Từ Hi Nhiễm cảm thấy không thở nổi, tiếng thở của anh phả bên tai cô, tim cô bất giác đập nhanh hơn. Cô muốn bình tĩnh, nhưng hơi thở, hơi ấm của anh bao trùm lấy cô, hơi thở quen thuộc của anh quanh quẩn bên mũi, cô cảm thấy đầu óc mình rối bời.

Em có nhớ tôi không...

Cô không ngờ anh lại nói thẳng lời ám muội như thế, một người đàn ông trưởng thành và chững chạc, lại hỏi ra lời như vậy..

“Sao em không nói gì vậy?” Anh lại hỏi.

“Tôi…” Cô phát hiện mình đang căng thẳng đến nỗi giọng điệu thay đổi, chỉ nói được một chữ nhưng lại không thể nói tiếp, cô thấy mình thật ngốc nghếch, căm ghét sự yếu đuối của chính mình.

“Em có nhớ tôi không?” Không biết có phải ảo giác của cô không, cô thấy giọng anh hơi khàn.

Từ Hi Nhiễm không mở miệng được, chỉ gật đầu, anh có vẻ rất hài lòng, phát ra tiếng cười khẽ từ chóp mũi.

Họ như thể hai vợ chồng đã xa cách nay được đoàn tụ, lời nói dịu dàng thắm thiết, thì thầm bên tai. Cô nhớ về anh ngày bình thường, là người nghiêm túc, ít nói cười, luôn khiến người khác có cảm giác khó gần. Nhưng lúc này anh ôm chầm lấy cô từ phía sau, hỏi cô có nhớ anh không.

Sự mập mờ và dịu dàng của anh khiến cô có cảm giác không chân thật, không giống với Tưởng Dư Hoài mà cô tiếp xúc hằng ngày. Nhưng sự khác biệt của anh lại khiến cô say mê.

Hơn nữa trong thời gian này, cô cũng thực sự nhớ anh.

Anh ôm cô thật chặt, càng ngày càng chặt, chặt đến nỗi cô cảm thấy như muốn ép cô vào trong cơ thể anh. Anh không nói gì nữa, nhưng vẫn không có ý định buông cô ra, cằm anh cọ cọ trên đỉnh đầu cô, rồi dần dần kéo xuống sau gáy, hơi thở anh cũng theo đó mà dần dần áp sát vào cô.

Càng gần đến bên tai, hơi thở của anh càng rõ ràng, cho đến khi anh áp sát vào tai cô, hơi thở nặng nề của anh lập tức phả vào vành tai cô.

Khi nghe tiếng thở dồn dập của anh, tim cô đập như nổi trống, nháy mắt lỗ chân lông trên người cô đều nở to.

Anh đột nhiên hôn vào tai cô, Từ Hi Nhiễm bị kích thích mà suýt ngừng thở, nhưng nụ hôn của anh vẫn không dừng lại, dọc theo vành tai hôn đến cằm rồi đến má cô. Từ Hi Nhiễm chưa quen với sự thân mật của anh, người cứng đờ, không dám nhúc nhích, mặc anh muốn làm gì thì làm.

Môi anh hôn đến khóe miệng cô, có lẽ từ góc độ này không hôn tới được nữa, anh giơ một tay nắm cằm cô, ép mặt cô xoay một góc theo hướng khuôn mặt anh, sau đó môi anh chạm vào môi cô.

Anh hành động tự nhiên như vậy, không hề do dự, cứ như hôn cô là chuyện hết sức bình thường vậy.

Hai tay Từ Hi Nhiễm buông thõng bên người vô thức nắm chặt vạt áo, lúc anh hôn cô, cô theo bản năng nhắm mắt lại, không có kinh nghiệm nên không biết phải làm sao, dứt khoát giao toàn quyền cho anh. Nụ hôn này không chỉ nhẹ nhàng hôn môi một cái rồi rời đi giống như lần ở sân bay.

Môi anh lướt trên môi cô, ngậm cánh môi cô rồi cọ xát, sau đó lưỡi anh mạnh mẽ chen vào miệng cô, hơi thở bá đạo tràn vào mũi cô. Từ Hi Nhiễm chỉ thấy hơi thở ngày càng khó khăn, cảm thấy mình sắp nghẹt thở đến nơi.

