử còn được.
Thẩm Trạm đang thảo luận với bác sĩ Phí không hề biết mình đã bỏ lỡ hàng loạt phúc lợi, sau khi sắp xếp thông tin bệnh án trong một năm, ký ức tuổi của Kiều Kiều đã phát triển thành mười tám tuổi.
Bác sĩ Phí hỏi: “Cậu thật sự muốn nói cho cô ấy biết?”
Thẩm Trạm gật đầu: “Vốn dĩ chúng tôi muốn thông qua quan sát để kê đơn thuốc phù hợp, nhưng bây giờ chúng tôi biết tuổi của Kiều Kiều sẽ tăng lên theo thời gian. Về lâu về dài, bất luận áp dụng trị liệu hay để mặc tự phát triển, thì không còn do chúng tôi quyết định nữa.”
Kiều Kiều đã tồn tại quá lâu, họ không thể tự ý quyết định thay Kiều Kiều. Anh càng không muốn lừa gạt Vân Kiều tiếp, cô gái của anh vừa yếu ớt vừa kiên cường, anh sẽ vượt qua khó khăn gian khổ cùng cô.
Một chồng giấy mỏng xếp lại thành tài liệu dày, được Thẩm Trạm cất vào túi hồ sơ màu nâu, anh tạm biệt bác sĩ Phí.
Gần đây Vân Kiều bận bịu học hành, Thẩm Trạm không quấy rầy, cho cô thời gian yên tĩnh ôn tập.
Qua chín giờ, một cái đầu nhỏ xuất hiện ở cửa phòng, Kiều Kiều đứng ngoài cửa nghiêng đầu chào hỏi: “Anh Thẩm Trạm.”
Kiều Kiều mười tám tuổi xuất hiện vào ngày anh và Vân Kiều chính thức bên nhau. Cô ra dáng thiếu nữ hơn năm mười sáu tuổi, vẫn cởi mở hoạt bát như cũ. Ở một khía cạnh nào đó, cô giống một cô bé sống trong tòa tháp ngà không biết nhiều về thế giới.
Chính Kiều Kiều này đã khiến Thẩm Trạm đau đầu hết sức, vì cô thật sự đã trưởng thành, tìm anh thực hiện lời hứa của mình.
Kiều Kiều có đủ suy nghĩ kỳ quái, mỗi ngày không trùng lặp, điều duy nhất không đổi là dính anh, bám anh.
“Chúng ta chơi trò chơi đi.” Kiều Kiều vươn hai tay nắm hai bàn tay trái phải của anh, Thẩm Trạm để mặc cô đùa nghịch không hề chống cự.
Kiều Kiều đưa hai tay anh về phía trước rồi vắt chéo lại, trước khi Thẩm Trạm nhận ra, cô đẩy tay anh lên trên, lướt qua đỉnh đầu che mất hai tai. Cô ấn anh vào tường, kiễng chân hôn lên mặt anh.
Nụ hôn đột ngột khiến Thẩm Trạm sửng sốt: “Vân Kiều Kiều, em học ở đâu ra vậy?”
“Không biết.” Trong đầu chứa sẵn mấy hình ảnh này, thấy anh thì tự nhiên sẽ xuất hiện thôi.
“Sau này không được tự ý hôn anh nữa.” Anh giơ tay lên định lau mặt, nhưng nghĩ tới Kiều Kiều, anh lại buông xuống.
“Đến khi nào anh mới đồng ý làm bạn trai em thế?” Kiều Kiều chắp tay sau lưng, ngẩng đầu, nhấn mạnh một lần nữa: “Em mười tám tuổi rồi.”
“Mười tám tuổi vẫn còn nhỏ.” Thẩm Trạm dùng lý do vạn năm không đổi.
“Mười tám tuổi đã trưởng thành rồi, trường thành là có thể yêu đương!” Lời phản bác này rất có uy lực.
Thẩm Trạm lười biếng dựa lưng vào ghế, cẩn thận từng bước: “Em biết tại sao pháp luật quy định con gái phải hai mươi tuổi mới được kết hôn không?”
Thấy Kiều Kiều lắc đầu, anh mở to hai mắt nói nhảm: “Chứng tỏ nước ta không ủng hộ yêu đương trước hai mươi tuổi đó.”
“Thật sao?” Mày đẹp nhíu lại, trong mắt Kiều Kiều hiện lên vài phần hoài nghi.
