Tống Đại Sơn vừa đánh trâu trở về thì nghe thấy Trần Quế Chi đang hỏi thăm nhóm khách thương về tình hình Tuyền Châu. Tống Thiêm Tài đã đi ba bốn tháng, kẻ làm nương như Trần Quế Chi trong lòng không lúc nào là yên ổn. Con đi ngàn dặm mẹ lo lắng, trước kia Tống Thiêm Tài ở bên ngoài học tập, tốt xấu mỗi tháng bà và Tống Đại Sơn đều sẽ đi thăm một lần. Lần này khen ngược, Tuyền Châu đi đi về về một chuyến cũng phải mất tận một tháng, bà và Tống Đại Sơn đành chỉ có thể ngày đêm trông mong Tống Thiêm Tài sớm chút trở về.
Cũng may La lão đại mang tới chút tin tức báo bình an cho bà và Tống Đại Sơn, bằng không, Trần Quế Chi mỗi ngày trôi qua lại càng thêm nóng ruột. Buổi sáng buổi tối hàng ngày, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi đều sẽ đi trên quan đạo chờ đợi, mong rằng có thể nhìn thấy Tống Thiêm Tài trở về.
Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu mang theo quá nhiều đồ nên đành phải thuê hai chiếc xe ngựa đưa bọn họ từ trấn trên về thôn. Bọn họ không tới quán trà mà về Tống gia trước. Mấy thứ này cần phải tìm chỗ chứa, để ở quán trà đến lúc còn phải dọn lại một lần nữa, quá phiền toái.
Tống gia thôn rất ít khi có thể nhìn thấy xe ngựa. Đám trẻ con trong thôn thấy xe ngựa từ xa bèn chạy đuổi theo sau như ong vỡ tổ. Anh em Đại Tỏa Tiểu Tỏa cùng Tống Tiểu Bảo và Cẩu Tử đứng dưới tàng cây hái đào ăn. Tống Tiểu Bảo còn nhỏ, Đại Tỏa Tiểu Tỏa lại là người khác họ, trẻ con trong thôn trừ Cẩu Tử ra rất ít ai chơi với mấy đứa.
Nhưng nghe thấy có tiếng trẻ con ồn ào nhốn nháo, mấy đứa cũng lập tức chạy ra xem náo nhiệt. Vạn thị vừa nói chuyện phiếm với người khác vừa trông coi đám nhóc choai choai này, không cho bọn chúng đi nghịch nước trèo cây. Chỉ không để ý một cái, mấy đứa đã chạy thoắt ra ngoài. Vạn thị quýnh lên, vội vàng đứng dậy hô: "Đi đâu đấy, không được qua bên đó. Đại Tỏa Tiểu Tỏa, các ngươi trông chừng Tiểu Bảo, đừng chạy, ngã bây giờ. Bà ngoại đi mách nương các ngươi, bảo nó đánh cho các ngươi một trận nhé."
Lưu Khôn Võ lúc còn nhỏ không có được người cha tốt, bèn dành cho hai đứa con của mình tràn ngập tình thương của cha, đối với hai đứa có thể nói là ngàn sủng trăm thuận. Đừng nói ra tay đánh, cho dù là mắng vài câu hắn cũng chưa bao giờ nỡ. Chuyện này đặt ở nông thôn chuyên "từ đòn roi ra hiếu tử" mà nói cơ hồ tìm không thấy. Tống Đào Nhi làm nương, tuy thông cảm tâm tình của trượng phu nhưng dù vậy cũng không thể để mặc trượng phu chiều hư hai đứa nhỏ được, chỉ đành tự mình đứng ra làm nghiêm mẫu, đối với hai đứa nhỏ làm sai là đánh, là mắng, nghiêm khắc dạy bảo.
Vạn thị là bà ngoại, không muốn xuống tay cũng không tiện xuống tay với cháu ngoại. Mỗi lần không nói được hai đứa, bà đều mang khuê nữ nhà mình ra trấn trụ hai nhóc bướng bỉnh này. Quả nhiên, vừa nghe bà ngoại nói sẽ mách nương, Đại Tỏa Tiểu Tỏa đột nhiên cảm thấy mông hơi rát rát, bèn lập tức ngừng chạy, quay đầu lại một đứa dắt tay Tống Tiểu Bảo, còn Đại Tỏa thì dắt tay Cẩu Tử, bốn đứa cầm tay nhau đi lên phía trước.
Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu ngồi ở đằng trước xe ngựa, vừa đến Tống gia thôn là lập tức xốc rèm vải lên, nhìn thấy ai trong thôn cũng chào hỏi một câu. Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu đi Tuyền Châu một chuyến, lại mang theo bao lớn bao nhỏ trở về, nếu cứ chỉ ngồi ở trong xe ngựa không rên một tiếng về đến tận Tống gia, khẳng định người trong thôn sẽ nói bọn họ trán cao hơn đỉnh đầu không để người khác vào mắt.
Người trong thôn thấy Tống Thiêm Tài cũng sôi nổi chào hỏi. Mấy tháng không gặp, tuy rằng nhìn Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu đen hơn chút nhưng nhìn càng thêm tinh thần. Hơn nữa còn có hai chiếc xe ngựa đi theo bọn họ trở về, ai cũng thầm nghĩ trong bụng Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu ở Tuyền Châu phát tài rồi, mỗi một lời nói ra càng mang theo vài phần thân cận.
So với mấy tháng trước khi Tống Thiêm Tài tiễn Vạn gia tới nha môn, người trong thôn né tránh bọn họ còn hơn tránh tà. Tống Thiêm Tài chỉ cảm thấy loài người thật đúng là dễ quên dễ thay đổi. Chẳng qua hắn cũng vui lòng khi trong thôn biến hoá như vậy, có người vây quanh tổng so với bị người mắng nhiếc vẫn tốt hơn nhiều.
Nhìn thấy từ xa chạy tới một đám trẻ nhỏ, Tống Thiêm Tài ở bên trong tìm kiếm Tống Tiểu Bảo, đáng tiếc không tìm được. Nhưng Tống Thiêm Tài cũng không keo kiệt, vẫy tay gọi mấy đứa trẻ kia lại. Mấy đứa lớn hơn gan cũng lớn. Thấy Tống Thiêm Tài gọi bọn chúng qua bèn lập tức hi hi ha ha chạy tới, còn hô một tiếng "Thúc!"
Tống Thiêm Tài xuống xe ngựa, từ trong xe lục tìm chút mứt hạt sen và bánh vó ngựa cho đám trẻ này mỗi đứa một cái, còn ít thịt khô chưa ăn hết cũng chia cho mỗi đứa mấy miếng. Tụi nhỏ có chút ngượng ngùng, không chịu đi lên, cúi đầu, nhưng miệng lại chẹp chẹp nuốt nước miếng liên tục.
Tống Thiêm Tài bước lên nhét vào trong tay tụi nhỏ, cười nói: "Các ngươi gọi ta một tiếng thúc, thúc đi ra ngoài một chuyến, mang về cho các ngươi chút đồ ăn vặt ngọt miệng không được sao. Về sau, Tiểu Bảo nhà thúc đành phải phiền toái các ngươi để mắt nhiều hơn rồi."
Đám nhỏ này nghe vậy lại càng thêm ngượng ngùng. Tống gia vẫn luôn chiêu đãi chúng nó rất hào phóng. Chúng nó chỉ cần đi loanh quanh ở quán trà, mười lần thì có đến năm lần được cho ít hạt dưa đậu phộng ăn vặt. Cơ mà Tống Tiểu Bảo quá nhỏ, không hợp chơi cùng với bọn chúng, tuy rằng bọn chúng không bắt nạt Tống Tiểu Bảo nhưng lại thường xuyên mải chơi rồi quên béng mất củ cải nhỏ này ở phía sau.
Triệu Ngôn Tu thấy đại ca hối lộ nhóm tiểu đồng bọn của Tống Tiểu Bảo thì thở dài. Từ sau khi vào Tống gia thôn, Triệu Ngôn Tu đã hiểu được đạo lý đối nhân xử thế của nông hộ nhân gia. Ai đối xử tốt với đám trẻ trong thôn như Tống Thiêm Tài, mấy người lớn trong nhà tụi nhỏ đều biết rõ. Cho dù không ưa Tống gia, nhưng đa phần mọi người sẽ không chơi xấu sau lưng Tống gia. Y cảm thấy việc đại ca ngày thường hào phóng với lũ trẻ chiếm một phần không nhỏ nguyên nhân trong đó.
Tống Tiểu Bảo có một người mẹ đã hỏng thanh danh, nhưng trong nhóm trẻ nhỏ lại chưa từng bị cười nhạo hay bắt nạt, ít nhiều cũng nhờ Tống gia luôn hào phóng hiền lành với bọn chúng. Ăn ké chột dạ, của cho là của nợ, đại ca y cũng coi như dụng tâm lương khổ.
