Cô đặt hai tay trên mặt bàn máy tính, ánh sáng chiếu vào đồng tử, Kiều Kiều mím môi, hơi phồng má lên, không mở miệng.
Thấy cô phồng má, Thẩm Trạm nhịn không được mà đưa tay bóp nhẹ: “Còn tức giận sao? Có thích không, hả?”
Kiều Kiều quay đầu, hờn dỗi đẩy tay anh ra, ngậm chặt miệng.
“Không nói lời nào, xem ra không thích rồi, đành xóa vậy.” Thẩm Trạm giả vờ tùy ý đưa tay chuẩn bị nhấn vào chữ X.
Con trỏ di chuyển, Kiều Kiều lập tức đè tay anh lại: “Không được xóa!”
Lúc này trông cô đáng yêu quá đỗi, giận dỗi giống hệt cá nóc nhỏ, bây giờ mà trêu chọc mới thú vị làm sao.
Khiến Thẩm Trạm nghĩ đến Vân Kiều hồi nhỏ.
Vân Kiều được huấn luyện viên dẫn vào phòng Taekwondo, một khi đã hạ quyết tâm làm việc gì, cô sẽ nghiêm khắc với bản thân. Động tác huấn luyện viên dạy cho cô, cô đánh thế nào cũng không tốt, một cô gái nhỏ luyện đi luyện lại, từ đầu tới cuối cô không hề than từ “Mệt”.
Bấy giờ phòng huấn luyện không có bao nhiêu người, anh ngồi ở vị trí không dễ chú ý tới, bóng dáng vừa vặn bị che khuất, không dễ phát hiện sự tồn tại của anh. Thật ra, việc Vân Kiều lặp lại một động tác huấn luyện rất nhàm chán, nhưng có còn hơn không, anh lẳng lặng quan sát với suy nghĩ như thế.
Không biết qua bao lâu, cô bé mệt đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, nhất thời không đứng vững, đành đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Thẩm Trạm vô thức tiến lên một bước, Vân Kiều nhạy bén ngẩng phắt đầu, tầm mắt cả hai giao nhau giữa không trung.
Không ngờ có người cứ nhìn mình, Vân Kiều ngơ ngác ngồi tại chỗ.
Khi anh nhấc chân lần nữa, Vân Kiều lập tức xoay người đứng lên. Anh dừng bước, dứt khoát khoanh hai tay trước ngực, nhàn nhã đứng tại chỗ, không kìm được mà nhếch môi.
Có lẽ vì cảm thấy ngượng ngùng khi bị bắt gặp trong tình trạng xấu hổ, Vân Kiều đi về phía trước hai bước rồi tức giận quay đầu trừng mắt nhìn anh, so với hiện tại gần như giống hệt nhau.
Lúc ấy anh cảm thấy phản ứng của Vân Kiều cực kỳ mới lạ thú vị, không chỉ nhìn cô chăm chú, anh còn khoe động tác Vân Kiều luyện không tốt ngay trước mặt cô.
Cô bé đỏ bừng mặt, không phải thẹn thùng, mà đang tức giận.
Anh hất cằm, ánh mắt tràn đầy niềm vui. Vân Kiều nổi giận hít sâu, tát vào mặt anh: “Nhìn gì mà nhìn! Còn nhìn nữa sẽ đánh anh đấy.”
Động tác này làm cả hai đồng loạt ngẩn người.
Vân Kiều không hề muốn đánh thật, thực chất cô đánh rất nhẹ, chỉ vừa vặn chạm phải, ngón tay lướt qua mặt anh, không đau, như bị người ta sờ soạng một phen.
Vân Kiều sửng sốt, Thẩm Trạm cũng sửng sốt.
Đấy là lần đầu tiên cô cởi bỏ vẻ ngoài ngoan ngoãn trưởng thành sớm, vung nắm đấm về phía anh, buông ra mấy lời tàn nhẫn vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Về sau, anh thường xuyên phát hiện bí mật nhỏ và động tác nhỏ của Vân Kiều.