“Tất nhiên rồi.” Thẩm Trạm tỏ vẻ nghiêm túc: “Pháp luật quy định ắt có lý do của nó, chuyện này ai cũng biết, anh không lừa em được, đúng chứ?”
“Hình như cũng khá hợp lý.” Kiều Kiều phồng má, đồng tử chợt giãn ra: “Vậy nếu em hai mươi tuổi thì có thể kết hôn rồi?”
“Khụ khụ, anh chỉ nói vậy thôi, đừng sốt ruột quá, cứ từ từ.” Thẩm Trạm chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình phải khuyên bạn gái không nên vội vàng yêu đương.
“Nhưng anh bảo pháp luật quy định vì có lý do của nó mà?” Kiều Kiều suy một ra ba, lại khiến anh bối rối.
Thẩm Trạm vò đầu phát điên.
Anh không thể đồng ý “yêu đương” với Kiều Kiều, trước đây anh chăm sóc Kiều Kiều, chơi với cô không thành vấn đề, nhưng anh phải phân biệt rõ chuyện này.
Dù biết sau khi đồng ý với Kiều Kiều, không cần anh tìm mọi cách tiếp cận, cô vẫn sẽ chủ động bám theo anh, nhưng anh không thể làm chuyện như vậy để thỏa mãn lòng ích kỷ của bản thân.
Vân Kiều mà anh thích là cô gái đã trải qua đủ khổ cực để trưởng thành, dẫu mất trí nhớ cô cũng không thay đổi tính cách của mình, chứ không phải Kiều Kiều chỉ tồn tại trong ý thức tốt đẹp này.
Bị từ chối lần nữa, Kiều Kiều lộ rõ vẻ không vui, Thẩm Trạm bảo cô bình tĩnh, còn anh ra ngoài nghĩ cách đối phó.
Thật ra người cần bình tĩnh là anh mới đúng.
Anh không thể đồng ý yêu cầu của Kiều Kiều, cũng không muốn tổn thương cô.
Anh định hút một điếu thuốc, nhưng nghĩ đến việc Vân Kiều từng nói không thích, cuối cùng anh không lấy ra.
Trong phòng, Kiều Kiều không vui đã mất hứng chơi đùa, cô mở tủ lấy điện thoại di động, lại vô tình kéo một ngăn khác ra.
Bên trong đặt một tập hồ sơ màu nâu ghi tên cô.
“Của mình.” Kiều Kiều vươn tay lấy.
Nếu vào trước kia, chắc chắn cô sẽ gọi Thẩm Trạm đầu tiên, nhưng bây giờ đang giận anh nên cô bất chấp tất cả, ôm đồ về phòng.
Đồ của mình thì mình giữ, không thèm nói cho anh đâu.
Thẩm Trạm phát hiện cô đã rời phòng, chậm rãi theo sau, anh vẫn duy trì khoảng cách nhất định.
Kiều Kiều nghe thấy tiếng động, đặt tập tài liệu và điện thoại lên giường, cô vén chăn chui vào, hai đồ vật bị chăn che kín.
Thẩm Trạm không hề nghi ngờ, chỉ tới bảo cô ngủ.
Đến khi Thẩm Trạm dỗ xong, Kiều Kiều đã hoàn toàn quên sạch chuyện này.
Giường cô mềm mại rộng rãi, đồ đạc giấu dưới chăn nằm chung một chỗ trên giường, không bị ai phát hiện.
Sáng hôm sau, Vân Kiều mơ màng trở mình, bỗng cảm thấy dưới chăn có thứ gì đó hơi cộm lên đâm vào đùi. Cô vén chăn ra, thấy một túi hồ sơ ghi tên bệnh viện và tên mình.
Thứ gì đây? Tại sao ở trên giường cô? Tài liệu bệnh viện, chẳng lẽ liên quan tới tình trạng bệnh của cô?
Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu, rồi cô rút ra một đáp án cuối cùng: Người duy nhất trong nhà có thể đặt đồ lên giường cô, chắc chỉ có Thẩm Trạm.
Trong lòng đầy nghi hoặc, Vân Kiều kéo mở dây, lấy một xấp giấy tờ bên trong.
Trang đầu tiên ghi thông tin cá nhân của cô cũng như giấy chẩn đoán trong vụ tai nạn.
Cô lật sang trang sau: “Kiều Kiều, sáu tuổi…”