Đúng lúc này, Tống Tiểu Bảo hai chân mũm mĩm được Đại Tỏa Tiểu Tỏa dắt theo nghiêng ngả lảo đảo đi đến trước mặt Tống Thiêm Tài. Nhìn thấy Tống Tiểu Bảo, Tống Thiêm Tài lập tức bước lên, tuy rằng có đoạn thời gian không gặp, nhưng Trần Quế Chi ngày thường rảnh rỗi là sẽ cầm bức tranh vẽ Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu ra cho Tống Tiểu Bảo xem.
Bức vẽ kia là Tống Thiêm Tài nhờ Triệu Ngôn Tu vẽ truyền thần, cực kì sinh động giống y như thật. Tống Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn Tống Thiêm Tài, bi ba bi bô nói: "Cha, sao bây giờ cha mới trở về? Tiểu Bảo đã ăn hết cháo, một bát, hai bát, ba bát, không biết mấy bát. Bà nội nói con ăn hết cháo thì cha mới trở về."
Mỗi lần Tống Tiểu Bảo không chịu ăn, Trần Quế Chi đều dỗ dành nó, nói nó ăn hết bát cháo này thì cha sẽ trở về. Đến lúc đó cha sẽ mang thật nhiều đồ ăn ngon và đủ loại đồ chơi thú vị cho nó, còn sẽ dẫn nó đi ra bên ngoài chơi. Cho nên ở trong trí nhớ của Tống Tiểu Bảo, chỉ cần nó ăn xong cháo rồi thì nhất định sẽ thấy cha, nhưng cha nó vẫn luôn không trở lại.
Tống Thiêm Tài tuy rằng nghe không hiểu Tống Tiểu Bảo nói gì, dù vậy vẫn biết con trai rất nhớ hắn. Không ngờ Tống Tiểu Bảo còn có thể nhớ mặt hắn, Tống Thiêm Tài ôm chặt Tống Tiểu Bảo đã cao lớn hơn chút, áp trán vào trán nó, cười nói: "Cha đã trở lại, cha ở bên ngoài lúc nào cũng rất nhớ Tiểu Bảo. Tiểu Bảo ở nhà có ngoan ngoãn không, có nghe lời ông bà nội không?"
"Đi, lên ngồi xe lớn với cha, cha mang về cho ngươi rất nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi. Chúng ta về nhà rồi ăn, được không?" Tống Thiêm Tài vui vẻ nói. Biết Tống Tiểu Bảo cùng Đại Tỏa, Tiểu Tỏa và Cẩu Tử tới đây, hắn từ ái nói với ba đứa: "Nào, các ngươi cũng cùng cữu cữu trở về thôi. Bằng không bà ngoại của các ngươi sẽ lo lắng đấy."
Nói xong bèn giao Tống Tiểu Bảo cho Triệu Ngôn Tu, lại bế ba đứa lên trên xe ngựa. Nhà Đại Tỏa Tiểu Tỏa có một con la, cũng thường xuyên được đi xe la, nhưng xe ngựa thì quả thật chưa từng ngồi. Vừa lên trên xe bọn nhỏ đã lập tức trở nên hưng phấn, nhìn trái nhìn phải khắp nơi, lại nhìn thấy phía dưới xe ngựa có một đám trẻ con nhìn chúng bằng ánh mắt tràn đầy hâm mộ, mấy đứa lại càng cao hứng. Mấy anh em ưỡn cái ngực lên thật cao, ngồi thật nghiêm chỉnh ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm trang như đúng rồi. Đây vẫn là lần đầu tiên Cẩu Tử được ngồi xe ngựa, trong lòng nó cảm thấy rất hưng phấn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tay chân cũng không biết nên để đâu cho phải.
Triệu Ngôn Tu chọc cười Tống Tiểu Bảo khiến Tống Tiểu Bảo cười khanh khách, mặt đầy hưng phấn, tay nhỏ còn định với lấy cánh tay Tống Thiêm Tài. Tống Thiêm Tài đang đánh xe, Triệu Ngôn Tu không thể để Tống Tiểu Bảo đi quấy rối cha, đành phải lấy viên kẹo ra cho Tống Tiểu Bảo ngậm trong miệng, như vậy mới khiến Tống Tiểu Bảo ngoan ngoãn ngồi yên, sau đó lại tiện tay phát kẹo cho mấy đứa nhỏ ngồi phía dưới.
Tống Thiêm Tài vừa mới nhờ đám trẻ con báo cho Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi, nói hắn và Triệu Ngôn Tu đã trở lại. Lúc nhận được tin, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi vui đến vỡ oà. Trần Quế Chi thiếu chút nữa rơi nước mắt, định kéo đứa nhỏ báo tin lại hỏi tình huống cụ thể của Tống Thiêm Tài, nhưng đứa bé kia chạy quá nhanh, đã sớm không thấy bóng dáng.
Lâm Tiểu Mãn bảo Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi đi về trước, y ở chỗ này lo liệu quán trà là được. Hai lão Tống gia cũng không chối từ, mấy tháng không gặp mặt, không được nhìn thấy người thật, tâm tình hai lão vẫn luôn nóng nảy không lúc nào yên ổn.
Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi vừa về đến nhà đã nhìn thấy Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu đang hướng dẫn xa phu dọn bao lớn bao nhỏ vào trong nhà. Trần Quế Chi vội vã chạy lên, tỉ mỉ nhìn Tống Thiêm Tài khắp một lượt, phát hiện ngoại trừ đen hơn ra thì trạng thái tinh thần rất không tồi, lúc này trong lòng mới thật sự thả lỏng. Bà mở miệng nói: "Thiêm Tài, con gầy rồi, cũng đen hơn nữa. Mấy tháng này ở bên ngoài khẳng định ăn không ngon ngủ không yên. Từ hôm nay trở đi, ta nhất định phải bồi bổ cho hai đứa, nhất định phải nuôi cho béo lại như cũ. Lão nhân, ngươi đi mua ít xương sườn và thịt ba chỉ về đây, mua thêm mấy con lươn, chọn con to nhất mà mua. Ta đi mổ gà. Bọn nhỏ đều gầy đi nhiều, ta phải bồi bổ cho mấy đứa."
Hiện giờ trời nóng, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi mỗi ngày đều bóp cân lượng làm thức ăn chín bán. Một ngày trôi qua sớm đã bán hết rồi, cũng không làm thêm. May là trong nhà còn có Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn, Trần Quế Chi về mặt thức ăn sẽ không tiết kiệm. Bằng không dựa vào tính tình của hai lão, mỗi ngày cho Tống Tiểu Bảo ăn ngon chút là được, bọn họ đều đã chôn nửa người dưới đất, không cần phải ăn quá ngon làm gì cho phí phạm.
Tống Thiêm Tài vừa nghe Trần Quế Chi nói vậy bèn có chút dở khóc dở cười, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp. Hắn ra bên ngoài cũng lo lắng cho hai lão Tống gia và Tống Tiểu Bảo như thế, cho nên rất lý giải vì sao Trần Quế Chi lại dong dài như vậy. Hắn ngăn Trần Quế Chi lại nói: "Cha, nương, cơm chiều còn lâu mới đến. Các ngươi đừng nóng vội. Chẳng phải ta đã trở về rồi hay sao, về sau mỗi ngày đều ở nhà ăn đồ ăn ngon do nương nấu. Đi thôi, chúng ta vào nhà sắp xếp lại mấy thứ này trước. Hiếm khi nhi tử đi Tuyền Châu một chuyến, bèn mang về cho thân thích bằng hữu trong nhà vài thứ. Các ngươi vào rồi chọn xem nên tặng cái gì là phù hợp nhất."
Triệu Ngôn Tu cũng nói: "Thím, đại ca ở bên ngoài lúc nào cũng nhớ mong các ngươi, mua cho các ngươi không ít thứ. Đại ca một phen hiếu tâm, các ngươi hẳn nên nhìn xem có thích hay không. Ta còn mua chút vải dệt, đến lúc đó còn phải làm phiền thím may cho mỗi người trong nhà vài bộ quần áo mặc."
Tống Thiêm Tài trả tiền cho xa phu rồi cùng mọi người đi vào nhà. Tống Tiểu Bảo và các bạn nhỏ của nó đang ngồi trên ghế ăn chuối. Chuối là thứ rất ít thấy ở Vĩnh Nhạc trấn, Tống Thiêm Tài trên đường bắt gặp bèn mua mấy nải chuối xanh mang theo, dọc theo đường đi dùng rơm rạ lót vận trở về. Hiện giờ có một nải đã chín, vừa lúc lấy ra cho mấy đứa nhỏ ăn.
Trần Quế Chi vừa vào cửa đã nhìn thấy Tống Tiểu Bảo ăn chuối nhoe nhoét đầy miệng, bèn vội vàng cầm khăn lông ướt lau miệng cho nó. Tống Tiểu Bảo miệng nhỏ, ăn mãi không hết một quả, Trần Quế Chi lấy cái dao dưới bếp lên cắt chuối thành từng miếng nhỏ, dùng thìa đút cho nó ăn.