Từ nỗi xấu hổ ban đầu mãi đến khi quen dần, Vân Kiều như thể hết sợ sệt khi thể hiện một mặt rất khác trước mặt anh, cô không sợ anh nói xấu, cũng không sợ anh cười nhạo.
Lúc mất hứng còn có thể đấm lên người anh một quyền, nhưng cô bé mềm lòng, một đấm của cô không khác gì đấm bông gòn.
Tựa như bây giờ Kiều Kiều đã tức giận, vẫn nhịn không được mà đưa cổ tới gần màn hình máy tính nhìn, cô chỉ vào một hình vẽ nhỏ: “Đây là gì?”
“Là cá, cá Koi nhỏ.”
Cá Koi nhỏ mang ý nghĩa may mắn, hy vọng sẽ mang tới may mắn cho cô.
Trong đầu Thẩm Trạm đã nảy ra ý tưởng: “Tới khi ấy sẽ làm cho em một chiếc vòng tay vàng.”
“Vòng tay vàng…” Cô bắt đầu tưởng tượng đến sợi dây chuyền vàng mà người giàu có đeo trên cổ, trên cổ tay họ là vòng tay vàng rực rỡ.
“Nghĩ gì thế!” Thấy cô gái nhỏ đảo mắt, anh biết không có chuyện tốt, Thẩm Trạm giơ tay cốc trán cô: “Bức tranh của anh trai có thể giống với sợi dây xích to nặng bên ngoài sao?”
Vân Kiều muốn mua lắc tay, trên mạng mẫu mã nhiều không đếm xuể, có lẽ anh nhàn rỗi đến nhàm chán, bật máy tính, dùng phần mềm PS quen thuộc của mình để thiết kế hình dạng như vậy. Tuy nhiên, vật liệu và chi tiết trang trí còn phải thương lượng với nhà thiết kế.
“Đây là anh Thẩm Trạm vẽ?”
“Vẽ bừa tí thôi.” Anh di chuột phóng to chi tiết, hỏi tiếp: “Em thích chi tiết gì không? Có thể thử thêm vào.”
Kiều Kiều dễ thỏa mãn lắm, không hề kén chọn, cô chỉ vào màn hình cười khúc khích: “Em thích thứ này.”
“Tinh mắt phết.” Thẩm Trạm giơ tay lên búng tay rất vang: “Cho em một con cá Koi nhỏ, nếu đổi vận may nhớ nói anh biết, sau này anh cũng làm cho anh luôn.”
Kiều Kiều bám vào tay vịn ghế, lập tức ôm lấy cánh tay anh làm nũng: “Anh trai là cá Koi của em.”
“Còn biết nịnh nọt, em không muốn trả tiền chứ gì Vân Kiều Kiều?” Thẩm Trạm chọc chọc vào trán cô, cô còn dính chặt hơn.
“Rõ ràng anh đã nói sẽ tặng quà cho em mà!” Kiều Kiều lớn gấp đôi không dễ lừa, nhớ chi tiết từng câu nói.
Nhưng cô cũng biết điều, cong cong hai mắt, giơ ngón út lên trước mặt Thẩm Trạm: “Anh Thẩm Trạm, chúng ta có thể trao đổi quà.”
“Cũng được, nói nghe thử xem?”
“Tạm thời em chưa nghĩ ra.” Kiều Kiều lắc đầu, ngón út luồn qua kẽ tay anh, mạnh mẽ móc lấy ngón út anh, cô cam đoan: “Anh yên tâm, em nói được làm được.”
“Ừ, anh nhớ rồi.”
Lời Kiều Kiều nói anh nhớ cặn kẽ, sang sáng sớm hôm sau, tâm trạng Vân Kiều “không hiểu sao” tốt lên. Thẩm Trạm hiểu rõ trong lòng, lưu bản phác thảo thiết kế tối qua rồi gửi cô xem.
Vân Kiều nghe ý tưởng thiết kế của anh, hai mắt sáng bừng, cô nở nụ cười. Nhưng nghĩ đến lời nói tối qua của anh, Vân Kiều cố ý hỏi: “Vậy hết nhiêu tiền?”
