*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chờ Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu vừa rời khỏi nhà tắm, Trần Quang Tổ lập tức tới chỗ lão bản từ công nghỉ việc. Nhỡ đâu thằng con trai sát tinh đó tìm được tới đây, lão còn có mạng để hưởng sao? Ở Tuyền Châu tốt xấu gì lão cũng có một người vợ, ở phố bắc còn có một chỗ đặt chân. Nếu như thằng con bất hiếu kia tìm tới, nó chắc chắn sẽ bóc lột lão thậm tệ, ép lão cho ra bã.
Cái loại bất hiếu không sợ trời không sợ đất này còn nắm được nhược điểm của lão. Nếu không gõ được chỗ tốt từ trên người lão, có khi nó sẽ "đại nghĩa diệt thân" thật không biết chừng. Tưởng tượng đến cảnh mình tuổi lớn như vậy còn phải ăn cơm tù, Trần Quang Tổ lập tức run lên, trong đầu chỉ nghĩ xem nên làm thế nào để trốn tránh đứa con bất hiếu này.
Thằng bất hiếu kia thân thể khoẻ mạnh lại còn có một người vợ nam nhỏ nhen thích soi mói. Nếu bọn chúng tìm tới kiếm chuyện dày vò lão, nhìn tấm thân thể tay già chân yếu của mình, Trần Quang Tổ lại run run. Lão lập tức tay chân lanh lẹ chạy về căn nhà ở phố bắc, nịnh nọt dỗ dành vợ một tràng để bán cái nhà đang ở, dành chút tiền tìm một chỗ ở nông thôn xây nhà rồi mua vài mẫu đất, về sau ăn tiền cho thuê ruộng dưỡng lão cũng coi như có cái trông cậy vào.
Vợ Trần Quang Tổ đã làm phu thê với lão cả nửa đời, trong lòng chỉ sợ một ngày nào đó Trần Quang Tổ sẽ trở về quê tìm con trai dưỡng lão, bỏ lại bà một mình lẻ loi. Bây giờ vừa nghe Trần Quang Tổ muốn về nông thôn mua đất xây nhà, cùng bà chăm lo đến chuyện dưỡng lão về sau, bà ngay lập tức tìm người môi giới bán căn nhà ở phố bắc, cầm số tiền mình tư tàng được cùng Trần Quang Tổ về thôn nhà mẹ đẻ lạc hộ.
Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu nghe được Trần Quang Tổ không ở Tuyền Châu mà về quê dưỡng lão rồi mới trở nên yên lòng. Hai người lúc này mới bắt đầu bốn phía chuẩn bị đồ đạc trở về. Hiếm khi đi Tuyền Châu một chuyến, Tống Thiêm Tài đặc biệt mua loại thuốc lá sợi tốt nhất cho Tống Đại Sơn, lại đặt làm một bộ trang sức bằng vàng cho Trần Quế Chi, còn mua cho Tống Tiểu Bảo không ít đồ chơi và đồ ăn vặt.
Triệu Ngôn Tu thì mua không ít vải dệt loại tốt, tính toán trở về may cho mỗi người trong Tống gia một bộ quần áo. Đương nhiên, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu còn chuẩn bị quà cho những bạn bè thân thích khác, không sai biệt lắm chiếm trọn hơn phân nửa xe. La lão đại giới thiệu cho bọn họ một cái tiêu hành bảo vệ Tống Thiêm Tài bọn họ trở về Vĩnh Nhạc trấn, đồng thời cho Tống Thiêm Tài hai tấm danh thiếp đều là người có chút giao tình với La lão đại, bảo Tống Thiêm Tài đưa hàng tới chỗ hai hộ thương gia này bán. Xem ở mặt mũi của La lão đại, bọn họ sẽ không khiến Tống Thiêm Tài phải chịu thiệt thòi.
Vì thế, Tống Thiêm Tài vô cùng cảm tạ huynh đệ La gia một phen, lại đề điểm một chút cho cửa hàng của bọn hắn. Huynh đệ La gia nghe xong cảm thấy cực kì vừa lòng, còn tặng thêm Tống Thiêm Tài không ít đặc sản. Bởi vậy, đồ đạc Tống Thiêm Tài mang về lại càng nhiều thêm.
Trước khi đi, Hoàng lão bản mời cơm đưa tiễn Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu, đặt bàn ở Tụ Bảo lâu nổi danh trên phố nam. Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu chưa tới phố nam bao giờ. Phố nam ở Tuyền Châu là nơi ở của những người không phú thì quý, phú chính là chỉ nhóm nhà giàu gia tài bạc triệu, trong số những người Tống Thiêm Tài quen biết thật đúng là không gặp được ai có phẩm cấp như vậy.
Mà Hoàng lão bản có thể đặt được chỗ ở Tụ Bảo lâu cũng vì hắn là đường đệ của quan thất phẩm, lại hào phóng tiêu tiền nên mới có thể đến nơi này ăn cơm. Nhờ tương hải sản, Hoàng lão bản và Tống Thiêm Tài trở thành đối tác. Cho nên, Hoàng lão bản liền có tâm tư cho Tống Thiêm Tài xem át chủ bài của hắn, triển lộ uy phong của chính mình, nói không chừng còn có ý nhắc nhở Tống Thiêm Tài, khiến Tống Thiêm Tài không dám lén lút làm chút động tác nhỏ sau lưng.
Tụ Bảo lâu nếu đã có thể trở thành nơi nổi tiếng nhất ở phố nam Tuyền Châu thì đương nhiên là có ưu thế của riêng nó. Từ cách bài trí xa hoa lộng lẫy, lịch sự tao nhã ý thơ đến vô vàn món ăn sắc hương vị toàn, mỹ vị ngon miệng, thật có thể nói là không gì không tốt, không một chỗ nào có thể bắt bẻ. Chẳng qua kiếp trước Tống Thiêm Tài xã giao nhiều, kinh nghiệm cũng già dặn, trận thế như này quả thật chưa đủ để trấn trụ được hắn, sắc mặt thong dong, thái độ bình tĩnh, hoàn toàn không có chút câu nệ thất thố nào.
Còn Triệu Ngôn Tu từ nhỏ được vợ chồng Triệu Tài Thanh nuôi lớn trong giàu sang, khí độ, ánh mắt, lễ nghi, quy củ mọi thứ đều bất phàm, đương nhiên cũng sẽ không bị chút chuyện nhỏ này dọa sợ. Hoàng lão bản thấy vậy, trong lòng âm thầm có điều đổi mới, về sau đối đãi với Tống Thiêm Tài cũng nhiều hơn mấy phần kiên nhẫn và cẩn thận.
Một bàn đồ ăn lên đủ, Hoàng lão bản gọi thêm một vò rượu năm cân. Huynh đệ La gia đều có tửu lượng rất tốt, cũng lôi kéo Tống Thiêm Tài uống. Thậm chí, cả đám còn bắt Triệu Ngôn Tu uống cùng. Tống Thiêm Tài luôn cảm thấy Triệu Ngôn Tu còn nhỏ, uống rượu không tốt, bèn liên tục khéo léo từ chối.
Ra bên ngoài, vì Tống Thiêm Tài đã uống rượu nên Triệu Ngôn Tu dù thế nào cũng nhất định không uống rượu. Trong hai người lúc nào cũng phải có một người thanh tỉnh, mặc kệ ra sao, cẩn thận một chút luôn là không sai. Cho nên, y thuận theo Tống Thiêm Tài từ chối người khác rót rượu.
Nhưng cũng bởi vậy mà Tống Thiêm Tài phải uống quá nhiều. Dùng bữa xong, Triệu Ngôn Tu đỡ Tống Thiêm Tài lung lay, đã có chút choáng váng đầu óc đi ra ngoài. Lúc xuống cầu thang, Tống Thiêm Tài nghiêng ngả lảo đảo, suýt nữa thì đụng phải một nam tử trung niên bên cạnh. Triệu Ngôn Tu đỡ lấy, quay đầu nói với người nọ một câu: "Gia huynh uống say, vừa rồi có chút mạo phạm, mong rằng vị huynh đài này không lấy làm phiền lòng."