Cô căng thẳng đến nỗi người tê liệt, cũng không dám mở mắt ra, nhưng xúc cảm trên môi lại rõ ràng như vậy, hơi thở của anh, hơi nóng của anh, đôi môi mềm mại ấm áp của anh, còn có cả chiếc lưỡi tràn đầy hơi thở của anh. Anh mở miệng cô ra, ngang nhiên xâm nhập, cuốn lấy lưỡi cô rồi siết chặt.

Từ Hi Nhiễm chỉ thấy đầu óc choáng váng, đầu óc đóng băng, cho đến khi cô cảm thấy anh đột nhiên kéo khóa áo khoác cô, sau đó bàn tay to của anh xoa xoa vào vạt áo cô, rồi xốc vạt áo lên, luồn vào trong.

Bản năng xấu hổ tự vệ trong phút chốc khiến cô tỉnh táo lại, cô hoảng sợ đẩy mạnh vòng tay anh ra, loạng choạng lùi về sau hai bước. Phía sau chính là giường, cô nhất thời không giữ được thăng bằng, ngã ngồi xuống giường, vừa thẹn vừa tức lại khó chịu, cắn môi, đỏ mặt nhìn anh.

Tưởng Dư Hoài nhất thời bị tình cảm che mờ lý trí, mãi tới khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô cùng đôi mắt chất vấn kia thì anh mới phản ứng lại.

Lúc này người đàn ông luôn luôn bình tĩnh cũng lúng túng.

“Xin lỗi... Hình như tôi đã vượt quá giới hạn.”

“...”

“Em nghỉ ngơi sớm một chút.”

Anh nói xong đi ra ngoài, Tưởng Dư Hoài ra khỏi cửa rồi cũng không khỏi thấy phiền não. Vốn dĩ bọn họ chưa có sự thân mật nào đã kết hôn, cô bé lại còn non nớt, thế mà đã đột ngột lao vào bước tiếp theo, làm sao có thể vội vàng như thế chứ, nhìn cô sợ đến phát khóc rồi.

Tưởng Dư Hoài đi được một lúc mà tim của Từ Hi Nhiễm vẫn chưa thể bình ổn nhịp, mãi đến khi bình tĩnh trở lại thì cô mới bắt đầu cảm thấy hối hận, có phải vừa rồi cô phản ứng thái quá rồi không? Cô cũng chẳng có kinh nghiệm gì cả, chỉ là khi cảm nhận được bàn tay xâm phạm kia luồn vào trong quần áo thì bản năng xấu hổ đã khiến cô đẩy anh ra, nhưng bây giờ bình tĩnh lại rồi nghĩ kỹ hơn, anh là chồng cô mà, không phải sao? Tuy cô không có kinh nghiệm, nhưng cũng từng đọc tiểu thuyết lãng mạn, chuyện vợ chồng thân mật vốn là một bước không thể thiếu trong cuộc sống hôn nhân.

Có phải cô chống cự anh sẽ khiến anh tổn thương không? Có nên nói cho anh biết chỉ là do cô quá ngượng ngùng không nhỉ?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chuyện Tưởng Dư Hoài và Từ Hi Nhiễm chia phòng ngủ không phải là bí mật gì trong nhà họ Tưởng, cả nhà họ Tưởng đều biết. Việc sắp xếp phòng ở là do thím ba làm. Sau khi sắp xếp xong phòng, thím ba mới tiến đến bên cạnh Thôi Viên, nhỏ giọng hỏi: “Chị dâu, sao Dư Hoài và Hi Nhiễm lại còn chia phòng ngủ vậy ạ?”



Thôi Viên nói: “Không phải Hi Nhiễm còn nhỏ sao? Chúng nó định đợi Hi Nhiễm tốt nghiệp rồi mới sinh con.”

“Cũng đâu còn nhỏ, đã hai mươi mốt rồi mà nhỉ? Cho dù chưa muốn có con, nhưng… dù sao cũng đã kết hôn…”

“Ôi dào, chúng ta nghĩ nhiều thế làm gì, đám trẻ tụi nó tự biết sắp xếp.”

Vùng thôn quê yên tĩnh một cách lạ thường, nhưng vì chuyện tối qua mà Từ Hi Nhiễm không ngủ được. Cô thức dậy từ rất sớm, sau nhà có một rừng kim quất lớn. Từ Hi Nhiễm thức dậy rồi mặc một chiếc áo khoác lông vũ dày, định ra sau rừng đi dạo, tiện thể hái vài quả kim quất về để nấu trà kim quất uống.

Nhưng Từ Hi Nhiễm không ngờ có người dậy sớm hơn mình, cô vừa vào rừng kim quất chưa đi được bao xa thì ngửi thấy mùi thuốc lá, bước thêm vài bước nữa thì thấy Nguyễn Mịch Vân đang tựa vào một gốc cây kim quất hút thuốc.

Nguyễn Mịch Vân thấy cô, tươi cười chào hỏi: “Chị dâu dậy sớm thế?”

“Ừm, ra hái chút kim quất về.”

Từ Hi Nhiễm đáp một tiếng, định đi sang một bên thì thấy bên ngoài rừng kim quất lại có một người đi tới, là Đinh Nhất Ninh.

Đinh Nhất Ninh xách một cái giỏ trong tay, chắc cũng đến hái kim quất, cô ta vừa đi, vừa quạt tay nói: “Sao chị dâu lại hút thuốc ở đây từ sớm thế?” Thấy ở đây có thêm một người, vẻ mặt Đinh Nhất Ninh lập tức trở nên đầy ẩn ý: “Chị dâu cả cũng ở đây à?”

Nguyễn Mịch Vân dập điếu thuốc trên tay nói: “Em đang trong thời gian cho con bú thì đừng lại gần quá, cẩn thận em ngửi thấy mùi thuốc lá thì Hiên Hiên sẽ không bú sữa em nữa.”

Đinh Nhất Ninh hừ một tiếng nói: “Sao chị lại nghĩ cho thằng nhãi Hiên Hiên thế.” Cô ta nói xong, nhìn lướt qua Từ Hi Nhiễm, cười đầy ẩn ý, nói: “Bình thường chị dâu cả vẫn mặc kiểu quần áo này à?”

Từ Hi Nhiễm nhận thấy khi cô ta hỏi câu này thì giọng điệu có phần kỳ lạ, cô không muốn tranh cãi với họ nên nói: “Về quê thì nên giữ ấm là chính.”

“Nói vậy cũng đúng…” Nguyễn Mịch Vân bước lên trước: “Nhưng chị đã gả cho anh cả rồi, làm việc gì cũng phải giữ thể diện cho anh ấy, đừng ra ngoài mà để người ta thấy chị làm anh ấy mất mặt.”

Cô ta nói rất nhẹ nhàng, như thể thực sự đang cố gắng lo lắng cho cô. Nhưng Từ Hi Nhiễm hiểu rõ, cô ta nói những lời này phần nhiều là để chế giễu. Cô không biết hai người này bị làm sao, có vẻ như đang cố ý làm khó cô, nhưng cô tự nhận thấy mình không hề làm gì có lỗi với họ.

Trước kia khi cô còn đi học, họ vẫn bình thường, tuy không thể nói là thân thiết được nhưng vẫn còn có thể hoà thuận với nhau, chỉ là lần này, sau khi cô từ trường về, họ như đang cố tình nhắm vào cô.

Từ Hi Nhiễm cũng không biết làm sao nữa, chẳng lẽ là liên quan đến chuyện bố mẹ cô đến nhà họ Tưởng vay tiền? Nhưng cho dù là vậy thì số tiền đó cũng do Tưởng Dư Hoài chi trả, không liên quan gì đến họ.

Đinh Nhất Ninh che miệng cười nói: “Anh cả vốn là người hào phóng như vậy, bình thường đối xử với chị dâu cả chắc cũng rất tốt, chi phí ăn mặc của chị dâu hẳn là cũng không đến nỗi nào. Nhưng mà chị dâu mặc lên trông cứ như hàng rẻ tiền nên bọn em tưởng chị dâu ăn mặc không đẹp, đến cuối cùng biết đâu lại phát hiện ra em và chị dâu hai không biết nhìn hàng, lo lắng vô ích.”

Nguyễn Mịch Vân nói: “Cũng đúng, nếu đổi thành một người khác mặc thì có lẽ đã khác, chị đã từng thấy Thư Ngữ mặc một bộ đồ may sẵn bình thường mà trông như đồ cao cấp.”

“Chị Thư Ngữ còn cần phải nói về khí chất sao?”

“Các cô không có việc gì thì tôi đi trước đây.”

Từ Hi Nhiễm nói xong thì quay người đi luôn, Đinh Nhất Ninh và Nguyễn Mịch Vân kẻ xướng người họa lại không thấy cô có phản ứng gì, rõ ràng là sức chịu đựng của Từ Hi Nhiễm đã vượt ngoài dự đoán của họ. Cô hoàn toàn không mắc bẫy, hoặc có thể nói rằng cô vốn đã nhát gan nên không dám cãi nhau với họ.

Đinh Nhất Ninh nói với bóng lưng của cô: “Chị dâu, ngày thường cũng phải ăn diện một chút chứ, chị với anh cả cưới nhau lâu thế rồi mà anh ấy vẫn ngủ riêng, nói ra cũng ngại mà.”

Nguyễn Mịch Vân cũng hờ hững bổ sung thêm một câu: “Quả nhiên gà rừng vẫn là gà rừng, mãi mãi không thể thành phượng hoàng được.”

Từ Hi Nhiễm nghe thế thì bước chân khựng lại, cô quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Mịch Vân. Nguyễn Mịch Vân đang dựa vào gốc cây kim quất, trên tay cầm điếu thuốc lá, chưa châm lửa, sương trắng vờn quanh, cô ta nói rất thản nhiên nhưng lời lẽ cũng nhuốm màu lạnh lẽo của sương mù.

Từ Hi Nhiễm đột nhiên cười với hai người: “Tôi không có quyền lựa chọn xuất thân, nhà tôi cũng không có nhiều tiền để bồi dưỡng khí chất cho tôi. Tôi không thể mặc quần áo bình thường mà tạo thành cảm giác như đồ cao cấp, đúng, tôi là gà rừng.” Cô dứt lời, giọng đột nhiên thay đổi, sắc mặt cũng lạnh đi: “Tôi khởi đầu chẳng mấy suôn sẻ, trên tay toàn là những quân bài tệ hại, nhưng không có nghĩa là cả ván này tôi sẽ không thể thắng, bây giờ tôi thế nào không có nghĩa tương lai tôi cũng sẽ như vậy. Tôi tốt bụng nhắc nhở hai người một câu, chớ khinh thiếu niên nghèo, bản tính tôi không dễ kết thù với ai, thế nhưng một khi đã thù ai thì tôi sẽ hận người đó suốt đời.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lời của Từ Hi Nhiễm khiến cả hai sửng sốt, nhưng ngay sau đó hai người liền nhìn nhau rồi cười phá lên, không biết là cười cô ngây thơ non nớt hay là cười cô không biết tự lượng sức mình.

“Còn nữa... Tôi còn nhỏ, hoàn cảnh gia đình lại không tốt, nhưng mọi người đừng quên rằng giờ đây tôi là vợ của Tưởng Dư Hoài. Mọi người nói như thế, chẳng khác gì đang chế nhạo Tưởng Dư Hoài, tuy rằng là người một nhà, nhưng tôi vẫn hi vọng các cô thận trọng từ lời nói đến việc làm.”

Từ Hi Nhiễm nói xong thì rời đi. Đinh Nhất Ninh nhìn bóng lưng cô, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, lo lắng nói: “Không phải... Cô ta sẽ không đi mách với anh cả chứ?”

Nguyễn Mịch Vân nói: “Có gì mà mách? Chúng ta cũng có bắt nạt cô ta đâu, chỉ trêu đùa mấy câu thôi, chẳng lẽ anh cả sẽ vì cô ta mà cãi nhau với chúng ta sao? Anh ấy rảnh đến thế à?”

Đinh Nhất Ninh thở phào nhẹ nhõm: “Cũng phải.”

Từ Hi Nhiễm đi vội về, gặp phải Tưởng Ngôn Phong ngáp dài bước ra. Tưởng Ngôn Phong thấy cô thì kinh ngạc hỏi: “Chị dâu đi ra ngoài sớm vậy sao?”



Từ Hi Nhiễm đang buồn phiền, ngẩn ra một lúc mới hoàn hồn được: “Em về rồi à? Về từ khi nào thế?”

“Từ tối qua, mọi người đều đã đi ngủ rồi.”

Từ Hi Nhiễm gật đầu một cái rồi rời đi, nhưng Tưởng Ngôn Phong nhìn theo bóng lưng của cô, rõ ràng nhận ra cô có gì đó không ổn.

Từ Hi Nhiễm trở về phòng, nếu nói cô không tức giận là không thể, cô không thể thờ ơ để cho người ta chỉ thẳng vào mũi mà nói những lời như vậy.

Tuy rằng cô không nên vì những người không xứng đáng mà rơi nước mắt, nhưng cô vẫn cảm thấy tủi thân đến mức muốn khóc. Có tiếng gõ cửa vang lên, tiếp theo là giọng của Tưởng Dư Hoài: “Em dậy chưa?”

Từ Hi Nhiễm lau sơ nước mắt, cố gắng bình tĩnh trả lời: “Tôi dậy rồi.”

Sau đó cô nghe thấy tiếng mở cửa, Từ Hi Nhiễm vội lau sạch nước mắt trên mặt. Tưởng Dư Hoài vừa mở cửa ra thì thấy cô đang đưa lưng về phía anh lau nước mắt.

“Sao thế?” Anh hỏi.

“Không... không có gì.”

Cô vẫn đưa lưng về phía anh, Tưởng Dư Hoài bước tới hỏi: “Đưa lưng về phía tôi làm gì thế? Không thể gặp ai à?”

Tưởng Dư Hoài đã nhận ra cô có gì đó không ổn, anh nắm lấy vai cô và xoay cô lại đối mặt với anh, nhưng cô vẫn ngoảnh mặt sang một bên. Tưởng Dư Hoài dùng ngón tay véo cằm cô, xoay mặt cô lại. Trên mặt cô không còn nước mắt, nhưng hai mắt đỏ hoe, rõ ràng vừa mới khóc xong.

Tưởng Dư Hoài nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Không có gì.”

"Có phải vì chuyện tối qua của tôi không…”

Từ Hi Nhiễm nghe anh nói vậy, mặt lập tức đỏ lên, cô vội nói: “Không... Không phải.”

“Vậy là chuyện gì?”

“Không có gì cả.”

Việc xích mích giữa chị em dâu là chuyện bình thường, Từ Hi Nhiễm cũng không muốn cho anh biết, bởi vì cô, vì cô, anh phải đối mặt với nhiều rắc rối do gia đình gây ra, cô không muốn vì chuyện quan hệ chị dâu em chồng mà lại kéo thêm phiền toái cho anh.

Rõ ràng cô không muốn nói, Tưởng Dư Hoài không ép cô.

“Em ra ngoài từ sáng sớm à?” Anh hỏi.

“Ra ngoài tản bộ cho khuây khoả.”

“Ăn sáng chưa?”

“Chưa.”

“Đi thôi, cùng ra ngoài ăn.”

“Anh Dư Hoài cứ ra trước đi, tôi rửa mặt xong rồi sẽ ra.”

Tưởng Dư Hoài gặp Tưởng Ngôn Phong trong sân, Tưởng Ngôn Phong đang ngoái đầu nhìn, Tưởng Dư Hoài hỏi: “Em nhìn gì thế?”

Tưởng Ngôn Phong nói: “Anh cả, em vừa thấy hình như chị dâu không vui, chị ấy không sao chứ?”

“Em nhìn thấy ở đâu?”

“Ở phía sau này, bên ngoài vườn kim quất. Đúng rồi, chị cả vừa ra ngoài thì chị dâu hai và chị dâu tư cũng từ bên vườn kim quất đi ra.” Tưởng Ngôn Phong tiến đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Không phải chị dâu cả xung đột với các chị ấy chứ?”

Trong lòng Tưởng Dư Hoài cũng đại khái hiểu được, anh rất ít khi thấy cô khóc, trừ khi cô thực sự bị uất ức đến mức không chịu nỗi.

Người của anh, ngay cả anh cũng không nỡ bắt nạt, sao có thể để người khác bắt nạt chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play