“Chậc, nhắc tới tiền bạc mất lòng nhau lắm.” Thẩm Trạm đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô, lướt đầu lưỡi qua hàm răng, anh ra vẻ tùy ý: “Anh trai có thể đòi tiền em à? Chờ nhận quà là được.”
Kiều Kiều đã náo loạn một lần, anh không thể trêu chọc Vân Kiều nữa, bèn thay đổi cách ngụy trang hành vi của mình.
Dứt lời, anh nhìn thấy trong mắt Vân Kiều bỗng lóe lên tia sáng, hai tay đang đặt trên đầu gối gõ gõ hai nhịp, vẻ vui sướng hiện trên mặt cô, cuối cùng cô còn giả vờ bình tĩnh nói: “Cảm ơn anh.”
Thẩm Trạm âm thầm quan sát mọi phản ứng của cô.
Vân Kiều không tham lam lợi lộc nhỏ nhặt, cũng sẽ không vô duyên vô cớ ám chỉ người khác dùng tiền mua đồ cho cô. Lần này không biết vì nguyên do gì, hình như cô thật sự ngóng trông có người lấy danh nghĩa “Tặng” để đưa phần quà này cho cô.
Anh đang chờ hưởng thụ ánh mắt cảm kích và sùng bái của Vân Kiều, đợi hồi lâu cũng không thấy cô nịnh nọt anh giống Kiều Kiều, cô chỉ chua chát nói: “Anh hào phóng như vậy, hiểu biết như vậy, chắc bình thường hay tặng quà cho con gái lắm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thẩm Trạm giật mình, suýt nữa bật dậy khỏi sô pha: “Vân Tiểu Kiều, em bớt nghĩ xấu anh đi, được quà thì trở mặt không nhận người đúng không? Trong lòng em anh là người tùy tiện như vậy hả?”
Lớn như thế rồi, ngoại trừ tặng quà ứng phó một số người lớn, anh chưa từng nghiêm túc mua quà cho người khác phái. Nếu thật sự cần tặng quà xã giao, phần lớn anh sẽ chạy vào nhóm anh em báo tuổi tác, tự khắc sẽ có người ném liên kết vào. Anh tùy ý sao chép rồi dán, nhắm mắt cũng có thể đặt hàng, nào có thời gian rảnh rỗi mà lựa chọn quà tặng.
“Ồ.” Vân Kiều lặng lẽ thay đổi thứ tự sự việc: “Do em tình cờ lướt tới vòng bạn bè của Vệ Lộ, thấy lắc tay của cô ta rất đẹp, em hỏi vài câu, cô ta kể cũng do anh tỉ mỉ lựa chọn, thẩm mỹ khá phết.”
“Ai tỉ mỉ lựa chọn lắc tay cho cô ta?” Sao chuyện lộn xộn gì cũng đổ lên người anh hết vậy?
“Không phải sao?” Vân Kiều liếc nhìn, trong lòng khẽ thắt lại.
“Đợi một lát anh nghĩ xem.” Dựa theo trí nhớ về quá trình sao chép dán của anh trong nhóm anh em kia... Rất tốt, anh không hề có ấn tượng gì.
Với mối quan hệ giữa Vệ Lộ và Cảnh Hành, cộng thêm cô ta thường tiếp xúc với câu lạc bộ, nếu có dịp sinh nhật lễ Tết thì cũng có thể anh tặng quà theo phong trào, nhưng anh tuyệt đối không hề lựa chọn kỹ càng!
“Đưa hình cho anh xem thử.” Thẩm Trạm khoát tay.
Vân Kiều cầm điện thoại thành thạo tìm kiếm, mở vòng bạn bè của Vệ Lộ ra, một chiếc lắc tay chiếu sáng lung linh đặt ở đó, trông vô cùng rõ ràng.
Thẩm Trạm phóng to nhìn, lông mày giãn ra: “À, anh nhớ rồi.”
“Hừ.” Vân Kiều hơi cúi đầu, ngón tay đặt trên đầu gối vẽ vòng tròn một cách lung tung, cô hơi phồng má, nhưng không phải đang tỏ vẻ đáng yêu.
Cô không muốn nhìn anh nữa.