Người nọ liếc mắt nhìn Triệu Ngôn Tu một cái rồi thất thần, nhưng chỉ trong giây lát đã lập tức hòa khí cười nói: "Không có việc gì, không có việc gì." Nhưng đôi mắt lại tỉ mỉ nhìn kỹ lại Triệu Ngôn Tu một lần nữa, trong lòng nổi lên từng đợt sóng cuộn.
Tống Thiêm Tài say đến bất tỉnh nhân sự, Triệu Ngôn Tu đành phải ghì chặt hắn lại, kéo lên phía trước. Hoàng lão bản chuẩn bị xe ngựa cho bọn họ, Triệu Ngôn Tu đỡ Tống Thiêm Tài lên xe, lại ngồi lên trên để Tống Thiêm Tài dựa vào người rồi mới bảo xa phu đánh xe đi. Bằng không xe ngựa quá xóc nảy, Tống Thiêm Tài lại uống say, lát nữa sẽ nói không chừng sẽ va đụng khắp nơi.
Tống Thiêm Tài uống say lập tức rượu vào lời ra không ngớt, một tay đặt lên bả vai Triệu Ngôn Tu, phun đầy mùi rượu nói với Triệu Ngôn Tu: "Ngôn Tu, đại ca vui lắm. Mấy kẻ có lỗi với đại ca rốt cuộc đều phải chịu báo ứng, Tiểu Bảo về sau cũng không cần lo lắng tự nhiên có một người mẹ ruột nhảy ra bôi nhọ nó. Đại ca thật sự rất vui vẻ, đám người đó đều khinh nhục ta, hận không thể ép chết ta. Ha ha, đáng tiếc ông trời có mắt, ta không chết, hơn nữa còn có oan báo oan, có thù báo thù. Hừ, kẻ muốn ta chết, ta lập tức tiễn hắn đi tìm chết, ai cũng đừng mong coi ta là quả hồng mềm mà bóp. Xem ta có đánh chết hắn không!"
Triệu Ngôn Tu nghe Tống Thiêm Tài nói vậy, trong lòng biết là đại ca đã phải chịu quá nhiều tủi hờn, trước kia còn không biết đã nghẹn khuất tới cỡ nào, lúc này mới mượn rượu lải nhải bày tỏ hết nỗi khổ trong lòng. Triệu Ngôn Tu vỗ về lưng Tống Thiêm Tài, lại tìm một quả lê cho hắn ăn.
Tống Thiêm Tài cắn một miếng lê, cảm thấy ngọt, lập tức đưa cho Triệu Ngôn Tu nói: "Ngôn Tu, quả này ngọt, ngươi cũng ăn, ngươi cũng ăn một miếng đi." Nói đoạn đưa quả lê đến bên miệng Triệu Ngôn Tu.
Triệu Ngôn Tu không làm trái ý Tống Thiêm Tài, cắn một miếng, dỗ dành Tống Thiêm Tài. Tống Thiêm Tài mừng rỡ, bắt lấy tay Triệu Ngôn Tu nói: "Ngôn Tu, ngươi nói xem vì sao mỗi khi tưởng tượng đến chuyện ngươi sẽ bị một nữ nhân nào đó bá chiếm đi, trong lòng ta lập tức cảm thấy trống rỗng không thoải mái vậy nhỉ? Chẳng lẽ ta coi ngươi như con trai mà nuôi, không thể nhìn nổi ngươi cùng người khác hoà hảo? Haiz, tâm tư này của ta quả thật không tốt, ngươi cũng đã lớn như vậy rồi, sao ta có thể ích kỷ như vậy được cơ chứ. Cứ nghĩ rằng ngươi vĩnh viễn sẽ luôn vây quanh người làm đại ca này, cùng người làm đại ca này trải qua một đời. Ngươi về sau phải thành gia, cưới vợ, sinh con. Nhưng dẫu thế nào trong lòng ta vẫn cảm thấy không dễ chịu. Ngôn Tu, ngươi nói xem đại ca có phải quá bá đạo hay không? Không được, như vậy ngươi sẽ thấy ta phiền, ta phải sửa lại tính tình, sửa lại tính tình."
Triệu Ngôn Tu nghe Tống Thiêm Tài nói vậy thì ngây cả người. Y làm sao không hy vọng đại ca tốt nhất đừng có bất cứ liên luỵ gì với nữ nhân nữa. Y chỉ hy vọng cuộc sống hiện tại sẽ vĩnh viễn trôi qua như vậy, bọn họ là người một nhà, khoái hoạt vui vẻ, đại ca vĩnh viễn đều đối tốt với y như bây giờ. Nhưng những lời đó lại nghẹn ở trong họng không thể nói ra miệng. Thiên hạ nào có bữa tiệc nào chẳng tan, đại ca đãi y một mảnh thật tâm, phí tâm phí lực, y lại ngăn cản đại ca thành gia cưới vợ thì quả thật quá bất cận nhân tình.
Nhìn Tống Thiêm Tài uống say có vẻ hơi ngốc ngốc, y khẳng định: "Đại ca, ta không thành thân cũng sẽ không rời khỏi Tống gia. Cả đời này ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, chúng ta cứ tiếp tục vui vẻ chung sống như bây giờ. Đừng để người khác tới quấy rầy, ta không thích có người tới phá hỏng cuộc sống hiện tại của chúng ta. Ta và ngươi, còn có Tiểu Bảo, Tống thúc Tống thẩm, chúng ta một nhà năm người ở bên nhau mãi mãi không xa rời, ngươi nói có được không?"
Trả lời Triệu Ngôn Tu chỉ có tiếng ngáy ngủ của Tống Thiêm Tài. Tống Thiêm Tài trên xe ngựa lung lay ngủ mất rồi. Triệu Ngôn Tu dở khóc dở cười, mấy câu tình cảm vừa rồi nói ra bằng không. Nhưng cũng may Tống Thiêm Tài đã ngủ, không thì Triệu Ngôn Tu thật sự sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
Trở lại nơi ở, Triệu Ngôn Tu nấu canh giải rượu cho Tống Thiêm Tài, lại trông chừng hắn nửa đêm. Nhìn Tống Thiêm Tài ngủ say, Triệu Ngôn Tu thấm ướt khăn chấm lên môi hắn cho đỡ khô, chỉnh lại chăn cho Tống Thiêm Tài, cuối cùng mới trở về phòng ngủ.
Tống Thiêm Tài sáng sớm đã tỉnh, ngoài ý muốn phát hiện mình đỡ đau đầu hơn nhiều so với lần say rượu trước. Hắn đêm qua mơ mơ màng màng, kỳ thật vẫn có chút ký ức. Hắn nhớ rõ hình như là Triệu Ngôn Tu trông coi hắn hơn nửa đêm, trong lòng bèn có chút ảo não, âm thầm hạ quyết tâm về sau sẽ không bao giờ uống say khiến Triệu Ngôn Tu lo lắng nữa.
Nghĩ đến Triệu Ngôn Tu thích ăn hải sản, mà bọn họ buổi chiều là đi rồi, vì thế, Tống Thiêm Tài lập tức đứng dậy đi ra ngoài cảng mua hải sản tươi vừa đánh bắt được trở về. Cua biển không béo lắm, Tống Thiêm Tài tẩm với bột mì và một vài gia vị khác chiên giòn lên rồi xào.
Hắn lại làm đầu cá hấp ớt trộn mì sợi, thân cá thì lóc xương giã nhuyễn làm thành cá viên dai dai mềm mềm, còn làm ốc móng tay xào. Buổi sáng hôm nay, Tống Thiêm Tài tới cảng thấy có không ít mực tươi, cố ý mua hành tây về, dùng nước tương và dấm mang từ nhà đến để kho, còn nhân tiện mua hai cân thịt ba chỉ về, dùng một cân làm thịt lợn nấu hai lần*, một cân làm thịt kho với trứng và mực.
*Thịt lợn nấu hai lần: là một món ăn truyền thống nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên (Trung Quốc). Đại khái là nấu thịt chín khoảng 8 phần, sau đó thái lát xào đến khi mỡ teo bớt thì cho cọng tỏi non và ớt xanh vào đảo cùng là xong.Triệu Ngôn Tu còn chưa dậy đã ngửi thấy mùi thơm, trong lòng biết khẳng định là đại ca nấu đồ ăn ngon cho y. Tới Tuyền Châu chỉ có điểm này là tốt nhất, ăn hải sản đến sướng miệng. Quan trọng là đại ca y tay nghề quá giỏi, tay nghề chế biến hải sản lại càng giỏi hơn.
Nhanh nhẹn thức dậy, Triệu Ngôn Tu rửa mặt chải đầu xong lập tức đi ăn cơm. Tràn đầy một bàn lớn đồ ăn, hải sản, canh, rau dưa không thiếu một thứ gì. Tống Thiêm Tài còn ở bên ngoài mua món bánh tám tầng đặc sản Tuyền Châu. Quả nhiên ăn cùng hải sản là ngon nhất, Triệu Ngôn Tu một lần có thể ăn ba cái.
Tống Thiêm Tài thấy Triệu Ngôn Tu bèn chạy ra tiếp đón: "Buổi chiều chúng ta phải đi rồi, giữa trưa thu dọn đồ đạc cơm trưa khẳng định phải ăn qua loa. Bữa sáng ngươi nên ăn nhiều chút, mấy loại hải sản này ở Vĩnh Nhạc trấn không có, lần này ngươi cứ ăn thoả thích, bằng không chúng ta còn phải chờ lần sau tới đây mới có thể thưởng thức lại."
Dạ dày Triệu Ngôn Tu coi như không tệ, nhưng Tống Thiêm Tài vẫn không cho y ăn quá cay. Một bàn đồ ăn này có thể nói là cực kì thỏa mãn dạ dày của Triệu Ngôn Tu, y ăn đến tròn vo cả bụng. Cũng may Tống Thiêm Tài đã chuẩn bị sẵn thuốc tiêu thực, còn xoa bụng cho Triệu Ngôn Tu nửa ngày, ngược lại không khiến dạ dày Triệu Ngôn Tu có chút không thoải mái nào.
Giữa trưa tiêu sư và nhóm kiệu phu La lão đại giới thiệu đều tới. Đơn giản hàn huyên vài câu, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu mang theo bao lớn bao nhỏ cùng mấy xe hàng hóa lập tức xuất phát hướng về phía Vĩnh Nhạc trấn. Trước tiên cần đi đường thuỷ, nhà thuyền là tiêu sư giới thiệu, cũng là tuyến thường xuyên qua lại Tuyền Châu, giá cả coi như tạm chấp nhận được.
So sánh với lúc đến, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu đều thong dong hơn nhiều. Chẳng qua lòng cảnh giác của hai người càng thêm tăng cao, trên thuyền lúc nào cũng có đôi có cặp, như hình với bóng, chưa bao giờ lạc đơn. Vật phẩm quý trọng đều mang theo bên người, hàng thì dùng vải dầu bọc kín mít, ai mở ra là có thể phát hiện ngay.
Sớm biết đồ ăn trên thuyền chẳng ra gì nên hai người đã mang theo không ít tương hải sản, lại mua điểm tâm và lương khô có thể để được lâu, Tống Thiêm Tài còn làm chút thịt khô. Ở trên thuyền, hai người ngoại trừ gọi chút canh cá tươi và rau dưa ra thì không gọi thêm gì khác. Thương đội thấy tương hải sản của Tống Thiêm Tài bọn họ ngon thật sự, thường có mấy người tới xin xỏ Tống Thiêm Tài.
Tống Thiêm Tài cũng không keo kiệt. Hắn vốn mang theo không ít, tặng một chút cho bọn họ, quan hệ giữa đoàn người lại gần thêm chút. Chờ thêm năm ngày đến một cái cảng khác tiếp viện, Tống Thiêm Tài cũng đi xuống ngắm nhìn. Phát hiện nơi này không ngờ lại thừa thãi vải và nhãn, thứ này Tống Thiêm Tài tới đây một năm cũng chưa một lần bắt gặp.
Chỉ là quả vải không dễ vận chuyển, Tống Thiêm Tài dù thèm cũng chỉ có thể mua một ít về cùng Triệu Ngôn Tu nếm thử. Nghĩ đến Tống Tiểu Bảo và hai lão Tống gia khẳng định là chưa được thưởng thức hương vị này bao giờ, hắn bèn mua chút vải khô nhãn khô, tuy rằng hương vị có chút kém, nhưng hai thứ này vẫn khá bổ.
Tống Thiêm Tài rất thích ăn vải, Triệu Ngôn Tu bèn giúp hắn lột vỏ. Hết bát này đến bát khác, mấy người đồng hành nhìn mà hâm mộ ghen tị, sôi nổi ảo não tại sao đệ đệ nhà mình lại không ngoan ngoãn hiểu chuyện, còn biết săn sóc như Triệu Ngôn Tu cơ chứ. Tống Thiêm Tài thì đắc ý dào dạt trước vô số con mắt hâm mộ của mọi người ăn vải mà hắn thích, bộ dạng khoe khoang kia làm cho mọi người ngứa ngáy chân tay, hận không thể tẩn hắn một trận cho hả giận.
Rời khỏi thuyền, Tống Thiêm Tài lại ngựa không dừng vó tìm xe ngựa chuyển hàng hóa về hướng Vĩnh Nhạc trấn. Dọc theo đường đi nhiệt độ không khí càng ngày càng cao. Tống Thiêm Tài chưa từng ở đây vào mùa hè, tuy vậy vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nơi này hình như quá cao. Chỉ mới mấy ngày, da của hắn và Triệu Ngôn Tu đã sắp từ màu tiểu mạch phơi thành màu cà phê.
Hai người tới Vĩnh Nhạc trấn trước. Tống Thiêm Tài đến gặp hai hộ thương gia La lão đại giới thiệu bán lá trà và phần lớn hải sản. Số còn lại dành ra một phần nhỏ trực tiếp đưa đến chỗ Đỗ chưởng quầy và Thái chủ bạc đổi lấy nhân tình, còn để lại ít hàng cho huynh đệ Lưu gia. Tiệm tạp hoá huynh đệ Lưu gia thuê không lớn, Tống Thiêm Tài đưa giá cả không cao, trừ đi phí tổn vận chuyển thì cũng chỉ kiếm được chút tiền vất vả. Huynh đệ Lưu gia biết giá thị trường, cực kì cảm kích tấm lòng của hắn, mấy người hàn huyên nửa ngày.
Bỏ ra một ngàn lượng tiền vốn, tới Vĩnh Nhạc trấn riêng tiền lời đã được một nghìn hai trăm lượng, chạy thương quả nhiên là hốt bạc. Lần này, hắn mang về năm trăm lượng tiền mặt, để ngừa vạn nhất, số còn lại đều đổi lấy ngân phiếu. Rốt cuộc, mấy cái tiền trang hoàng gia này đều là triều đình mở, trừ phi triều đại bị lật đổ, tiền trang trên cơ bản là không có khả năng đóng cửa, Tống Thiêm Tài đương nhiên cũng yên tâm hơn nhiều.
Nhìn Tống gia thôn ngày càng gần, trong lòng Tống Thiêm Tài kích động. Rời nhà hơn ba tháng, hắn rốt cuộc đã trở lại.