Suy nghĩ của hai mẹ con quả đúng là trùng hợp, Lâm Tiểu Mãn đương nhiên sẽ không từ chối. Tống Thiêm Tài trở về còn đang nghĩ xem nên làm thế nào để khuyên cha mẹ mời Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn tới Tống gia ở, thì Trần Quế Chi đã mở miệng trước nói nàng đã bảo Lâm Tiểu Mãn tới Tống gia bầu bạn.
Được thôi, Tống Thiêm Tài lúc này mới cảm thấy mình có lẽ đã thật sự xem nhẹ Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi rồi. Rốt cuộc, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi có thể cần cù chăm chỉ tích cóp được mười mấy mẫu đồng ruộng, cuộc sống trải qua cũng coi như khá giả thì không có khả năng là người ngu dốt.
Chẳng qua là bọn họ hướng nghĩ sai, tự trói buộc tay chân mình, tính tình vốn lại mềm, năm tháng qua đi, tâm địa cũng ngày càng mềm, tính tình bị mài mòn không ít. Nhưng trong khoảng thời gian này, cuộc sống của Tống gia cực kì bất ổn, ai ai cũng nói bọn họ yếu đuối dễ bắt nạt, không hề bận tâm nỗi vất vả của bọn họ. Trong lòng hai lão Tống gia không có khả năng không có ý kiến gì. Đặc biệt là sau khi Tống Tiến Bảo và Trần gia nháo ra chuyện như vậy, lại bị hắn thường xuyên khuyên bảo, tâm tư của hai người tự nhiên cũng tràn đầy thay đổi.
Trần Quế Chi có thể chủ động tích cực làm công tác chuẩn bị cho khoảng thời gian Tống Thiêm Tài đi Tuyền Châu cũng chính là một loại thái độ. Tống Thiêm Tài lúc này mới cảm thấy có lẽ hắn nên tin tưởng hai lão Tống gia nhiều hơn. Chậm rãi khiến cho tính tình của bọn họ cứng rắn hơn chút, thái độ quyết đoán hơn chút, như vậy về sau chính bọn họ cũng có thể tự khởi động được Tống gia.
Mời được Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn tới đây ở, Tống Thiêm Tài mới yên tâm tiếp tục chuẩn bị các hạng công việc cần làm khi tới Tuyền Châu. Từ năm ngoái hắn đã bắt đầu quan sát nhóm khách thương chuyên lui tới Tuyền Châu. Ban đầu hắn nhìn trúng mấy nhóm thương nhân, sau đó thường xuyên lôi kéo làm quen, lại nói bóng nói gió với bọn họ. Cuối cùng, hắn đã ấn định với một vị đội trưởng họ La, tên thường gọi là La lão đại, tính toán theo chân bọn họ một đường tới Tuyền Châu.
Bởi vậy, bắt đầu từ năm ngoái, Tống Thiêm Tài đã cố ý kết giao với nhóm người La lão đại. Tống Thiêm Tài vốn là người làm ăn nhiều năm, kết giao với người như La lão đại hoàn toàn không chút áp lực. Bởi vì Tống Thiêm Tài có thân phận tú tài cộng thêm tài ăn nói không tầm thường, La lão đại tương đối thưởng thức hắn.
Khi Tống Thiêm Tài thả tiếng gió nói muốn tới Tuyền Châu thăm thú, La lão đại như Tống Thiêm Tài mong muốn đã mời Tống Thiêm Tài đi cùng với bọn họ. Tống Thiêm Tài cũng nhận lời, chẳng qua thời gian vẫn chưa định. Lần trước La lão đại ra giêng là đi Tuyền Châu, Tống Thiêm Tài hẹn hắn lần sau. Như vậy tính ra, qua bảy tám ngày nữa là La lão đại sẽ đến địa phận của Tống gia thôn. Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu sẽ nhờ xe bọn họ để tới Tuyền Châu.
Đến nơi đây thời gian dài như vậy, Tống Thiêm Tài từ sớm đã có dự định tới Tuyền Châu làm ăn, đương nhiên không có khả năng mục tiêu gì cũng không đã tay trắng rời đi. Trải qua tin tức mấy ngày này hắn quan sát nắm bắt được, đối với chuyện đi Tuyền Châu phải làm những gì trong lòng hắn đã có ước lượng.