Mới liếc thoáng qua đã nhớ ra, còn nói không phải tỉ mỉ lựa chọn!
Vân Kiều gần như mất kiên nhẫn, đến tận khi Thẩm Trạm vuốt cằm nhớ lại chi tiết quan trọng: “Nếu anh nhớ không lầm, Cảnh Hành đã mua lắc tay này.”
Bảo con trai lựa quà cho con gái thật sự sẽ hói đầu, Cảnh Hành muốn mua quà tặng cô ta. Lựa hoài lựa mãi mấy chiếc lắc tay vẫn không thể quyết định, cậu đành gửi gắm hy vọng lên người anh: “Thẩm Trạm, giúp em chọn đi mà.”
Anh nhớ rõ lúc ấy anh quay đầu tiện tay chỉ một chiếc, ngay cả màn hình cũng không nhìn rõ, hoặc đã thấy ảnh. Nhưng trong mắt anh, mấy thứ kia giống hệt nhau, chỉ có thể phân biệt được con số giá cả khác nhau.
Chuyện này đã bị anh vứt ra sau đầu từ lâu, kết quả mấy ngày trước Cảnh Hành tiếp tục tìm anh chọn ngẫu nhiên: “Anh Trạm giúp em chọn với.”
“Liên quan gì tới tôi?” Cũng không phải anh tặng quà, chọn cái rắm.
Cảnh Hành tin tưởng mắt thẩm mỹ của anh: “Lắc tay anh chọn năm ngoái khá đẹp, Vệ Lộ ưng ý lắm, em tin trực giác của anh, chọn nào anh!”
Bị cậu làm phiền mãi, anh đành thuận miệng đọc: “Chiếc thứ sáu.”
“Không…” Khóe miệng Cảnh Hành co rút, cậu nhắc nhở: “Tổng cộng chỉ có năm lựa chọn thôi.”
“Vậy thứ năm.”
“...”
Chiếu lệ như thế, nhưng Cảnh Hành thật sự đã đặt hàng.
Vừa vặn vài hôm trước Cảnh Hành nhắc tới, anh mới nhớ ra. Vệ Lộ đeo lắc tay Cảnh Hành tặng cô ta lần trước, toàn bộ quá trình trong trí nhớ của anh, chắc sẽ như vậy.
“Thế nên, ý anh là, anh chỉ tiện tay chọn thôi?” Vân Kiều khó tin, cũng không phải nghi ngờ Thẩm Trạm nói dối, chỉ vì cô đã nghe Vệ Lộ nói như thế, hóa ra Thẩm Trạm không hề tặng. Quả thực anh đã “chọn”, nhưng cách lựa chọn quá mức qua loa rồi.
Thẩm Trạm nhấc chân: “Chẳng lẽ anh còn phải so sánh lựa chọn từng cái một?”
Anh đâu có rảnh.
Chân tướng sự việc sáng tỏ, tâm trạng Vân Kiều chuyển từ âm u sang trong xanh.
“Thẩm Trạm, vậy vòng tay của em nhờ cả vào anh.” Cô đổi chủ đề, thái độ tươi cười biến chuyển rất lớn, giọng nói cũng dịu dàng hơn hẳn: “Em mới biết anh còn có thể vẽ bản thiết kế nữa, anh siêu giỏi luôn, cảm ơn anh nhiều nhiều.”
Được cô gái nhìn chăm chú bằng ánh mắt ngưỡng mộ, người đàn ông chợt cảm thấy mất tự nhiên, dường như hai má anh cũng nóng lên.
“Khụ khụ...” Anh nắm tay đưa tới gần môi hắng giọng: “Em cần phải cảm ơn anh nhiều chuyện lắm.”
“Đúng!” Vân Kiều nhìn vào mắt anh, mạnh mẽ trả lời: “Nên em sẽ báo đáp anh.”
Cuộc đối thoại quen thuộc này như tái hiện lại cảnh tượng trong trí nhớ Thẩm Trạm: “Nói nghe thử xem?”
“Tạm thời còn chưa nghĩ ra.” Thấy ánh mắt trêu chọc của Thẩm Trạm, Vân Kiều bĩu môi vươn cổ, tăng âm lượng nhấn mạnh: “Anh yên tâm, em nói được làm được.”
“Ồ.”
Nói được làm được của cô, chẳng phải buổi sáng thức dậy đã quên sạch sành sanh sao?
Dẫn bà cô nhỏ này về nhà có lẽ là việc thiện lớn nhất mà Thẩm Trạm anh từng làm trong đời, xem như anh đang tích đức. Từ đầu tới cuối anh cũng không trông mong cô có thể báo đáp gì cho anh.
Khúc mắc được giải quyết, chỉ số tâm trạng của Vân Kiều không ngừng tăng lên. Trên đường tới trường, cô tựa như mang theo gió, cả người nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thỉnh thoảng cô lấy bản thiết kế vòng tay Thẩm Trạm gửi cho cô sáng sớm ra xem, rồi thỉnh thoảng cô bật cười.
Buổi trưa về ký túc xá nghỉ ngơi, rốt cuộc Triệu Âm Lan đã hỏi đến vấn đề mà cô ấy thắc mắc cả buổi sáng: “Kiều Kiều, dường như hôm nay tâm trạng của cậu siêu tốt, có chuyện gì vui sao?”
“Có sao?”
“Ừ!” Cô ấy thấy Vân Kiều cười không chỉ mười lần.
“À, có thể do thấy thời tiết hôm nay khá tốt, mặt trời ấm áp, phơi nắng rất thoải mái.”
“Hả?” Mặt Triệu Âm Lan đầy dấu chấm hỏi.
Nhưng vừa rồi trên đường chạy từ tòa nhà dạy học đến căn tin, từ căn tin trở về ký túc xá, không biết người nào cứ tìm bóng râm mát để tránh nắng thế nhỉ? Bây giờ trở về phòng ngủ thì trên đầu là trần nhà, phơi nắng kiểu gì?
Nhưng chỉ cần Vân Kiều không nhìn điện thoại, cô sẽ trở nên bình thường.
Gần một giờ trưa, mọi người nằm trên giường chuẩn bị ngủ trưa. Trước khi ngủ, Triệu Âm Lan phải lấy điện thoại dạo Weibo một vòng, cô ấy đọc tin tức mới nhất cảm thán không thôi: “Hầy, người có tiền đúng là không giống nhau, dù tuyên bố rút lui vẫn có fan theo. Công việc thất bại nhưng tình trường thành công, khiến người ta hâm mộ ghê.”
Dạo trước Lương Cảnh Ngọc bị hắt nước bẩn không ai đứng ra, sau khi cô ta rời khỏi giới giải trí thì tung ra tin tức Lương Cảnh Ngọc sắp gả vào hào môn.
Cô ta vốn có xuất thân hùng hậu, giờ còn có thêm giai thoại kẻ mạnh hợp tác với nhau.
Bình luận trên mạng đảo chiều, chỉ trong một đêm, những lời mắng chửi Lương Cảnh Ngọc chột dạ rời khỏi giới vì vụ thang máy đã biến thành: Sự nghiệp thành công nên rút lui, Lương Cảnh Ngọc sắp nắm tay bạn trai giàu có bước vào cuộc sống hạnh phúc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiêu đề hơi quê mùa, nhưng vẫn đủ trắng trợn để dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người xem.
Tóm lại, hiện tại hướng gió trên mạng đã dần dần đảo chiều.
Triệu Âm Lan suýt nhịn không được mà kéo Vân Kiều tới đọc chung, nhưng nhớ đến cảnh cô cứ cười ngây ngô nguyên buổi sáng, cô ấy vẫn quyết định tạm thời đè nén ham muốn chia sẻ của mình.
Nhưng chẳng một ai biết, bề ngoài hoàn mỹ được thêu dệt bằng những từ ngữ giả dối trên mạng kia, nếu lột bỏ nó đi thì chỉ còn hiện thực máu me đầm đìa.
*
Trong căn hộ hoa lệ, ly rượu đỏ đổ đầy đất.
Giờ phút này, ngôi sao nữ Lương Cảnh Ngọc tuyên bố tạm thời rút lui đang ngồi một mình trong căn hộ, tay trái nâng ly, tay phải cầm bình rượu đổ đầy ly. Dường như cô ta đang mượn rượu giải sầu, hoàn toàn không còn vẻ thanh nhã đẹp đẽ giống lúc tham dự các sự kiện công khai.
Ở cửa loáng thoáng vang lên tiếng nói chuyện, chẳng mấy chốc, trợ lý đã dẫn một người đàn ông tới: “Tổng giám đốc Văn, chị Cảnh Ngọc chờ anh đã lâu.”
“Ừ.” Văn Cảnh Tu trầm giọng đáp, xoay người bước về hướng trợ lý chỉ.
Mỹ nhân say rượu, ánh mắt lộ ra vẻ mê ly, cô ta nâng ngón tay sơn màu đỏ lên, cũng không biết cố ý hay vô tình. Trên làn da trắng có một vệt đỏ tươi, trông hết sức quyến rũ.
“Cảnh Tu.” Bàn tay với bộ móng sơn đỏ chạm vào cổ anh ta, lòng bàn tay mềm mại vuốt ve.
Văn Cảnh Tu chủ động ôm cô ta vào lòng. Mặt khác, ở một phía Lương Cảnh Ngọc không thể thấy, ánh mắt của người đàn ông đang nhìn thẳng vào vách tường phía trước dần trở nên lạnh băng, nhưng dưới miệng thì an ủi: “Yên tâm, anh sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này với em.”
“Anh còn chưa nói em biết, lúc trước vì sao không nghe điện thoại của em?” Lương Cảnh Ngọc dùng ngón tay đẩy lồng ngực anh ta, lực không lớn không nhỏ, đủ để anh ta cảm nhận được, nhưng cũng không đẩy ra hẳn.
“Xin lỗi, anh bận quá, hoàn toàn không có thời gian chú ý chuyện trên mạng.” Văn Cảnh Tu cúi đầu, giọng anh ta rơi vào tai cô ta: “Em biết đấy, Văn Ngạn Trạch luôn tìm mọi cách chèn ép anh, anh không thể lơ là.”
“Không thể xuất hiện ngay khi em cần anh nhất, anh xin lỗi em nhiều.” Anh ta hạ giọng, mang theo vẻ mệt mỏi và áy náy.
Người phụ nữ mềm lòng: “Được, em tha thứ cho anh lần này, nhưng em mong anh sẽ dành thời gian gặp ba mẹ em càng sớm càng tốt, họ hy vọng anh có thể tỏ thái độ rõ ràng.”
“Gấp gì chứ, đến bây giờ em vẫn không tin anh sao?”
“Đương nhiên em tin anh, nhưng cách xử lý lần này của anh khiến ba mẹ em không vui.”
“Cảnh Ngọc, đừng nghĩ nhiều, anh thật sự nghiêm túc với em.” Người phụ nữ trong lòng nồng nặc mùi rượu, Văn Cảnh Tu cố gắng nhập vai vào nhân vật anh ta đang đóng, nhưng trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn từ lâu.
Trời mới biết, khi phát hiện người bị nhốt thang máy là Vân Kiều, thậm chí anh ta còn hoài nghi, có phải người phụ nữ Lương Cảnh Ngọc này đã cố ý xuống tay vì ghen tị không.
Mặc dù lý trí và sự thật đã nói anh ta biết, Lương Cảnh Ngọc là nhân vật công chúng sẽ không mạo hiểm làm hại người khác. Nhưng anh ta cũng không thể tha thứ cho tất cả các yếu tố trùng hợp ngẫu nhiên đã khiến Vân Kiều bị nhốt trong thang máy.
Nếu lúc ấy không ai phát hiện ra thì sao?
Nếu Vân Kiều tái phát bệnh, không thể kịp thời cứu cô thì sao?
Cô mắc chứng sợ không gian kín, anh ta biết, nỗi sợ hãi cắm rễ trong lòng này không phải là chuyện đùa.
Khoảnh khắc biết tin Vân Kiều hôn mê nằm viện, anh ta chỉ ước gì người mắc kẹt trong thang máy là Lương Cảnh Ngọc. Suy cho cùng, nếu cô ta không quay cảnh phim kia, sẽ không dẫn đến việc Vân Kiều vào nhầm thang máy.
Thế nên, khi đó lúc ngồi trước máy tính, anh ta chỉ điềm nhiên đọc những lời lẽ công kích Lương Cảnh Ngọc trên mạng, rồi lạnh lùng nhìn tên người liên lạc không ngừng hiển thị trên màn hình điện thoại, không hề mềm lòng.
Lương Cảnh Ngọc rời khỏi giới giải trí là điều ngoài ý muốn, nhưng không sao, thứ anh ta chọn, không phải độ hot của Lương Cảnh Ngọc mà là gia thế nhà họ Lương.
Anh ta tin chắc, chẳng mấy chốc, anh ta sẽ không cần ép mình diễn trò nữa.
Đợi đến lúc ấy, anh ta sẽ đưa Vân Kiều về bên mình mà không phải lo lắng gì.
-
“Hắt xì…”
Vân Kiều xoa xoa mũi, cảm giác hơi ngứa ngáy, không thoải mái lắm.
Gần đây không bị cảm, nhưng cô liên tiếp hắt xì vài cái, cũng không biết ai đang nhắc đến cô.
Điện thoại vang một tiếng, Vân Kiều quét mặt mở khóa, bấm vào xem, là Thẩm Trạm gửi tới bản vẽ chi tiết vòng tay sau khi nhà thiết kế chỉnh sửa, anh hỏi cô hài lòng không, cần sửa gì nữa không?
Vân Kiều vừa mở ra thì lập tức lưu lại, liên tiếp trả lời ba câu hài lòng.
Cô không thể chờ đợi được nữa, cô cực kỳ muốn nhìn thành phẩm, nhất định sẽ đẹp lắm.
Trong album của Vân Kiều xuất hiện thêm một tấm ảnh có thể khiến cô xem đi xem lại. Cô đứng trước gương, ngón tay thon dài sờ cằm một lát, rồi cô ôm sách vở tới tiết học môn tự chọn.
Cô và Ngôn Tư Mộ hẹn giữ chỗ cho nhau, Ngôn Tư Mộ chạy vào phòng học đúng lúc tiếng chuông vang lên, theo sau là giảng viên.
“Tớ ngủ trưa nên quên mất, suýt trễ giờ.”
“Không sao, cậu cứ nghỉ ngơi.”
Bây giờ, đi học muộn không giống ngày xưa bị bắt ở cổng trường hay bị phạt trước cửa lớp, sinh viên chỉ cần đáp khi giảng viên điểm danh là được.
Hàn huyên vài câu, Ngôn Tư Mộ chợt nhận xét: “Tớ phát hiện hôm nay tâm trạng của cậu rất tốt, cậu nói nhiều hơn.”
“Có sao?”
“Có.” Ngôn Tư Mộ vô cùng chắc chắn.
Vân Kiều sờ má, cố gắng tìm kiếm dấu vết nụ cười của mình. Chính cô cũng không nhận ra, cứ nghĩ bình thường, người ngoài lại thấy rất rõ.
Giờ giải lao, Vân Kiều lấy điện thoại ra xem, Ngôn Tư Mộ chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô hồi lâu.
“Chậc.” Bộ dạng ngốc nghếch này như đã từng thấy ở đâu, quả thực không khác gì lúc tâm hồn yêu đương của cô ấy nảy mầm.
Ngôn Tư Mộ thật sự không nhịn được, bỗng kéo gần khoảng cách, sáp đến trước mặt cô: “Cậu đang nghĩ đến ai?”
“Gì cơ?” Vân Kiều ngẩng đầu, nhất thời không nghe rõ.
Ngôn Tư Mộ lặp lại lần nữa: “Vừa rồi cậu đang nghĩ tới ai?”
“Làm gì…” Đột ngột hỏi một vấn đề kỳ quái như vậy.
“Tớ chỉ tò mò, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, ai đã khiến cậu rung động?”
“Rung, rung động?” Vân Kiều lắp bắp hai từ đơn giản đó, xém nữa cắn phải đầu lưỡi.