Khốn kiếp!
Anh không muốn chửi người, nhưng Vân Kiều bất ngờ xông vào tầm mắt, khiến anh trở tay không kịp, còn trong tình hình này nữa, nội tâm Thẩm Trạm mắng thầm một tiếng cực kỳ lớn. Anh nhanh tay nắm chặt góc chăn quấn quanh cơ thể mình, che hết toàn bộ trừ phần đầu ra.
Kiều Kiều tỉnh rồi, tự do mất rồi.
“Vân Kiều Kiều, sao em tỉnh rồi?” Rõ ràng anh đã nhiều lần xác nhận Vân Kiều ngủ say rồi nên mới về phòng chuẩn bị khuây khỏa, nghỉ ngơi một buổi tối, ai ngờ cô nhóc này chẳng nói chẳng rằng chạy tới đây dọa anh.
“Anh Thẩm Trạm không muốn gặp em ư?” Kiều Kiều nằm bên giường thay đổi tư thế, hai tay chống xuống nệm, nghiêng người về phía trước: “Nhưng em nhớ anh Thẩm Trạm lắm.”
Cô chợt kéo gần khoảng cách, Thẩm Trạm giật mình ngửa ra sau: “Không phải, em đừng nói chuyện với anh như vậy.”
Anh nhận ra đêm nay Vân Kiều Kiều không giống trước kia, nhưng tính cách hoạt bát nhiệt tình dường như cũng không khác biệt gì.
Thẩm Trạm không kịp mặc quần áo, chỉ đành quấn chặt chăn quan sát cô. Trước đây Kiều Kiều không biết buộc tóc, buộc tóc nhất định phải cột hai chùm đuôi ngựa, còn nay cô bỗng tự buộc tóc đuôi ngựa rất cao, ánh mắt cũng trở nên khác với vẻ ngây thơ đơn thuần lúc trước.
Nụ cười của cô tươi tắn, lộ ra nét khôn lanh, rốt cuộc là thay đổi ở chỗ nào?
Anh đảo mắt quanh người cô, Thẩm Trạm nghĩ trăm lần vẫn không ra, nghiêng đầu hỏi: “Em là Kiều Kiều phải không?”
“Anh Thẩm Trạm, anh bị bệnh sao? Sao ngay cả em cũng không quen?” Rõ ràng giọng nói của cô ân cần, nhưng ánh mắt cô lại như đang nói: Sao anh có thể mở to mắt hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy?
Anh Thẩm Trạm.
Thẩm Trạm bắt được điểm đáng ngờ trong lời nói của cô.
Trước kia Kiều Kiều luôn nhõng nhẽo gọi anh là “anh trai”, không gọi thêm tên, đêm nay rốt cuộc cô sao vậy?
Cảm giác vừa kỳ quái vừa quen thuộc khó tả này, dường như kéo trí nhớ của anh trở về nhiều năm trước, lúc nhìn thấy Vân Kiều ở lớp học Taekwondo.
Không, không đúng, trong đầu Thẩm Trạm tràn ngập thắc mắc nhưng không biết nên giải đáp từ đâu, anh thăm dò: “Năm nay em bao nhiêu tuổi?”
Ánh mắt Kiều Kiều càng thêm thương hại: “Anh ngốc quá, ngay cả việc năm nay Kiều Kiều mười ba tuổi cũng quên.”
“Mười, mười ba!” Thẩm Trạm suýt nữa cắn phải lưỡi.
Không phải anh nhát gan bị dọa, nhưng vất vả lắm anh mới quen với Kiều Kiều sáu tuổi, đột nhiên có một ngày cô chạy tới nói anh biết tuổi mình đã tăng gấp đôi, có quỷ mới biết tình trạng hiện tại của cô thế nào.
Thẩm Trạm ổn định hô hấp, giơ tay chỉ ra cửa: “Em ra ngoài trước đi.”
“Tại sao anh lại đuổi em?” Miệng nhỏ nhắn vểnh lên, trên mặt cô lộ vẻ ấm ức rất rõ.
Ban đầu bị biểu cảm này của cô lừa không ít lần, lúc này Thẩm Trạm gân cổ hét lên: “Ai đuổi em? Anh bảo em ra ngoài trước, con mẹ nó anh muốn mặc quần áo!”
“Thì anh cứ mặc là được rồi, Kiều Kiều đâu có nhìn lén.” Kiều Kiều xếp hai tay lên nhau rồi đặt trước người, như một cô gái hiền dịu nết na.
Thẩm Trạm ấn ngực, huyết áp tăng vọt.
Cô nói như một lẽ đương nhiên, trông ngoan ngoãn, thoải mái hào phóng cực kỳ, lại khiến anh có vẻ giống một cô gái lề mề.
“Con gái phải rụt rè hiểu không? Nam nữ khác biệt.” Anh nuốt một ngụm nước bọt, tận tâm dạy dỗ.
“Dạ, vậy được rồi.” Thẩm Trạm chỉ ra nguyên nhân cô đã hiểu ngay, cô nghe lời xoay người cất bước.
Thấy cô đi về phía cửa, Thẩm Trạm không dám lơi lỏng, sợ cô quay đầu lại. Nhưng Kiều Kiều rất biết giữ lời, nói không nhìn thì không nhìn, thậm chí còn chu đáo giúp anh đóng cửa.
Cửa phòng vừa đóng, Thẩm Trạm thở phào một hơi, anh nhanh chóng mặc quần áo vào, kéo xuống. Chỗ nên che anh không để lộ ra, Thẩm Trạm sờ cơ bụng tám múi của mình, cảm thấy mặc quần áo sao mà lãng phí quá.
Đi bơi ai mà không như vậy, ở trước mặt anh em cũng không sao, nhưng hễ anh thấy Vân Kiều, bị cô chăm chú nhìn thì sẽ trở nên mất tự nhiên.
Thẩm Trạm vuốt cằm nghĩ, có lẽ vì sợ làm hư bạn nhỏ.
Anh đúng là một anh trai tốt làm tròn trách nhiệm.
Bây giờ còn phải tự mình mở cửa dẫn bạn nhỏ về.
Lúc cửa phòng mở ra, Kiều Kiều đang giơ tay, ngón trỏ đang giơ ra suýt chạm vào người anh.
Chỉ thiếu một chút.
Thẩm Trạm cứng đờ, ai ngờ cô gái trước mặt bật cười, chọc ngón tay thẳng vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
Tim đập thình thịch, khắp người run rẩy, Thẩm Trạm lập tức bắt được ngón tay không an phận của cô: “Vân Kiều Kiều, em làm gì thế?”
Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng ngời: “Em đang vẽ vòng tròn.”
Vì đang chán nên cô vẽ vòng tròn trên cửa, vừa rồi lúc Thẩm Trạm bước ra, cô không kìm được mà tò mò chọc thử. Hình như cô đụng phải thứ gì đó rất cứng.
Kiều Kiều ngẩng đầu, thấy trên cổ anh đeo dây đỏ, không biết bên trong buộc thứ gì.
“Anh Thẩm Trạm, đây là gì?” Cô hiếu kỳ vươn tay, sắp chạm phải thì đã bị Thẩm Trạm giữ lại lần nữa.
“Vân Kiều Kiều, em to gan phết. Dám đưa tay ra lấy đồ trên người anh.”
Lúc sáu tuổi Kiều Kiều đã bám lấy anh hỏi hai lần, nhưng khi ấy Kiều Kiều rất dễ lừa, chỉ cần anh chuyển sang chủ đề khác, cô sẽ quên mất chuyện đó ngay.
“Anh ơi em không cố ý, em tò mò thôi.” Cô hơi phồng má nháy mắt với anh.
Cô bé biết tỏ ra dễ thương để dụ anh, nhưng anh sẽ không mắc mưu.
“Con nít con nôi bớt hiếu kỳ đi. Bây giờ em…” Thẩm Trạm đột nhiên im bặt.
Tạm thời kìm lại ý định trêu chọc cô, Thẩm Trạm dẫn cô về phòng, rồi dò ra tin tức mình muốn biết từ miệng cô.
Biến hóa đột ngột này đã phá vỡ quy luật mà họ tìm được, hóa ra Kiều Kiều “sẽ lớn lên”, Kiều Kiều mười ba tuổi và Vân Kiều anh từng gặp vẫn không giống nhau.
Vân Kiều không hoạt bát như vậy, cũng sẽ luôn giữ kẽ trước mặt anh.
Còn thế giới của Kiều Kiều vẫn mỹ mãn như cũ, trong bảy năm từ sáu tuổi đến mười ba tuổi, cô có gia đình hạnh phúc, có ba mẹ kề bên, thậm chí trong trí nhớ của cô có cả sự tồn tại của anh.
Trong mắt Kiều Kiều, dường như anh đã thật sự trở thành anh trai hàng xóm lớn lên với cô. Thế nên, Kiều Kiều của hiện tại cho rằng quan hệ giữa họ đã vô cùng quen thuộc và thân thiết.
Thật ra chuỗi logic của Kiều Kiều tràn ngập lỗ hổng, nhưng khi có người đưa ra thắc mắc, cô sẽ không suy nghĩ tại sao lại như vậy, mà sẽ vô thức tìm mọi lý do để lấp liếm bao biện.
Bác sĩ Phí nghe xong chuyện này, lập tức thốt lên: “Chuyện lạ trong Y học!”
Bác sĩ Phí hành nghề y nhiều năm, chưa từng gặp ca bệnh đặc thù thế này, vốn đã chẩn đoán là phân liệt nhân cách, nhưng thực chất không phải. Tính cách của Kiều Kiều trái ngược với Vân Kiều, nhưng thay đổi tâm lý và cảm xúc giữa họ có thể ảnh hưởng lẫn nhau.
“Sáu tuổi vốn là giai đoạn hạnh phúc nhất, viên mãn nhất trong lòng Vân Kiều, tại sao cô ấy bỗng muốn trưởng thành?” Bác sĩ Phí băn khoăn, cũng đưa ra phán đoán của ông: “Nhất định xảy ra chuyện gì rồi, là một bước ngoặt mà chúng ta còn chưa xác định được đã khiến cô ấy muốn trưởng thành.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Chẳng lẽ do lần trước chứng sợ không gian kín phát tác, tinh thần bị kích thích, mang đến hiệu ứng cánh bướm?”
Bác sĩ Phí cũng không dám kết luận, chỉ trả lời: “Có thể.”
Đáng tiếc chỉ có một trường hợp bệnh như thế, ngay cả căn cứ để tham khảo cũng không có, bác sĩ Phí ghi chép lại việc này vào hồ sơ bệnh án của Vân Kiều.
Tối hôm sau, Thẩm Trạm không dám làm gì nữa, chỉ mặc quần áo chỉnh tề, ngồi chờ ai đó xuất hiện.
Vừa qua chín giờ, anh nhướn mày, nhìn đăm đăm vào cửa.
Một phút, ba phút, mãi tới chín giờ mười phút anh mới nghe được một loạt tiếng bước chân hoảng loạn, không giống cách xuất hiện lặng lẽ như thường ngày.
Âm thanh dừng ở cửa, Kiều Kiều đẩy cửa vào tiến về phía trước hai bước, tay siết chặt vạt áo, cô cúi đầu: “Anh Thẩm Trạm.”
“Sao vậy em?” Biểu cảm thế này, cô đã gặp chuyện gì sao?
Cô gái còn thoải mái không dè dặt gì hôm qua, giờ phút này lại đỏ mặt, như thoa một lớp phấn mỏng. Cô do dự không dám tiến lên: “Em, em, em đến kỳ kinh nguyệt.”
Giọng cô quá nhỏ, Thẩm Trạm không nghe rõ, nghiêng mặt dựng tai lên hỏi: “Em nói gì vậy?”
“Kỳ kinh nguyệt...” Kiều Kiều vò đầu bứt tai: “Hu hu, nhưng em không có băng vệ sinh.”
Vừa rồi đi vệ sinh, cô phát hiện trên quần lót dính máu, trong thoáng chốc cô hoảng hốt vô cùng. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô nghĩ chắc hẳn đây là kỳ sinh lý như lời giáo viên từng dạy.
Tiềm thức nói cho cô biết, cần mua một thứ gọi là băng vệ sinh, nhưng với tình trạng sức khỏe hiện tại, cô không tiện ra ngoài.
Bất đắc dĩ phải đến nhờ Thẩm Trạm giúp đỡ.
Khóe miệng co rút, hồi lâu Thẩm Trạm mới kịp phản ứng.
Kỳ kinh nguyệt, mỗi tháng con gái đều trải qua vài ngày kỳ quái như vậy.
Chợt nhớ tới lúc trước, Kiều Kiều sáu tuổi chưa từng nhắc đến chuyện này, nên một người đàn ông là anh làm sao có thể chú ý được. Hôm nay Kiều Kiều mười ba tuổi bỗng chạy tới nói, Thẩm Trạm cũng đỏ mặt.
“Em...”
“Hay vào phòng tìm xem?”
Kiều Kiều mười ba tuổi không hiểu, Vân Kiều mười chín tuổi chắc sẽ có thứ đó nhỉ?
Hiện giờ Kiều Kiều không dám đi lung tung, sợ mình sơ ý làm bẩn quần áo. Thẩm Trạm vào nhà vệ sinh ở phòng cô, bên trong ngoại trừ mấy chai lọ thì không có thứ gì giống băng vệ sinh.
Hai phút sau, hai cái đầu tụ cùng một chỗ xem điện thoại, trên di động hiện đủ lựa chọn băng vệ sinh.
Anh trượt ngón tay từ trên xuống dưới màn hình, hai người ăn ý quay đầu nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, bốn mắt lơ mơ.
Nào là ngày dùng đêm dùng, rồi lưới bông mềm, nhãn hiệu khác nhau, kích thước cũng không giống nhau.
Hiện tại trong đầu Kiều Kiều trống rỗng, Thẩm Trạm càng không hiểu. Họ mua trên mạng, đặt hàng là có thể giao đến, có điều đang bị kẹt ở chỗ lựa chọn loại cần mua.
“Bây giờ là buổi tối, chắc mua loại này... nhỉ?” Đoán nghĩa từ trên mặt chữ, nên mua đồ dùng ban đêm.
“Vậy 270 milimet, 284 milimet, còn có hơn ba trăm hơn bốn trăm nữa, làm sao chọn đây anh?”
“Em hỏi anh?” Sao anh biết được!
Thẩm Trạm lớn từng này, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày ngồi nghiên cứu băng vệ sinh với một cô gái, trong lòng anh phát điên.
Hai người không biết chọn nhãn hiệu, đành dựa theo lượng tiêu thụ cao nhất, giá cả đắt nhất rồi mỗi kích thước đều mua.
Đặt hàng xong, Kiều Kiều cảm nhận được cơ thể khác thường, cô chạy vào nhà vệ sinh phát hiện máu ra càng nhiều, cô đợi ở bên trong không chịu ra.
Thẩm Trạm tăng thêm tiền để giục giao hàng, đồ được đưa tới cửa rất nhanh. Anh cầm túi lớn gõ cửa phòng vệ sinh, đưa điện thoại di động vào: “Nhớ xem video.”
Không biết Kiều Kiều mười ba tuổi có biết sử dụng không, người làm anh trai như anh quả thực lo lắng quá chừng.
Kiều Kiều lấy đồ xong thì ở bên trong gần mười phút, lúc đi ra đã thay quần áo. Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hồng hào, hoàn toàn khác vẻ to gan không sợ gì tối qua.
Cứ như đang theo dõi quá trình trưởng thành của một bé gái, Thẩm Trạm thầm cảm khái, có loại ảo giác nhà mình có cô con gái mới lớn.
Kiều Kiều đưa di động cho anh rồi im lặng đứng bên cạnh, Thẩm Trạm sờ đầu cô: “Bụng khó chịu không?”
Ban nãy anh thừa dịp rảnh rỗi lên tra Baidu một chút, trên đó viết kỳ sinh lý của con gái nhiều khả năng sẽ bị đau bụng. Bé Kiều Kiều thẹn thùng, lỡ như cô ngại không nói, lại phải chịu đau.
Nghe anh hỏi vấn đề này, Kiều Kiều sờ bụng, nghiêm túc trả lời: “Hình như cũng hơi hơi đó anh.”
“Em tự tìm hiểu những việc cần chú ý nhé, không được đụng vào nước lạnh, phải giữ ấm, biết chưa?”
“Dạ.”
“Hôm nay trễ quá rồi, ngày mai anh sẽ bảo dì Triệu nấu nước đường đỏ cho em, nhớ uống đấy.”
“Dạ.”
“Vậy bây giờ ngủ nhé?”
“Dạ.”
Đêm nay Kiều Kiều lại biến thành Kiều Kiều nghe lời.
-
Sáng hôm sau, Vân Kiều bừng tỉnh. Cô mở choàng mắt, rõ ràng cảm nhận được dưới thân khác thường, đây là cảm giác sinh lý quen thuộc.
Vân Kiều vội xốc chăn xuống giường, lúc bước đi tư thế mất tự nhiên, cô không dám quá chậm cũng không dám quá nhanh. Vào nhà vệ sinh rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần trước tới bệnh viện khám, cô trở về uống thuốc vài ngày, cuối cùng dì cả cũng tới.
Nhưng cô dùng băng vệ sinh từ khi nào? Sao không hề có ấn tượng gì?
Trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh mơ hồ, Vân Kiều vô thức mở cửa tủ ra, thấy bên trong nhét đầy băng vệ sinh với kích thước và nhãn hiệu khác nhau.
Cho dù không có ký ức, nhưng quả thực chuyện đã xảy ra, vậy chỉ còn đúng một khả năng.
Tối qua đừng nói cô... mộng du nữa đấy?
Khả năng mình ra ngoài không lớn, vậy mấy thứ này cô mua về bằng cách nào?
Vân Kiều xách túi lục lọi, quả nhiên tìm thấy tờ đơn đặt hàng bị nhét giữa băng vệ sinh, trên đó viết rõ người nhận... họ Thẩm.
Vân Kiều cầm tờ giấy, rõ ràng không có gió, nhưng tờ giấy vẫn đang bay phấp phới.
Không, không phải tờ giấy bay phấp phới, mà do tay cô đang run rẩy.
Không cần biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được, lúc đó bầu không khí sẽ cực kỳ xấu hổ.
Để tránh xấu hổ, Vân Kiều bèn ôm sách trở về trường ngay trong ngày.
Cô vào phòng ngủ, Triệu Âm Lan dạo quanh cô một vòng, cuối cùng cũng yên lòng: “Đang mong cậu trở lại lớp đi học đây.”
Điều đó có nghĩa Vân Kiều thật sự không sao, cảm giác áy náy trong lòng cô ấy cũng giảm bớt.
Vân Kiều vừa trở về không lâu, Triệu Âm Lan đã cho cô ăn dưa: “Cậu biết gì chưa? Lương Cảnh Ngọc tạm thời rút lui khỏi giới giải trí đó.”
“Tại sao?” Cô vô thức thắc mắc, nhưng đã nhanh chóng đoán ra: “Liên quan đến vụ thang máy?”
“Chính xác.” Triệu Âm Lan nhấn mạnh.
“Nghiêm trọng thế à?” Vân Kiều cụp mắt.
Tuy cô không có ấn tượng tốt về người phụ nữ kia, nhưng vụ thang máy quả thực chứa rất nhiều yếu tố trùng hợp, chứ không phải cố ý hãm hại.
Cô đã đọc những lời mắng chửi Lương Cảnh Ngọc trên mạng, có lẽ vì mất trí nhớ, cô cảm thấy rất xa lạ với Lương Cảnh Ngọc. Không có ghen ghét không có oán hận, nên cô cũng không chú ý quá nhiều, không ngờ rằng chỉ mới vài ngày ngắn ngủi tình hình đã tới nước này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Gia thế của cô ta rất lớn, trước kia lên chương trình chưa từng sợ gì. Nếu quả thực muốn đè xuống chuyện lần này thì vẫn có thể đè xuống, không biết làm sao lại không thanh minh nữa.” Bình thường Triệu Âm Lan thích xem hot search trong giới giải trí, cũng hiểu biết một ít.
Trước khi rời khỏi giới giải trí, Lương Cảnh Ngọc đã đăng một bài văn nhỏ trên Weibo, đọc đáng thương vô cùng. Bây giờ chiều gió thay đổi, trong bình luận nhiều người bắt đầu đau lòng lên tiếng vì cô ta.
Internet là vậy đấy, mọi người rất dễ bị dẫn dắt, vừa thiện vừa ác, đúng đúng sai sai, thật ra cư dân mạng cũng không hiểu rõ tình hình thực sự. Nước chảy bèo trôi ăn dưa xem kịch, lâu lâu lên bình luận, cho rằng mình chỉ thuận miệng nói một câu, không cần gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì.
“Kệ cô ta, cô ta muốn rút lui là lựa chọn của cô ta, không liên quan đến tớ.” Vân Kiều nhíu mày, không để tâm trạng bị ảnh hưởng bởi người không quan trọng, cô xua tay không muốn nhắc lại.
Đúng là trong chuyện này đã xuất hiện yếu tố bất ngờ, không thể định tội theo pháp luật, chân tướng đã sớm phơi bày, không cần cô làm sáng tỏ gì nữa, cô cũng sẽ không tham gia.
Lần trước tấm ảnh Thẩm Trạm bế cô rời đi bị tung ra, suýt đã ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, may thay mấy ngày ấy cô xin nghỉ không tới trường. Hiện tại mức độ chú ý đã giảm xuống, Vân Kiều cũng có thể yên tâm.
Nhưng sự thật đã nhanh chóng vả mặt cô, nhắc nhở cô đừng vui mừng quá sớm.
Hai người bạn cùng phòng khác trở về, thấy cô ở phòng ngủ, họ an ủi xong thì lập tức bẻ cua chủ đề một trăm tám mươi độ.
“Kiều Kiều, người bế cậu hôm đó là anh trai cậu thật à?”
“Triệu Âm Lan nói với chúng tớ, vốn tưởng là lính cứu hỏa, không ngờ lại là anh trai cậu.”
“Anh trai cậu nhìn đẹp trai quá, bao nhiêu tuổi rồi? Yêu đương chưa? Có bạn gái chưa?”
“...”
Vân Kiều đặt bút xuống, vân vê ngón tay rồi khẽ nhéo, cô ngẩng đầu hỏi: “Hai người muốn làm bà mai hay…?”
Bạn cùng phòng thẳng thắng nháy mắt ám chỉ: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
Vân Kiều lẩm bẩm: “Thỏ không ăn cỏ gần hang.”
Bạn cùng phòng phản bác: “Nói bừa, thỏ ăn rất vui vẻ.”
Chủ đề tìm hiểu tin tức của Thẩm Trạm bị Vân Kiều chuyển hướng, biến thành đề tài kỳ quái. Có lẽ bạn cùng phòng chỉ nói đùa, lải nhải mấy câu rồi dừng, Vân Kiều dời mắt xuống sách một lần nữa.
Mấy hôm trước xin nghỉ không đi học, bây giờ cô mượn sách của Triệu Âm Lan để ghi chép. Nhưng chưa viết được bao nhiêu, sau khi nghe thấy câu hỏi của bạn cùng phòng, cô đã vô thức đâm bút vào sách.
Có một người anh trai giỏi giang rồi cô mới phát hiện, người muốn làm chị dâu của cô quả thực không ít.
Nhưng trong tâm trí cô lại xuất hiện một suy nghĩ ích kỷ không dám nói ra: Cô không muốn Thẩm Trạm có bạn gái, đến lúc ấy anh nhất định sẽ chăm sóc người khác, mặc kệ cô.
Vân Kiều cảm thấy suy nghĩ của mình có phần nguy hiểm, còn hơi xấu xa. Cô đã quên trước kia mình có tính cách thế nào, Khương Tư Nguyên miêu tả cô là người lạnh nhạt, yên tĩnh, ngoại trừ vài người quen bên cạnh, còn với những người và chuyện khác hầu như cô không quan tâm đến.
Cô của bây giờ và cô của trước đây là cùng một người ư?
Vân Kiều không tìm thấy câu trả lời.
Cô chán chường lấy điện thoại ra muốn xem tin tức, tiện tay nhấn vào vòng bạn bè, vừa vặn lướt đến một tấm hình Vệ Lộ mới đăng.
“Rốt cuộc lắc tay cũng sửa xong rồi!” Tấm hình chụp cánh tay trắng nõn, lắc tay màu bạc là chiếc cô nhặt được tối hôm kia.
Thật ra cô đã hiểu ẩn ý của Vệ Lộ, đó là thứ Thẩm Trạm tự mình chọn, nên cô ta vô cùng trân trọng.
Sao cô lại quên mất? Trước khi cô tới Cảnh Thành, Thẩm Trạm đã có hồng nhan tri kỷ quen thuộc từ lâu.
Rõ ràng cô và Thẩm Trạm quen biết sớm hơn.
Lắc tay lắc tay, rõ ràng muốn thoát ra, nhưng cô vẫn nhịn không được mà bấm vào xem.
Chẳng qua là một sợi xích màu bạc thôi, đẹp chỗ nào chứ! Xấu chết đi được!
Cô ác ý suy nghĩ.
Rồi chợt nhận ra, cô sợ hãi trước tâm tư xấu xa của mình, cô bị sao vậy?
Không phải chỉ là một lắc tay thôi sao? Cô cũng mua nổi mà.
Chẳng biết từ lúc nào, ma chú của lắc tay đã cắm rễ trong lòng cô. Buổi chiều về nhà, Vân Kiều vẫn luôn tìm kiếm trên mạng, nhãn hiệu nào cũng xem.
Lắc tay xinh đẹp không ít, cô bỏ thêm vào giỏ hàng, nhưng mãi vẫn chưa quyết định đặt hàng.
“Đang xem gì đấy?” Bên tai bất ngờ nghe thấy một giọng nói.
“Không, không có gì.” Vân Kiều nhún vai, vô thức úp điện thoại xuống, nhưng vì quá sốt ruột nên đã lật hai lần, màn hình sáng ngời bị Thẩm Trạm nhìn thấy rõ ràng.
“Em muốn mua lắc tay?” Anh thuận miệng hỏi: “Loại nào?”
“Chưa chọn xong, hơi băn khoăn.” Chiếc nào cũng đẹp, nhưng không có loại khiến cô mới nhìn đã cực kỳ muốn mua.
Thấy cô mở trang kéo lên kéo xuống không quyết định được, Thẩm Trạm dựa vào ghế vỗ vai cô: “Anh biết một nhà thiết kế trang sức, giới thiệu cho em nhé?”
Ánh mắt Vân Kiều sáng lên, cô nhìn sang: “Anh muốn tặng lắc tay cho em à?”
“Ấy ấy Vân Tiểu Kiều, em đang đào hố chờ anh nhảy đó ư? Em không nỡ mở kho bạc nhỏ của em chứ gì?” Cuối cùng anh tổng kết một câu: “Nhà thiết kế có thể giới thiệu, còn tiền em phải tự trả.”
“Hừ.”
Vân Kiều không để ý tới anh, cầm điện thoại của mình rời đi.
Thấy cô trừng mắt nhìn mình trước khi đi, Thẩm Trạm bất động hồi lâu. Lúc định thần lại, anh vẫn không thể tin được, hiện tại ngay cả Vân Tiểu Kiều cũng dám khiêu chiến với anh?
Đó chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, Thẩm Trạm không quên chuyện chính, lập tức gửi tin nhắn cho người bạn thiết kế.
Người bạn đó hỏi anh yêu cầu và ý tưởng, Thẩm Trạm nhớ tới cái nhìn mà anh nhận được lúc nãy, quyết định trêu chọc cô một chút, từ từ hẵng hỏi.
Nhưng cứ từ từ rồi từ từ mãi, báo ứng đã tới.
Chín giờ tối Kiều Kiều trình diện, kéo anh khỏi máy tính, lên tiếng nói với anh một câu: “Bây giờ em tức giận lắm đó.”
Mỗi đêm vào giờ này sẽ luôn bị cô “tấn công”, Thẩm Trạm đã tập mãi thành thói quen: “Bà cô nhỏ, ai dám trêu chọc em?”
“Là anh chứ ai, anh chọc giận em rồi.” Cô nói rõ ràng với anh: “Em không vui, mau tới dỗ em.”
Nhớ tới chuyện Vân Kiều và Kiều Kiều trao đổi cảm xúc, Thẩm Trạm quay đầu nhịn cười.
Vân Tiểu Kiều mang thù, biến thành Kiều Kiều tìm anh trút giận.
Thẩm Trạm biết giữ chừng mực, cúi đầu sát lại, đặt hai tay lên đầu gối, nhìn thẳng vào cô, đôi mắt ánh lên niềm vui: “Đừng tức giận mà bé Kiều Kiều, anh tặng em một món quà ha?”
“Quà?” Kiều Kiều bình tĩnh lại.
“Qua đây.” Anh dắt Kiều Kiều đến trước mặt máy tính, chỉ vào màn hình, trên đó đang hiển thị phần mềm PS, có một vòng tròn được tạo thành từ các đường nét và hoa văn khác nhau: “Nhìn hình này đi, làm thành vòng tay cho em được không?”