Tuyền Châu sản vật phong phú, thương nhân lui tới vô số, Tống Thiêm Tài muốn phát tài nói khó thì không khó, nhưng nói dễ lại cũng chẳng dễ. Hoặc là có thể tìm được món hàng gì đó đặc sắc, ưu điểm vượt trội so với người khác, hoặc là phải tìm loại hàng bán chạy để bán. Có doanh số, tiền đương nhiên sẽ tự động chảy đầy túi.
Tống Thiêm Tài kỳ thật từ rất sớm đã phát hiện nơi này cực thiếu thốn gia vị. Nước tương cũng chỉ là loại nước tương thông thường, dấm cũng chỉ có dấm cũ phương tây. Đường tuy rằng có đường sương, đường mật và đường nâu, nhưng hương vị lại kém quá nhiều. Mà nước tương ở Vĩnh Nhạc trấn cũng không bán chạy. Như ở Tống gia, Trần Quế Chi chưa bao giờ mua nước tương, toàn là tự mình làm tự mình dùng. Còn dấm tuy rằng rất phổ biến, nhưng giá cả lại quá cao.
Tống Thiêm Tài lại tới chỗ Đỗ chưởng quầy, sau đó phát hiện nơi này cũng có rất nhiều loại gia vị, nhưng không phải cả nước đều có. Ví dụ như đường sương chính là một loại. Tuy rằng đường nâu rất phổ biến, đường mật cũng không tính hiếm lạ, nhưng đường sương lại rất ít thấy ở nơi đây.
Đường sương thời này chỉ trắng mịn hơn một ít so với đường cát hiện đại, đã thế lại chỉ được sản xuất ở kinh thành phía bắc, phía nam muốn dùng thì phải đi đường thủy, tiêu phí đại lượng sức người sức của từ phía bắc vận lại đây. Cố tình ở phía nam người thích ăn ngọt rất nhiều, kẻ giàu có lại không đếm xuể. Để thoả mãn cái miệng, cho dù đường mật và đường sương kém nhau không lớn, bọn họ cũng nhất quyết phải dùng đường sương mới chịu.
Đặc biệt là điểm tâm của mấy nhà quan to hiển quý thì đều được làm bằng đường sương, khiến cho giá cả đường sương ở phía nam chỉ cao không thấp. Dù không phải quá đắt đỏ, nhưng so với đường nâu bình thường cũng đắt hơn gấp mười lần. Tuy kiếp trước Tống Thiêm Tài làm thợ mộc, nhưng để chân chính phát tài thì lại là xuất phát từ một cái xưởng nhỏ chế biến gia vị.
Hắn biết chế đường, biết làm nước tương và ủ dấm. Kiếp trước, sau khi kiếm được thau vàng đầu tiên, vừa lúc có một người bạn nói trong tay có một cọc mua bán tốt chỉ lãi không lỗ. Người bạn này Tống Thiêm Tài quen biết đã nhiều năm, quan hệ cực kì không tồi. Tống Thiêm Tài lúc ấy còn chưa luyện thành hoả nhãn kim tinh, không nhìn ra bản chất đê tiện của gã, bởi vậy nên mới vui vẻ phấn chấn dồn hết tiền của vất vả kiếm được mua một cái xưởng gia vị nhỏ sắp đóng cửa.
Kết quả không đến mấy ngày, Tống Thiêm Tài rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không thích hợp, đi tìm bạn thì phát hiện gã đã sớm mất dạng. Lúc này, Tống Thiêm Tài nếu như còn không biết mình bị lừa, vậy thì hắn chỉ còn nước đâm đầu mà chết vì quá ngu. Toàn bộ tiền tài đều bị hắn đập vào cái xưởng này. Mắt thấy mình sắp bị phá sản, tiền như hòn đá chìm nghỉm xuống sông, ruột gan Tống Thiêm Tài nóng như lửa đốt, đồng thời cũng sinh ra một tia quật cường. Dựa vào cái gì tiền của mình lại bị giày xéo, hắn cực khổ một hồi như vậy tuyệt đối không thể cứ thế bị lừa gạt.
Cuối cùng, hắn nghe theo một người thợ lâu năm trong xưởng tới gõ cửa từng nhà một, vừa tạo quan hệ, vừa cầu người, tìm chút nguồn tiêu thụ, lại nhanh chóng về xưởng bắt tay vào sản xuất. Nhưng nhà máy đã vài tháng chưa trả tiền lương, không có ai chịu làm không công cho Tống Thiêm Tài.
Mấy công nhân cũ cuối cùng vẫn bị câu trả công theo ngày của Tống Thiêm Tài mời về. Dưới tình huống như vậy, Tống Thiêm Tài bèn tự xắn tay áo của mình lên. Chế đường, ủ dấm ủ nước tương, không có cái gì là Tống Thiêm Tài không làm. Trước đó ngượng tay làm không tốt, lãng phí không ít nguyên liệu, Tống Thiêm Tài xót gần chết, đồng thời lại càng dụng tâm đi học đi làm. Hắn thường xuyên làm trợ thủ cho mấy vị thợ lành nghề, vừa chịu khổ vừa kiên nhẫn.
Dần dà quen tay hay việc, những gia vị này làm càng ngày càng ngon, xưởng nhỏ của Tống Thiêm Tài chậm rãi cũng bắt đầu có lợi nhuận. Nhưng cái xưởng nhỏ kia của hắn lại không phải nhãn hiệu gì lớn, mỗi tháng trừ tiền nguyên liệu nhân công, dư lại cũng chẳng còn bao nhiêu. Tống Thiêm Tài khẽ cắn môi, nghĩ dù thế nào cũng phải kiếm lại cho đủ số tiền đầu tư của mình trở về mới được.
Cứ thế trôi qua ba năm, hắn vừa làm ông chủ lại vừa làm công nhân, bên nào thiếu người thì nhảy qua bên đấy, không nghỉ ngơi lấy một ngày. Nhưng cho dù như vậy, Tống Thiêm Tài cũng chưa thể trở thành ông chủ lớn. Có lẽ dựa vào sự cần lao và thông minh, mười, hai mươi năm nữa Tống Thiêm Tài cũng có thể tranh được một cái tên tuổi. Cơ mà thời tới cản không nổi, cái xưởng nhỏ kia của hắn không ngờ lại đuổi kịp đến thời điểm phá bỏ và di dời.
Cái xưởng của Tống Thiêm Tài bởi vì phải sản xuất các loại gia vị nên khuôn viên rất lớn. Trước đó hắn còn ngẫu nhiên nổi hứng bỏ tiền lãi ba năm mua một mảnh đất to chuẩn bị mở rộng sản xuất. Cho nên sau lệnh di dời, Tống Thiêm Tài lập tức từ phú ông trăm vạn bước lên hàng tỉ phú, một đêm phất nhanh chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Tuy rằng sau đó Tống Thiêm Tài càng ngày càng kiếm được nhiều tiền, nhưng hắn lại cảm thấy cái xưởng nhỏ kia vượng hắn, bỏ qua lúc ban đầu bị lừa thì hắn đối với gia vị cũng sinh ra tình cảm sâu sắc. Hắn xuất tiền đầu tư vào một nhãn hiệu dấm hương và nước tương hải sản lâu đời, tăng mạnh tuyên truyền, cải tiến công nghệ, không tiếc tiêu tiền đập vào quảng cáo. Kết quả là, hắn rất nhanh đã gây dựng được một mảnh giang sơn trên thị trường gia vị.
Làm ông chủ, ngoài dựa vào thứ này kiếm lời rất nhiều tiền, đồng thời hắn cũng có thể được coi là một tay lành nghề trong việc ủ dấm, ủ nước tương và chế đường. Giữa một đám phú hào, ngón nghề cầu sinh này của Tống Thiêm Tài vẫn luôn bị người chế giễu. Nhưng Tống Thiêm Tài chỉ coi như mấy người đó đang hâm mộ ghen tị. Chỉ cần tiền vẫn chảy vào túi hắn, ai quan tâm cao thượng hay không cao thượng, có thể coi như cơm ăn được không?
Tới nơi này, trăm hay không bằng tay quen, bắt đầu từ năm ngoái Tống Thiêm Tài đã định ra đại kế hoạch phát tài của chính mình. Lúc trước, hắn đã thử làm một lu nước tương hải sản, một lu dấm và hai lu phôi dấm. Mấy thứ này hắn vẫn chưa mở nắp, cũng không định mang theo toàn bộ.
Rốt cuộc, từ Tống gia thôn vận chuyển đến Tuyền Châu, riêng phí chuyên chở thôi đã là một con số rất lớn. Nước tương với dấm của hắn cho dù có thể bán được giá không tồi thì cũng chỉ coi như lấy công làm lãi. Tống Thiêm Tài hiện giờ vội vàng muốn kiếm tiền, hắn rất muốn tìm một thương hộ bán đứt công thức ủ dấm hoặc nước tương để tích lũy tài chính, chuyên tâm phát triển một loại gia vị khác. Hai công thức này đã được hắn cải tiến, ở thị trường gia vị nơi này, Tống Thiêm Tài có lòng tin khẳng định có thể gặt hái được không ít thành tựu.
Cho nên, hắn bèn theo kế hoạch mang hai bình đi Tuyền Châu làm hàng mẫu, chờ sau khi bán công thức sẽ ở Tuyền Châu mua nhà mua nguyên liệu, sau đó lại làm một loại khác là được. Chờ làm xong thì có thể trực tiếp cất chứa ở Tuyền Châu, lần sau đến chỉ cần trực tiếp mang ra bán.
Đương nhiên, hắn cũng lập cả kế hoạch dự bị, đây chỉ là một trong số các kế hoạch đó mà thôi. Một kế hoạch khác chính là tới Tuyền Châu dùng đường nâu làm đường sương. Hắn đã thực nghiệm ở nhà, cũng chuẩn bị đầy đủ công cụ, chỉ cần đến Tuyền Châu mua nguyên liệu ở đó rồi bắt tay vào làm. Nếu như có người muốn mua công thức, giá thích hợp hắn cũng sẽ bán.
Vốn dĩ ở Vĩnh Nhạc trấn hắn cũng có thể dùng mấy thứ đó để kiếm tiền. Nhưng thương trường nơi này sớm đã bị các phú hộ trấn trên phân chia xong xuôi, hắn tùy tiện chen chân, chẳng may đâm trúng điểm đen, nói không chừng tiền không kiếm được đã phải bồi cả mạng vào. Lui một vạn bước, cho dù hắn kiếm được tiền nhưng tài cũng không để lộ, nếu như khoe giàu, đến lúc đó dùng đầu gối nghĩ cũng biết khẳng định sẽ có một đống phiền toái chờ hắn.
Mà ở Tuyền Châu số người lui tới làm ăn buôn bán nhiều, hắn chen một chân vào sẽ không quá thu hút, xung đột lợi ích không quá lớn. Chờ hắn kiếm được lời, Vĩnh Nhạc trấn cách xa không một ai biết, hắn cũng không cần lo lắng có kẻ nhớ thương. Đương nhiên, trời xa đất lạ, Tống Thiêm Tài vốn dĩ định thuê mấy bảo tiêu đi theo, bây giờ có Triệu Ngôn Tu nên mới ngừng nghỉ cái ý định này.
Triệu Ngôn Tu tới Tuyền Châu là để đặt mua sản nghiệp, đương nhiên, trong lòng y vẫn còn nguyên nhân khác. Lần trước dọn di vật của cha mẹ về, y ngoài ý muốn phát hiện cha mình từng thư từ qua lại với một vị bằng hữu, nội dung bên trong không ngờ lại là cha y nhờ vả vị này ở Tuyền Châu điều tra thân thế của y.
Tuy rằng Triệu Ngôn Tu không biết cha từ đâu biết được cha mẹ ruột của y ở Tuyền Châu, nhưng Triệu Ngôn Tu tin tưởng phán đoán của cha mình. Nhiều năm như vậy, Triệu Ngôn Tu chưa từng nghĩ tới chuyện đi tìm cha mẹ ruột. Nếu lúc trước cha mẹ ruột đã vứt bỏ y, vậy thì Triệu Ngôn Tu cũng sẽ chẳng thèm nóng lòng đi tìm bọn họ. Nhưng thấy bức thư kia là từ nửa năm trước, Triệu Ngôn Tu bèn muốn đi tìm vị bằng hữu này của cha một chuyến, bảo họ không cần tìm cha mẹ ruột cho y nữa. Nếu như tìm được rồi thì cũng không cần để lộ tin tức của y, coi như chưa bao giờ biết là được.