Ba đưa lớn sau khi ăn hết một quả đều ngừng lại. Lưu Khôn Võ mở cửa hàng ở trấn trên, lại là người hết mực cưng chiều con, trước kia cũng từng mua chuối cho mấy đứa ăn. Nhưng Tống Đào Tử lại cực kì xót ruột, oán giận một thời gian rất dài, cho nên hai đứa nhỏ ấn tượng rất sâu trong đầu rằng chuối rất đắt, bèn không dám ăn nhiều. Cẩu Tử càng không cần phải nói, nó vốn dĩ ngượng ngùng, chỉ là ngửi mùi thơm quá không nhịn được nên mới ăn một quả, nhiều hơn sẽ không động.
Tống Thiêm Tài cũng không miễn cưỡng, thứ này nhuận tràng, người thể chất thiên hàn không nên ăn nhiều. Trẻ con dạ dày yếu, ăn ít chút càng tốt, chờ lát nữa cho mỗi đứa mấy quả mang về ăn dần là được. Hắn lại bóc cho Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi mỗi người một quả.
Trần Quế Chi oán trách: "Thứ này đắt đỏ, các ngươi mua quá phí tiền. Ngươi đó, tiêu tiền ăn xài phung phí còn hơn cả cha ngươi, một chút không học được tính tiết kiệm của kẻ làm nương như ta."
Vô tội nằm không cũng trúng đạn Tống Đại Sơn đang ăn chuối không hề cãi trả, ngược lại cười trông hơi ngốc ngốc.
Tống Thiêm Tài cười nói: "Nương, ta chẳng phải là muốn cho ngươi và cha nếm thử chút của ngon sao. Tiền kiếm được chính là để tiêu, cha mẹ cảm thấy ngon miệng, thích ăn, nhi tử bỏ ra bao nhiêu tiền cũng là đáng." Lời này vừa ra, Trần Quế Chi nghe mà tim như chìm trong mật ngọt, miệng cũng không oán giận Tống Thiêm Tài phung phí nữa mà bắt đầu đau lòng các con ra bên ngoài không dễ dàng.
Vạn thị rất nhanh đã tới đây đón hai đứa nhỏ, thuận tiện đưa Cẩu Tử về nhà. Tống Thiêm Tài chào hỏi bà một phen, tặng chút đồ ăn cho Vạn thị mang về. Mặt khác quà tặng một nhà Vạn thị phải đợi sửa soạn xong rồi ngày mai mới đưa tới cửa. Cơ mà Trần Quế Chi lại mang chút đắc ý khoe thành tích nói Tống Thiêm Tài đã mua quà cho cả nhà Vạn thị.
Vạn thị lập tức vui vẻ khen ngợi Tống Thiêm Tài có bản lĩnh một hồi, lại theo dự định từ trước mời cả nhà Tống Thiêm Tài ngày mai tới nhà bọn họ tụ tập ăn bữa cơm, đón gió tẩy trần cho Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu, náo nhiệt một phen. Từ sau khi biết Hồ Tiểu Ngọc đã hoài thai một tháng, Vạn thị mấy ngày nay đều vui tươi hớn hở, thấy ai cũng tươi cười chào hỏi, huống chi là Tống Thiêm Tài bà vẫn luôn nhìn với con mắt khác. Vạn thị quá nhiệt tình, Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn không từ chối được đành phải nhận lời.
Đoàn người vừa đi, Tống Thiêm Tài mới lấy năm trăm lượng bạc ra, xếp từng hàng một ở trước mặt hai lão Tống gia. Hai lão Tống gia cả đời này cũng chưa nhìn thấy nhiều bạc như vậy bao giờ, phút chốc ngẩn ngơ. Sau khi phản ứng lại được, Trần Quế Chi lập tức bật dậy chạy ra nhìn đông nhìn tây một phen, xác định không có ai mới đóng sập cửa sân lại, sau đó khoá thật kỹ rồi mới trở về phòng.
Bà oán giận nói: "Cái đứa nhỏ này sao lại to gan như vậy. Số tiền lớn thế này sao có thể lỗ mãng hấp tấp lấy ra được? Tiền tài động lòng người, ai biết trong thôn có kẻ nào thấy tiền sáng mắt hay không."
Tống Đại Sơn cũng phục hồi lại tinh thần, nhìn Tống Thiêm Tài hơi lắp bắp nói: "Thiêm Tài, buôn bán kiểu này thật sự kiếm được nhiều tiền đến như vậy sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT