Từ Hi Nhiễm rửa mặt xong, cũng điều chỉnh lại cảm xúc, khi đi ra thì cả người đã trở lại bình thường, căn bản không nhìn ra cô vừa khóc xong.
Bữa sáng là ăn cùng cả đại gia đình, Từ Hi Nhiễm ngồi xuống bên cạnh Tưởng Dư Hoài. Cô nhìn thoáng qua Tưởng Dư Hoài, anh cũng đang nhìn cô, Từ Hi Nhiễm không muốn anh lo lắng nên đã cười với anh.
Lúc cô cười, khóe mắt ánh lên tia sáng lấp lánh, má lúm đồng tiền cong thành hình vòng cung đáng yêu, khiến người ta nhìn mà ngứa tay, muốn vươn tay bóp một cái.
Tưởng Dư Hoài ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh lại nét mặt, anh liếc nhìn những người xung quanh, trừ ông cụ Tưởng đang nằm trên giường không tiện hoạt động, người nhà họ Tưởng gần như đều đã đến đủ.
“Nếu tất cả mọi người đều đã ở đây, tôi tiện thể tuyên bố một chuyện.”
Tưởng Dư Hoài đột nhiên lên tiếng, nhất thời mọi người đều tạm dừng động tác trên tay, đưa mắt nhìn về phía anh. Tưởng Dư Hoài nói tiếp: “Bây giờ mấy anh em chúng ta đều đã lớn và đã xây dựng gia đình riêng, giờ cũng đến lúc tự tách riêng rồi.”
Các anh em họ Tưởng nghe thấy lời này thì mặt mày ngơ ngác nhìn nhau, Tưởng Đông Thần là người đầu tiên không nhịn được hỏi: “Em không hiểu ý anh cả là gì?”
“Chia gia sản.” Tưởng Dư Hoài chỉ nói đơn giản ba chữ.
Tưởng Đông Thần hít sâu một hơi, vô thức nhìn về phía Tưởng Tri Thu.
Tưởng Tri Thu là người chín chắn hơn em trai mình, lập tức mỉm cười nói: “Anh cả, chia gia sản là chuyện trọng đại, không thể tùy tiện nói được.”
“Đương nhiên tôi không nói bừa, nếu tôi đã nói ra, tất nhiên là muốn hỏi ý kiến của mọi người, xem gia đình mình nên chia như thế nào.”
Tưởng Dư Hoài đột nhiên đưa ra đề nghị chia gia tài khiến cho mấy anh em còn lại rất bất ngờ, thế hệ bố của Tưởng Dư Hoài không quản lý công việc nữa, bây giờ mấy công ty lớn của Thiên Hành chủ yếu do Tưởng Dư Hoài và mấy anh em khác quản lý, trong số đó công ty chủ lực của Thiên Hành do Tưởng Dư Hoài phụ trách, chi nhánh lớn nhất là một công ty con trực thuộc Thiên Hành chuyên kinh doanh bất động sản và giải trí do Tưởng Tri Thu quản lý.
Nửa cuối năm nay công ty con của Thiên Hành mới được niêm yết, để nó được lên sàn, tập đoàn Thiên Hành đã đổ rất nhiều tiền, nếu lúc này chia gia sản thì chắc chắn công ty con Thiên Hành sẽ bị tách ra, mà không khéo Tưởng Dư Hoài sẽ không quan tâm đến nó nữa, đối với công ty con Thiên Hành thì đây không phải là điều tốt.
Vì vậy, chia gia sản sẽ khiến cho Tưởng Tri Thu và Tưởng Đông Thần chịu tổn thất nặng nề. Bữa sáng ngày hôm đó, Tưởng Tri Thu và Tưởng Đông Thần ăn trong không vui. Sau khi ăn sáng xong, Tưởng Đông Thần lập tức đi tìm Tưởng Tri Thu.
Cậu ta tức giận nói: “Anh cả muốn gì đây? Sao đột nhiên lại nói chuyện chia gia sản? Đúng vào lúc này mà chia gia sản chẳng phải là cắt đứt đường sống của hai anh em mình sao?”
Tưởng Tri Thu liếc cậu ta một cái rồi nói: “Cái tính hấp tấp của em cũng nên sửa đi.”
“Đang chia gia sản rồi, anh hai còn không lo sao?”
“Anh thấy chưa chắc anh ấy đã muốn chia gia sản thật, công ty con Thiên Hành vừa mới niêm yết, anh ấy còn đang chờ giá cổ phiếu tăng lên để có thể gỡ gạc lại chút vốn, lúc này mà chia gia sản thì cũng chẳng có lợi cho anh ấy.”
“Vậy tại sao anh ấy lại đột nhiên nói chuyện chia gia sản?”
“Tính anh cả mà em còn không biết sao? Đây là muốn răn đe chúng ta, e rằng chúng ta đã làm gì đó đắc tội với anh ấy.”
Tưởng Đông Thần suy nghĩ thật kĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta có thể làm gì đắc tội với anh ấy chứ? Để công ty con Thiên Hành niêm yết thành công, hai năm nay em rất ngoan ngoãn.”
Tưởng Tri Thu nói: “Anh cũng không nghĩ ra là anh đã động tới điều kiêng kị nào của anh ấy.”
Hai người đang nói chuyện ở đây thì vợ Tưởng Tri Thu - Nguyễn Mịch Vân, và vợ Tưởng Đông Thần - Đinh Nhất Ninh cũng có mặt ở đó. Ánh mắt Tưởng Tri Thu liếc nhìn hai người họ: “Gần đây hai người có làm gì đắc tội với anh cả không?”
Nguyễn Mịch Vân và Đinh Nhất Ninh nhìn nhau. Tưởng Đông Thần biết tính vợ mình. Từ khi sinh con, cô ta không ra ngoài làm việc, suốt ngày chỉ biết ngồi lê đôi mách, nhìn ánh mắt chột dạ của vợ, cậu ta hiểu ngay, hỏi: “Em lại gây chuyện gì cho anh rồi?”
Đinh Nhất Ninh tự biết mình sai nên mặc chồng trách móc cũng không cãi lại. Nguyễn Mịch Vân cũng hiểu ra lần này bị anh cả đánh tiếng là vì chuyện này.
Ban đầu tưởng rằng hai người họ chia phòng ngủ, anh cả cũng không để tâm nhiều đến cô vợ nhỏ này. Nguyễn Mịch Vân và Lâm Thư Ngữ vẫn luôn có mối quan hệ rất tốt, nên sự xuất hiện bất ngờ của Từ Hi Nhiễm và việc cô kết hôn với Tưởng Dư Hoài khiến Nguyễn Mịch Vân cảm thấy bất bình thay cho Lâm Thư Ngữ. Hơn nữa Nguyễn Mịch Vân thực sự không ưa nổi Từ Hi Nhiễm, vậy mà lại bắt cô ta gọi một tiếng chị dâu.
Huống hồ, kể từ khi công ty con Thiên Hành niêm yết, chồng cô ta còn được thăng tiến thêm một bậc, cô ta cũng muốn biết giá cổ phiếu của công ty con Thiên Hành tăng vọt như vậy sau khi niêm yết, liệu có khiến Tưởng Dư Hoài sợ hãi không, hoặc Tưởng Dư Hoài liệu có kiêng dè anh ta không.
Cô ta không dám đụng tới Tưởng Dư Hoài nên Nguyễn Mịch Vân muốn thử qua Từ Hi Nhiễm.
Có vẻ như Tưởng Dư Hoài vẫn chưa để Tưởng Tri Thu vào mắt. Có lẽ thực lực của Tưởng Dư Hoài còn sâu hơn họ nghĩ, nếu không, anh sẽ không tùy tiện nêu ra chuyện chia gia sản, mà sức mạnh hiện tại của họ thật sự chênh lệch quá xa với anh, chỉ cần anh nói chia gia sản, họ có thể trở nên rối ren.
Nguyễn Mịch Vân không phải người cầm lên được thì không buông xuống được. Lần này, bọn họ thực sự đã đánh giá thấp địa vị của Từ Hi Nhiễm trong lòng Tưởng Dư Hoài và sức mạnh của Tưởng Dư Hoài, cô ta đối diện với ánh mắt mà Tưởng Tri Thu nhìn tới rồi nói: “Đúng là em và Nhất Ninh đã cãi nhau vài câu với chị dâu cả, em sẽ dẫn Nhất Ninh đi xin lỗi chị dâu.”
Tưởng Tri Thu nói: “Sau này hành động cẩn thận một chút, ít đụng chạm tới người bên cạnh Tưởng Dư Hoài đi.”
Nguyễn Mịch Vân nói: “Vâng, em biết rồi.”
Tưởng Tri Thu và Nguyễn Mịch Vân là mối quan hệ hôn nhân lợi ích, cả hai đều rất rõ đạo lý vinh nhục cùng chia sẻ, vì vậy khi ở bên ngoài, Nguyễn Mịch Vân rất nể mặt chồng, anh ta nói gì cô ta cũng gật đầu, còn về việc có làm hay không thì tùy cô ta.
Tuy nhiên, việc phải đến xin lỗi Từ Hi Nhiễm lại là việc phải làm, Nguyễn Mịch Vân vẫn có chút hiểu biết về điểm này.
Sau khi ăn sáng xong, mấy người đàn ông trẻ tuổi của nhà họ Tưởng đều đến công ty. Từ Hi Nhiễm đang trong kỳ nghỉ, không có gì để làm, Thôi Viên liền kéo cô cùng chơi mạt chược.
Năm nay nhà họ Tưởng định ăn Tết ở quê. Thôi Viên và mấy thím đã về hưu, không có việc gì làm, nên sẽ ở đây mãi đến sau Tết.
Nhưng Từ Hi Nhiễm sẽ không ở lại đây lâu, cô định chơi ở đây vài ngày rồi về, vì mấy ngày nữa là sinh nhật của Tống Tình và Trình Vân Khải, sinh nhật của hai người rất gần nhau. Tống Tình phải tổ chức tiệc, Từ Hi Nhiễm là bạn thân của cô ấy nên đương nhiên phải tham dự, còn Trình Vân Khải, tuy không đến dự tiệc sinh nhật của Trình Vân Khải nhưng vẫn phải chuẩn bị quà.
Sáng nay Nguyễn Mịch Vân và Đinh Nhất Ninh đi ra ngoài, đến trưa mới về. Đinh Nhất Ninh vừa về đã nắm tay Từ Hi Nhiễm, nói rằng muốn nói chuyện với cô.
Từ Hi Nhiễm ngạc nhiên về thái độ đột nhiên nhiệt tình của Đinh Nhất Ninh, cô không quên rằng sáng nay Đinh Nhất Ninh còn châm chọc cô.
Từ Hi Nhiễm bị Đinh Nhất Ninh kéo vào một căn phòng, vừa khéo Nguyễn Mịch Vân cũng ở đó, khi thấy cô đi vào, Nguyễn Mịch Vân liền cười tươi với cô.
“Chị dâu, sáng nay em và chị dâu hai sai rồi, chị dâu cả là người lớn nên đừng chấp nhặt với chúng em.”
“...”
Từ Hi Nhiễm quan sát kỹ biểu cảm của Đinh Nhất Ninh, lời cô ta nói rất chân thành, lời xin lỗi này không phải để trêu chọc cô, thậm chí trên mặt còn có chút nịnh nọt.
Nguyễn Mịch Vân cũng nói: “Sáng nay đúng là em nhiều lời, mong chị dâu đừng vì lời em nói mà buồn.”
Từ Hi Nhiễm thấy hai người này thật kỳ lạ, sáng nay khi hai người họ tung hứng trêu chọc cô, thái độ của họ còn rất ngạo mạn, nhưng mới chỉ qua một buổi sáng đã chạy đến xin lỗi cô.
Hơn nữa, Nguyễn Mịch Vân là người cao ngạo, quen làm tiểu thư đài các, vậy mà lại cúi đầu nhận lỗi với người khác, Từ Hi Nhiễm thấy khó hiểu vô cùng.
“Chị dâu, đây là quà tạ lỗi của em và chị dâu hai, mong chị dâu cả hãy nhận lấy.”
Đinh Nhất Ninh cầm trên tay hai chiếc hộp. Cô ta mở hộp ra, chỉ thấy bên trong có một chiếc bờm tóc đính ngọc trai và một chiếc vòng tay, nhìn từ chất liệu thì hai món đồ này đều không phải hàng rẻ tiền.
Lại còn tặng quà? Từ Hi Nhiễm càng thấy kỳ lạ, hai người này đang định làm gì?
Từ Hi Nhiễm nói: “Lời xin lỗi của hai người tôi nhận, nhưng quà thì không cần đâu.”
“Đừng, đừng, chị dâu nhất định phải nhận lấy chứ.” Đinh Nhất Ninh nhét quà vào tay cô: “Không nhận là bọn em cảm thấy không yên lòng.”
Từ Hi Nhiễm đi từ trong phòng ra, nhìn đồ trên tay mà vẫn không hiểu thế nào, rốt cuộc hai người này đang làm cái trò gì thế? Hai người nhất quyết đưa quà nên Từ Hi Nhiễm chỉ đành tạm nhận lấy, lát nữa chờ Tưởng Dư Hoài về cô sẽ hỏi ý anh ấy, nếu anh ấy cho rằng không nên nhận thì cô sẽ trả lại.
Buổi chiều Từ Hi Nhiễm và Đường Diệc Noãn đi hái dâu, hai người xách dâu về, vừa đúng lúc gặp Tưởng Dư Hoài và Tưởng Vũ Kiệt trở về.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ồ, biết anh về còn xách dâu ra đón anh à?” Tưởng Vũ Kiệt thấy Đường Diệc Noãn liền trêu chọc.
“Đương nhiên, một giỏ dâu tây to thế này đều là hái cho anh đấy.”
“Còn không mau lại đây cho anh nếm thử.”
Đường Diệc Noãn chọn một quả đưa đến bên miệng anh. Tưởng Vũ Kiệt lại nhíu mày nói: “Đã rửa sạch chưa?”
“Đã rửa rồi chứ.”
Lúc này Tưởng Vũ Kiệt mới yên tâm, định cúi đầu cắn nhưng Đường Diệc Noãn đột nhiên giơ tay nhét vào miệng mình, cô cắn phần chóp dâu đỏ nhất, đưa phần còn lại là chỗ cuống cho anh, nói: “Anh chỉ xứng ăn phần cuống thôi.”
Tưởng Vũ Kiệt giả vờ giận dỗi nói: “Anh đã nói mà, có tốt bụng như vậy bao giờ.” Dù nói thế nhưng anh vẫn ngoan ngoãn nhận lấy phần cuống ấy mà ăn.
Từ Hi Nhiễm bị hai người họ chọc cười. Tưởng Dư Hoài ở bên cạnh lên tiếng hỏi: “Không cho tôi nếm một quả à?”
Từ Hi Nhiễm liền chọn một quả dâu tây to nhất đưa qua. Tưởng Dư Hoài đưa tay định đón lấy, nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm vào quả dâu, động tác của anh đột ngột thay đổi, anh nắm lấy cổ tay cô, cúi đầu áp sát vào tay cô mà cắn quả dâu đưa vào miệng.
Đôi môi khẽ lướt qua đầu ngón tay nàng, Từ Hi Nhiễm chỉ thấy như bị bỏng. Anh rút tay về, cắn quả dâu tây nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, nói: “Ngọt lắm.”
Anh thường không cười, nhưng chỉ cần anh cười là sẽ khiến người ta cảm thấy đặc biệt chói mắt, khiến người ta có cảm giác tim đập bình bịch. Từ Hi Nhiễm xoa xoa ngón tay bị môi anh chạm vào, cảm thấy tim mình lại vô cớ đập loạn nhịp.
Mấy người cùng nhau vào nhà, Từ Hi Nhiễm nhớ ra một chuyện liền nói lại: “Đúng rồi anh Dư Hoài, anh qua đây với tôi trước, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Từ Hi Nhiễm dẫn anh vào phòng, lấy món quà do Đinh Nhất Ninh và Nguyễn Mịch Vân tặng cô, kể lại đơn giản chuyện xảy ra xích mích với bọn họ, sau đó hai người họ đưa quà bồi thường.
“Bọn họ nhất quyết muốn tặng nên tôi đành phải tạm thời nhận, anh Dư Hoài nói xem tôi có nên nhận món quà này không?”
“Phụ thuộc vào việc em có chấp nhận lời xin lỗi của họ không, nếu chấp nhận thì nhận, nếu không chấp nhận thì trả lại.”
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là chị em dâu có vài lời qua tiếng lại, họ cũng xin lỗi rồi, tôi cũng không muốn so đo.”
“Vậy nếu đã chấp nhận thì nhận đi.”
Bên phía Tưởng Tri Thu đương nhiên cũng biết chuyện Nguyễn Mịch Vân và Đinh Nhất Ninh tặng quà xin lỗi, vì vậy khi ăn tối, Tưởng Tri Thu liền thăm dò hỏi: “Trước đây anh cả nói về chuyện chia gia sản…”
Tưởng Dư Hoài nói: “Tôi chỉ nghĩ rằng bây giờ mọi người đã lập gia đình rồi, mới đề cập đến một chút, còn phải xem ý kiến của mọi người nữa.”
Tưởng Tri Thu và Tưởng Đông Thần liếc nhìn nhau, Tưởng Đông Thần nói: “Em cho rằng, ông bà vẫn còn sống, gia đình chúng ta đông đủ vui vẻ, ông bà nhìn thấy cũng vui vẻ, nếu như phân chia gia sản thì sự liên hệ giữa các thành viên trong gia đình cũng không còn chặt chẽ như trước nữa.”
Tưởng Tri Thu nói: “Em đồng ý với Đông Thần.”
“Nếu mọi người đều cho rằng không nên tách ra thì cứ để như vậy thôi.”
Sau khi nghe Tưởng Dư Hoài nói vậy, Tưởng Tri Thu thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn Từ Hi Nhiễm với vẻ thâm ý khó lường, xem ra quả thực họ đã đánh giá thấp vị trí của cô nhóc này trong lòng Tưởng Dư Hoài.
Chuyện chia gia sản tạm thời bỏ qua không nhắc đến nữa, người nhà họ Tưởng vẫn vui vẻ ấm áp, không thấy có gì bất hòa. Nhưng Từ Hi Nhiễm cảm thấy có gì đó không ổn, Tưởng Dư Hoài là người rất ổn định về mặt cảm xúc, vậy mà trong chuyện chia gia sản này lại tỏ ra thay đổi thất thường.
Từ Hi Nhiễm nghĩ đến quà xin lỗi của Đinh Nhất Ninh và Nguyễn Mịch Vân, lúc nhắm vào cô, rõ ràng hai người đó không hề coi cô ra gì, nhưng chỉ một lát sau lại mua quà đến xin lỗi cô. Mà trước đó, Tưởng Dư Hoài vừa mới đề cập đến chuyện chia gia sản, vừa rồi anh hỏi cô có chấp nhận lời xin lỗi của hai người đó không, khi biết cô chấp nhận, buổi tối liền đồng ý không chia gia sản nữa.
Chẳng lẽ anh đề nghị tách riêng ra là vì cô? Anh biết được chuyện Đinh Nhất Ninh và Nguyễn Mịch Vân làm khó dễ cô? Từ Hi Nhiễm vô thức liếc nhìn anh, rồi lại cảm thấy mình không nên tự luyến như vậy, cô không quan trọng đến mức chi phối những quyết định lớn của anh.
Sau khi ăn cơm xong, Tưởng Dư Hoài đưa Từ Hi Nhiễm đi dạo xung quanh. Làng quê tĩnh mịch, từng chiếc đèn đường như những chiếc lồng sáng, thỉnh thoảng hai người trò chuyện mấy câu. Đi được một lúc thì Tưởng Dư Hoài đưa cô về phòng, Từ Hi Nhiễm nói: “Sáng ngày mai tôi có thể đi nhờ xe anh về không?”
“Tại sao phải về? Ở đây không vui sao?”
“Không phải, ở đây vui lắm, còn có cả dâu tây để ăn, nhưng mà sắp đến sinh nhật bạn tôi rồi, tôi phải về để chuẩn bị.”
“Được.” Tưởng Dư Hoài nói xong giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: “Cũng không còn sớm nữa rồi, tôi đi trước nhé?”
Không phải là bày tỏ ý kiến của anh, mà giống như đang xin ý kiến của cô hơn. Từ Hi Nhiễm đột nhiên nhớ đến tối hôm qua, nụ hôn quấn quýt lại bá đạo đó và đôi bàn tay luồn vào trong áo của cô.
Cô cảm thấy mặt mình đỏ bừng, khẽ đáp: “Vâng.”
Sau đó anh quay người đi.
Sau khi anh đi khỏi, Từ Hi Nhiễm mới nhận ra, có phải anh hỏi ý kiến cô là hy vọng cô giữ anh lại không?
Tưởng Dư Hoài ra khỏi phòng Từ Hi Nhiễm thì gặp Tưởng Vũ Kiệt, Tưởng Vũ Kiệt ghé sát lại nhỏ giọng hỏi: “Anh, em nói này, anh đã cưới người ta về rồi, sao vẫn ngủ riêng thế?”
Tưởng Dư Hoài nói: “Cô bé đó còn chưa thích anh đâu.”
“Anh quan tâm đến việc cô ấy có thích anh hay không làm gì, cứ ăn trước đã rồi tính tiếp.”
Tưởng Dư Hoài liếc nhìn cậu, Tưởng Vũ Kiệt sờ mũi, im bặt.
“Không vội.” Tưởng Dư Hoài nhàn nhạt đáp lại.
Trong mắt anh, hương vị ngon nên được thưởng thức từ từ.
Sáng sớm hôm sau về lại nhà, Từ Hi Nhiễm đi nhờ xe của Tưởng Dư Hoài. Chỉ còn hai ngày nữa là tới sinh nhật Tống Tình, cô cần về trước để giúp chuẩn bị tiệc.
Hôm đó, Từ Hi Nhiễm đã xin phép Tưởng Dư Hoài đi về muộn, Tưởng Dư Hoài đồng ý.
Cửa hàng bên Bắc Đằng dọn kho, sau khi Tưởng Vũ Kiệt trở về Lạc Thành, Tưởng Dư Hoài giao cho anh ấy một số nhiệm vụ. Tối hôm đó, Tưởng Vũ Kiệt đến báo cáo với Tưởng Dư Hoài, hai người nói chuyện rất muộn. Tưởng Vũ Kiệt thuận miệng hỏi: “Tối muộn rồi mà chị dâu vẫn chưa về ạ?”
“Đi dự sinh nhật bạn.”
“Mười một giờ rồi mà vẫn chưa về sao? Chị dâu còn trẻ, anh cũng phải để ý một chút, anh không biết chứ bây giờ người trẻ chơi phóng túng lắm.”
“Phóng túng?”
“Anh cứ nhìn thằng sáu thì biết.”
Lúc này, trong phòng của một hộp đêm nào đó, Tưởng Ngôn Phong đang chơi xúc xắc giữa một đám đông.
“Anh sáu, có điện thoại kìa.”
Tưởng Ngôn Phong đang chơi rất vui, nghe vậy liền nói: “Đừng quan tâm, muốn làm phiền cuộc vui của ông đây sao?”
“Điện thoại cứ kêu.”
Tưởng Ngôn Phong đứng oai phong lẫm liệt bên bàn lắc xúc xắc, sau đó dùng sức đập mạnh xuống bàn: “Ông đây sợ ai, xem hôm nay ông đây chơi chết chúng mày!” Rõ ràng là không để tâm đến chuyện điện thoại.
“Nhưng tên chú thích là anh trai của anh, thực sự không trả lời sao?”
Người đưa tin chỉ cảm thấy một bóng người vụt qua trước mắt, nhìn lại thì chiếc điện thoại trên tay đã biến mất.
Tưởng Ngôn Phong trốn vào nhà vệ sinh, cách âm ở đây khá tốt, cậu hít một hơi thật sâu rồi mới nhấc máy.
“Sao anh cả có thời gian gọi điện cho em thế?”
“Em đang ở đâu?”
“Em... Em ở nhà, đang đọc sách.”
Lúc này, cửa nhà vệ sinh đột ngột bị đẩy ra, người bên ngoài nói: “Anh sáu, anh mở được tám điểm.”
Tưởng Ngôn Phong giật mình, vội vàng che ống nghe, làm động tác chém cổ người đó, người đó lập tức lùi ra ngoài, ngoan ngoãn đóng cửa lại.
“Anh hỏi em đang ở đâu.”
Tưởng Ngôn Phong cười hề hề: “Anh, giờ em đã trưởng thành rồi, cũng nên có chút thú vui của người lớn chứ. Hơn nữa em đi học rất vất vả, hiếm khi được nghỉ, anh cứ để em thư giãn một chút đi.”
“Các em đang chơi gì?”
“Cũng chẳng chơi gì, chỉ cùng nhau đánh bài, uống rượu thôi.”
“Có con gái không?”
Tưởng Ngôn Phong không hiểu vì sao anh trai lại hỏi vậy, thành thật trả lời: “Có.”
“Là bạn gái?”
“Đương nhiên là không, em vẫn chưa có bạn gái. Nhưng anh yên tâm, em sẽ chú ý an toàn.”
“Chú ý an toàn?”
“Anh đừng có lo cho em. Em không còn nhỏ nữa, em biết cách tự bảo vệ mình.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó, Tưởng Ngôn Phong nghe thấy anh trai mình trầm giọng mắng: “Thằng khốn nạn.”
Tưởng Ngôn Phong giật mình, vội nói: “Ấy… anh, em không chơi nữa được không? Em về ngay bây giờ.”
“Mười phút nữa anh sẽ gọi điện cho chú ba, nếu em không có ở nhà thì cẩn thận cái chân chó của em.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tưởng Ngôn Phong sợ mất vía: “Em về ngay bây giờ, em về ngay.”
Cậu cúp điện thoại, chạy như bay ra ngoài, khi đi ngang qua phòng riêng có người gọi cậu mà cậu không nghe. Không còn cách nào khác, cậu sáu nhà họ Tưởng oai phong lẫm liệt là thế nhưng lại rất sợ anh trai mình. Từ nhỏ cậu đã sống trong nỗi sợ hãi bị anh trai quản thúc, cho dù bây giờ đã trưởng thành nhưng nỗi sợ hãi đó vẫn ăn sâu vào máu.
Hôm nay là sinh nhật của Tống Tình, cô ấy uống hơi quá chén, sau khi ăn cơm lại rủ bạn bè tới quán bar chơi. Quán bar được bao trọn gói, hôm nay có khá đông người đến. Tống Tình say rượu lên hát trên sân khấu, cô ấy hát ngọng nghịu nhưng bạn bè dưới sân khấu vẫn hò reo cổ vũ.
Từ Hi Nhiễm cùng vài người bạn thân lập một nhóm chơi bài, không đặt cược, chỉ so độ lớn của bài, đang chơi thì bỗng nhiên có một người ngồi bên cạnh cô.
Cô quay đầu lại nhìn, người tới là Trình Vân Khải. Thật ra việc Trình Vân Khải đến dự tiệc sinh nhật Tống Tình làm Từ Hi Nhiễm thấy khá bất ngờ. Dù sao thì lần trước Tống Tình vì cô mà cãi nhau với Trình Vân Khải, Tống Tình nói cô ấy không hề mời Trình Vân Khải, là anh ta mặt dày tự tới, cô ấy cũng nể mặt Hà Tinh Dịch nên không gây khó dễ gì anh ta.
Trình Vân Khải cũng đã uống kha khá, ánh mắt có vẻ mơ màng, anh ta gác cánh tay dài lên thành sofa, lười biếng hỏi: “Sinh nhật anh, em định tặng anh cái gì?”
“Đến lúc đó anh sẽ biết.”
“Mọi người chơi trò này có gì hay, ít ra cũng cược một thứ gì chứ, thế nào, đặt cược bằng búng tay nhé?”
“Anh thấy không hay thì cứ tới chơi trò mà anh thấy hay đi.”
Trình Vân Khải liếc mắt ra hiệu với người bên cạnh, người đó ném cho anh ta một bộ bài. Trình Vân Khải vừa chia bài vừa nói: “Chúng mình chơi một ván, xem ai có lá bài lớn hơn, lớn hơn bao nhiêu thì bên thua sẽ bị bên thắng búng số lần búng tay bằng chênh lệch đó, thế nào?”
“Tôi có nói tôi muốn chơi đâu.”
Trình Vân Khải đâu để cô làm theo ý mình, anh ta chia bài xong, lật bài của hai người ra nói: “Anh lớn hơn em ba điểm, em phải chịu anh ba cái búng tay.” Anh ta nói rồi quả nhiên đưa tay lên định búng vào đầu cô.
Từ Hi Nhiễm chẳng hề đề phòng, đã ăn trọn một cái búng tay. Lực búng không nặng nhưng mà khó chịu. Thế nên khi Trình Vân Khải búng cái tiếp theo, Từ Hi Nhiễm liền đẩy anh ta ra nói: “Tôi đã nói không chơi mà, anh điên à, đi mà lên cơn với người khác.”
Trình Vân Khải đã uống rượu, cơ thể không còn linh hoạt như ngày thường, bị cô đẩy một cái là ngã luôn xuống sofa. Anh ta nằm trên sofa cười với cô, hỏi: “Từ Hi Nhiễm, có phải em không chơi được không?”
Dù cho quán bar đã bị chiếm chỗ, nhưng vẫn có cách để lọt vào được, lúc này trước một phòng riêng nào đó ở lầu hai, trong bóng tối mờ ảo có một người đứng ngoài hiên. Phía dưới ồn ào náo nhiệt, Tưởng Dư Hoài không tài nào nghe được giọng nói của bọn họ, mà chỉ có thể trông thấy cảnh hai người họ đùa giỡn.
Từ Hi Nhiễm không muốn chơi với Trình Vân Khải, cô cố ý ngồi cách xa một chút, lúc này điện thoại cô reo lên.
Thấy tên người gọi đến, cô vội nghe máy.
“Anh Dư Hoài?”
“Bao giờ thì kết thúc?”
Từ Hi Nhiễm nhìn thời gian, sắp đến mười hai giờ đêm rồi: “Sắp kết thúc rồi, sau đó em tự bắt xe về cũng được mà.”
“Anh đến đón em.”
“Anh đến rồi sao?”
“Ừ, đang ở ngay trước cửa quán bar.”
Từ Hi Nhiễm nhìn Tống Tình một cái, rõ ràng là cô ấy vẫn chưa có ý định kết thúc, cô từng hứa với Tống Tình là sẽ ở lại với cô ấy cho đến khi kết thúc, nhưng Tưởng Dư Hoài đã đích thân đến đón cô rồi, cô không thể để anh phải đợi mình mãi được.
Từ Hi Nhiễm đi nói với Tống Tình một tiếng. Tống Tình say khướt, nghe cô nói liền cười xấu xa: “Anh đẹp trai nhà cậu tới đón rồi à?” Cô ấy nói xong còn nhéo một cái vào mông cô: “Đón cậu về ổ chăn ấm áp…”
Từ Hi Nhiễm sợ cô ấy nói lung tung, vội vàng che miệng cô ấy lại. Cô gọi Hà Tinh Dịch đến, Hà Tinh Dịch uống rượu khá giỏi, vẫn chưa say, cô dặn dò Hà Tinh Dịch chăm sóc cô ấy cho tốt, lại cảnh cáo Tống Tình không được nói bậy rồi mới rời đi.
Từ Hi Nhiễm ra khỏi cửa, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng trước cửa. Cô vừa lên xe vừa nói với anh: “Em xin lỗi anh Dư Hoài, chơi vui quá nên về muộn.”
“Anh làm phiền em à?”
“Không có, không có.”
“Hiếm khi em được nghỉ, vốn nên để em cùng bạn bè chơi cho thoải mái, nhưng ngày mai anh phải đi công tác rồi, lần này phải đi khoảng một tuần, nên mới đến tìm em nói một tiếng.”
Từ Hi Nhiễm nghe vậy cũng giật mình: “Phải đi công tác sao? Tại sao trước đây em không nghe anh nói?”
“Quyết định đột xuất.”
“...”
Lại còn đi công tác tận một tuần, suốt chặng đường, cô có chút chán nản.
Trình Vân Khải đứng trước cửa nhìn chiếc xe đi xa mới quay người trở về phòng. Anh ta rót một ly rượu uống cạn, nhớ lại lời Tống Tình nói lúc say.
Tống Tình nói: “Cậu đừng đi kiếm ông chú của mình nữa, ông chú của cậu không được đâu, cưới cậu lâu như vậy mà vẫn chưa động phòng, còn không bằng ở đây uống rượu cùng tớ.”
May mà lúc đó chỉ có cô ấy và Hà Tinh Dịch ở đó, những người khác không nghe được. Hà Tinh Dịch sợ cô ấy say rượu nói bậy nên đưa cô ấy đi.
Trình Vân Khải không rõ mình cảm thấy thế nào khi nghe lời này, nhưng tóm lại là... nghe xong tâm trạng không tệ.
Về đến nhà, Tưởng Dư Hoài nói với cô: “Đã muộn rồi, em nghỉ sớm đi.”
Anh nói xong liền đi về phòng, Từ Hi Nhiễm vội hỏi: “Ngày mai anh đi lúc mấy giờ?”
“Đi từ sáng sớm.”
“...”
Anh nói xong, đẩy cửa vào phòng, để lại một câu “Ngủ ngon” về phía cô rồi đóng cửa lại.
Từ Hi Nhiễm trở về phòng, cô rất chán nản vì anh đi, sáng mai anh phải đi công tác, anh vội vã đến tiệc sinh nhật bạn cô để tìm cô, nhưng sau khi tìm thấy anh lại vội vã chúc cô ngủ ngon. Mặc dù anh bảo cô ngủ sớm là không sai, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy không nên như vậy.
Từ Hi Nhiễm cũng không nói rõ được mình đang mong đợi điều gì.
Sáng hôm sau, Từ Hi Nhiễm dậy thật sớm để tiễn anh, nhưng cô không ngờ rằng anh lại hành động nhanh hơn cô, khi cô dậy thì anh đã đi rồi.
Trưa hôm đó, Từ Hi Nhiễm nhận được một cuộc gọi từ Đường Diệc Noãn, gọi rủ cô đi ra ngoài chơi.
“Em đã về rồi sao?”
“Chị dâu đã đi rồi, em ở quê cũng chán chết.”
Hai người hẹn nhau đi mua sắm, đi được một lúc thì Đường Diệc Noãn rủ cô đi uống cà phê.
“À chị dâu, em nghe nói hôm nay anh cả đi công tác rồi à?”
“Ừ, anh ấy nói là đột xuất phải đi.”
“Em nghe anh cả nói, anh cả đi Hải Nam, bên đó thì anh cả không cần đích thân đến đâu.”
“Thế anh ấy có nói với em vì sao lại quyết định đích thân đi không?”
Biểu cảm của Đường Diệc Noãn hơi khó xử, cô ấy nhìn Từ Hi Nhiễm một lúc rồi nói: “Có một điều em không biết có nên nói không nữa.”
“Có gì cứ nói đi.”
“Chị dâu, có phải chị lạnh nhạt với anh cả quá không?”
“...”
“Tất nhiên em chỉ đoán vậy thôi, rõ ràng không cần đích thân đến Hải Nam, mà anh cả vẫn cố ý chạy đến đó. Hơn nữa Hải Nam là thành phố du lịch, việc ở đó cũng không nhiều, hoàn toàn có thể đưa chị theo cùng được, nhưng anh cả lại đi một mình, nhìn sao cũng giống như là đi giải sầu vậy. Chị dâu à, em là người ngoài nhưng em cũng nhìn ra được là anh cả thật lòng đối tốt với chị, kết hôn cũng lâu rồi mà chị vẫn không chịu động phòng với anh cả, chẳng lẽ chị không có chút tình cảm nào với anh cả sao?”
Sau khi nghe những lời này, Từ Hi Nhiễm rơi vào trầm tư. Chẳng lẽ Tưởng Dư Hoài đột nhiên quyết định đến Hải Nam thật sự là vì cô quá lạnh nhạt với anh? Từ Hi Nhiễm nghĩ về những chuyện xảy ra mấy hôm nay, đúng là mỗi lần anh gần gũi cô đều biểu hiện rất kháng cự. Họ là vợ chồng, lần nào cô cũng kháng cự như vậy, dù gì anh cũng cảm thấy mất mát.
Có phải anh cho rằng cô không có thiện cảm với anh không?
Sao lại không có thiện cảm chứ, anh đối xử với cô tốt như vậy, cô cũng không phải muốn lạnh nhạt với anh, chỉ là cô quá ngượng ngùng thôi.
Ban đầu, Từ Hi Nhiễm và Đường Diệc Noãn định sẽ đi dạo thêm một chút, nhưng Từ Hi Nhiễm đang nghĩ ngợi lung tung nên cũng chẳng có tâm trạng đi chơi.
Sau khi Đường Diệc Noãn và Từ Hi Nhiễm tạm biệt nhau thì cô ấy gọi điện cho Tưởng Vũ Kiệt.
“Anh nói xem em nhắc nhở chị dâu như vậy, chị ấy có thể hiểu ra không?”
“Nhắc nhở đúng rồi, còn lại thì mặc kệ đi.”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện giữa vợ chồng nhà người ta, chúng ta lo gì chứ?”
“Vì hạnh phúc của anh trai chứ sao.”
Từ Hi Nhiễm trở về nhà, sau khi suy đi nghĩ lại cũng quyết định gọi điện cho Tưởng Dư Hoài. Cô định sẽ đến Hải Nam tìm anh, thật sự vì ngượng ngùng mà cô biểu hiện quá thụ động rồi, lần này cô muốn chủ động một chút.