Bằng không, người làm cha mẹ vừa vứt bỏ y lại vừa có quan hệ huyết thống ngược lại sẽ là một loại trói buộc. Y không muốn bị quản giáo bởi người có danh phận cha mẹ lại chưa từng dưỡng dục y lấy một ngày. Hiện giờ y ở Tống gia sống rất tốt, cũng không hy vọng có người tới quấy rầy. Mặc kệ thế nào, Triệu Ngôn Tu đều không mong muốn có người tới phá hỏng cuộc sống hiện tại.
Vốn dĩ y đã viết thư gửi đi, đáng tiếc lại bị trả về. Vậy cũng có nghĩa vị bằng hữu kia của cha đã không còn ở chỗ cũ nữa, Triệu Ngôn Tu chỉ có thể tự mình tới Tuyền Châu tìm, tự mình nói chuyện.
Hai người tới Tuyền Châu phải đi tận nửa tháng. Tống Thiêm Tài tìm hiểu được bọn họ phải đi trước năm ngày để đến bến cảng gần nhất, sau đó lại ngồi thuyền trực tiếp đến Tuyền Châu. Năm ngày đường đầu tiên, Tống Thiêm Tài tính toán thuê hai cái xe ngựa đi theo đoàn, bằng không đồ đạc của bọn họ không dễ mang theo.
Nhà Hồ Tiểu Ngọc ở trấn trên, loại chuyện như thuê xe đành phải phiền toái nàng về nhà mẹ đẻ hỗ trợ hỏi thăm. Hắn cần tìm một mã phu trung hậu thành thật, hiểu tận gốc rễ đi theo. Tới cảng mã phu có thể quay về, đương nhiên, tiền công tuyệt đối sẽ không để thiệt.
Hồ gia làm việc rất nhanh nhẹn, không bao lâu đã giúp Tống Thiêm Tài tìm được mã phu, mã phu này còn có quan hệ họ hàng với Hồ gia. Tống Thiêm Tài tự mình đi nhìn xe ngựa và mã phu, cảm thấy cực kì vừa lòng. Hắn mang theo quà tới nhà Tống Đại Hải cảm tạ một phen. Vạn thị cảm thấy nhà Hồ Tiểu Ngọc cho nàng mặt mũi, cố ý đưa một nửa số đồ Tống Thiêm Tài tặng cho Hồ Tiểu Ngọc mang về nhà mẹ đẻ.
Lâm Tiểu Mãn và Trần Đại Thạch cũng được Tống Thiêm Tài đón về, gia súc của Trần gia cũng được dắt theo tới đây nuôi chung với của Tống gia. Sương phòng phía tây của Tống gia có hai gian, ban đầu một gian là cho Tống Đại Bảo ở, còn một gian là của vợ chồng Tống Tiến Bảo. Tống Thiêm Tài thu dọn lại một chút, còn mời người tới đắp lại tường rồi quét vôi, đổi cả giường mới và tủ để đồ, sau đó mới sắp xếp cho phu phu Trần Đại Thạch vào ở.
Chờ làm xong mấy chuyện này, ngày Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu đi Tuyền Châu cũng bắt đầu đếm ngược. Công việc ở Tống gia bắt đầu trở nên lu bù. Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn cả ngày ở phòng bếp mân mê, không phải làm chút thịt khô thì chính là phơi màn thầu lát, chỉ sợ Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu ở trên đường ăn không ngon.
Còn Tống Đại Sơn thì lên trấn trên mua chút thuốc trị thương. Mấy thứ này thời trẻ mỗi khi ra ngoài hắn đều chuẩn bị. Tống Tiểu Bảo chẳng biết có phải hiểu được cha mình và tiểu thúc sắp xa nhà hay không, mấy ngày này đều dính chặt lấy hai người bọn họ, trừ buổi tối ngủ ra thì đều lẽo đẽo theo đuôi hai người, mặt đầy vẻ đáng thương.
Gần đến ngày La lão đại tới đây, Tống Thiêm Tài bảo Trần Quế Chi ở nhà làm một bàn rượu, mời cả nhà Tống Đại Hải và cả nhà Lưu Khôn Võ tới đây ăn, coi như một bữa cơm đưa tiễn, cũng hy vọng có thể khiến mọi người chiếu cố Tống gia nhiều hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT