Hôn lễ của Tống Thiêm Kim tiến hành rất thuận lợi. Bạn bè thân thích của Tống gia cũng ngậm miệng không hề đề cập tới chuyện vừa rồi trước mặt người Hồ gia tới đưa dâu. Lúc nhóm người Tống Thiêm Tài trở về, bữa tiệc đã trôi qua hơn phân nửa, rất nhiều người uống đến mặt đỏ tai hồng. Tống Đại Hải và Vạn thị còn đặc biệt để dành riêng một bàn tiệc chờ mấy người Tống Thiêm Tài về ăn.
Vạn thị cũng đã bình phục tâm tình, vui tươi hớn hở cảm ơn Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu một phen, ngay cả Tống Đại Sơn cũng được nàng kính rượu. Nhà mẹ đẻ của nàng tới phá đám, nếu như bọn họ thành công thì về sau nàng biết phải đối mặt với nhi tử và con dâu của mình như thế nào? Chỉ nghĩ đến điều đó thôi là trong lòng Vạn thị lại cảm thấy thương tâm bi phẫn.
Ngày đó Tống Đại Hải uống nhiều, cuối cùng khách khứa đều đi rồi, Tống Đại Sơn đang đỡ Tống Đại Hải thì bị bắt lấy tay, sau đó nghe được Tống Đại Hải nói: "Đệ, Tống gia chúng ta cũng chỉ có ngươi ta là huynh đệ, người khác đều là dưng. Ngươi là người có phúc khí, Thiêm Tài cũng rất giỏi giang. Ca vui lắm, chỉ cần Tống gia chúng ta gắn bó keo sơn, ai cũng đừng mơ bắt nạt được chúng ta."
Tống Đại Sơn đỡ Tống Đại Hải vào nhà, trong lòng cũng cực kì cảm thán. Nhi tử có bản lĩnh, hành sự so với kẻ làm cha như hắn mạnh hơn nhiều. Nếu như lúc trước hắn cũng có năng lực và quyết đoán của chính mình như nhi tử thì sẽ không đến mức ở trong thôn chịu xa lánh. Nếu không phải Tống gia nhân khẩu đơn bạc, ở Tống gia thôn không có tiếng nói thì hắn cũng sẽ không nhận nuôi Tống Tiến Bảo, chỉ vì để gánh vác gia đình, cho Tống Thiêm Tài thêm một trợ lực.
Đáng tiếc, người với người luôn không giống nhau, mảnh tâm tư này của hắn xem ra là uổng phí. Cũng may còn có một nhà Tống Đại Hải, Tống Thiêm Tài lại có năng lực, trong nhà còn có thêm đứa nhỏ Triệu Ngôn Tu thân thủ cực kỳ lợi hại. Như vậy tính ra nam đinh trong nhà cũng không ít, nói chuyện cũng có thể vững vàng hơn.
Tống Đại Sơn làm sao không biết kẻ tàn nhẫn thì luôn mạnh hơn so với người khác. Nhưng Tống gia nhân số ít ỏi, con cháu cũng trở nên quý giá. Chẳng lẽ lại đi so găng liều mạng với mấy hộ du thủ du thực ngang ngược kia, đây chẳng phải đang đào sạch gốc rễ của Tống gia sao. Cho nên, hắn mới mọi chuyện đều lui một bước, một sự nhịn chín sự lành. Giờ thì tốt rồi, nhi tử có tiền đồ, chỉ cần một người có năng lực là ổn. Vạn gia nhiều nam đinh như vậy còn không phải bị con hắn dạy cho dễ bảo sao. Về sau hắn vẫn nên yên tâm hưởng phúc của nhi tử thôi.
Ngày hôm sau gặp mặt cô dâu, Tống Thiêm Kim dẫn theo Hồ Tiểu Ngọc tới nhà Tống Thiêm Tài. Mặt Hồ Tiểu Ngọc tròn trịa, làn da trắng trẻo, búi tóc dùng một cây trâm cố định, trên người mặc áo hồng nhạt và váy dài màu vàng, chỉ giản dị như vậy thôi đã vượt xa rất nhiều chị em phụ nữ ở Tống gia thôn, lộ ra một luồng khí chất tinh tế mà chỉ cô nương trấn trên mới có.
Trần Quế Chi tiếp người vào trong nhà, Tống Thiêm Kim và Hồ Tiểu Ngọc cùng nhau hành lễ với Tống Đại Sơn, Trần Quế Chi và Tống Thiêm Tài. Tống Thiêm Tài đưa cho hai người một bao lì xì thật dày. Tống Thiêm Kim hơi ngượng ngùng, nhưng Hồ Tiểu Ngọc thì ngược lại rất tự nhiên hào phóng, khiến cho Tống gia xem trọng ghé mắt nhìn nhiều hơn.
Hồ Tiểu Ngọc cũng là một người chu toàn, biết được cả nhà thúc thúc Tống Đại Sơn đãi Tống Thiêm Kim không tồi nên đã sớm chuẩn bị đầy đủ quà tặng cho cả nhà bọn họ. Hai lão Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn mỗi người một đôi giày, Tống Thiêm Tài một hộp mực, Tống Tiểu Bảo một bộ áo trong, ngay cả Triệu Ngôn Tu cũng được một cái túi tiền.
Tuy rằng đều không phải thứ gì đặc biệt đắt giá, nhưng phần tâm ý này đã khiến Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi cực kì vừa lòng. Tống Thiêm Tài đối với người em dâu mới cưới cũng vô cùng thiện ý. Chỉ bằng nàng có ánh mắt chuẩn bị lễ vật cho Triệu Ngôn Tu, một người chu toàn tinh tế, làm việc có kết cấu như vậy, về sau tên ngốc như Tống Thiêm Kim chắc chắn không phải chịu thiệt thòi.
Hồ Tiểu Ngọc đã biết chuyện ở tiệc cưới ngày hôm qua. Tuy rằng hai người Tống Đại Hải giấu đến kín mít, nhưng không thắng nổi Tống Thiêm Kim không quản được miệng lại còn không biết nói dối, toàn bộ đều kể hết cho Hồ Tiểu Ngọc. Vì thế Hồ Tiểu Ngọc bèn vô cùng cảm kích Tống Thiêm Tài hôm qua đã trượng nghĩa ra tay.
Nữ tử cả đời cũng chỉ có một lần vẻ vang gả đi. Nếu như hôm qua bị người phá đám, thể diện của nàng, của nhà mẹ đẻ và cả nhà chồng của nàng coi như quét đất. Trước kia Hồ Nhất Chước đã dặn nàng phải hoà hảo với một nhà Tống Thiêm Tài, nói Tống Thiêm Tài là một người có bản lĩnh. Trải qua một phen như vậy, Hồ Tiểu Ngọc càng thêm kiên định quyết tâm phải kéo gần quan hệ giữa hai nhà.
Trần Quế Chi giữ vợ chồng Tống Thiêm Kim ở lại ăn cơm, Hồ Tiểu Ngọc bèn chủ động giúp đỡ Trần Quế Chi. Cha nàng là đầu bếp, từ nhỏ mưa dầm thấm đất cũng luyện ra được tay nghề giỏi giang. Nói là trợ thủ, kỳ thật đa phần các món ăn đều do nàng nấu. Chờ khi bưng lên, mọi người nếm thử xong đều hết lời khen ngợi.
Tống Thiêm Kim vừa rời đi, Trần Quế Chi bèn nói với Tống Đại Sơn: "Vợ của Thiêm Kim này được, bộ dáng xinh đẹp, hành sự chu toàn, tài nấu nướng còn đỉnh cao. Xem ra đúng là cơm ngon không sợ muộn, thành hôn muộn cũng không sợ không cưới được vợ tốt. Ta đoán chắc đại tẩu thấy con dâu vừa giỏi giang lại hào phóng như vậy, khẳng định là sẽ đắc ý đến hếch mũi lên trời." Lời nói vừa dứt, Tống Thiêm Tài còn nghe ra một chút vị dấm thoang thoảng.
Tuy rằng quan hệ hai nhà không tồi, nhưng chút tâm tư nhỏ giữa phụ nữ với nhau Tống Thiêm Tài vẫn hiểu. Lúc trước Lưu Thải Liên mọi phương diện đều coi như không tệ, Trần Quế Chi bèn không thiếu ở trước mặt người khác khoe khoang, cuối cùng lại bị quét mặt mũi. Trước kia khi quan hệ giữa nàng và Vạn thị còn cứng đờ, chắc hẳn nàng cũng từng không ít lần đắc ý trước mặt Vạn thị về người con dâu Lưu Thải Liên này.
Hiện giờ phong thuỷ luân chuyển, Trần Quế Chi trong lòng ghen tị là một phương diện, mất mặt mới là thật. Chẳng qua đây là chút so đo nhỏ nhặt giữa hai chị em dâu, Tống Thiêm Tài và Tống Đại Sơn đều giả ngu giả ngơ, ăn ý coi như không biết gì.
Tống Thiêm Kim cưới vợ, quán trà làm ăn ổn định, đã đến lúc Tống Thiêm Tài phải thu xếp ngày đi Tuyền Châu. Hắn muốn đuổi kịp trở về vào khoảng tháng bảy, nếu không đi lâu quá, không chỉ người trong nhà không yên tâm hắn, hắn cũng sẽ lo lắng chuyện trong nhà.
Mấy ngày này, Tống Thiêm Tài nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn quyết định nhờ Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn dọn đến Tống gia ở. Chuyện Vạn gia ngày đó gây sự ở nhà Tống Đại Hải ngược lại đã đánh tỉnh Tống Thiêm Tài. Nếu như hắn và Triệu Ngôn Tu đều đi, như vậy Tống gia sẽ trở thành thế đơn lực mỏng. Đến lúc đó người khác tới gây rối, Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn chắc chắn sẽ gặp bất lợi.
Quanh thôn đều nói Tống gia kiếm được nhiều tiền, Tống Thiêm Tài vốn còn tưởng đá vợ chồng Vạn Đại Khuê vào nhà lao là có thể dọa sợ một số người. Nhưng thấy Vạn gia vẫn còn dám tới làm ầm ĩ, Tống Thiêm Tài mới biết là mình đã quá ngây thơ. Vì để ngừa vạn nhất, Tống gia trăm triệu không thể không có thanh tráng niên ở nhà trấn giữ.
Cho nên, Tống Thiêm Tài lựa thời gian đặc biệt tới Trần gia thôn tìm Trần Đại Thạch thương lượng.
Nhà Trần Đại Thạch ở cạnh một toà núi lớn gần Trần gia thôn. Đất Trần gia rộng, mấy năm nay Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn lục tục kiếm được chút tiền của, xây một căn nhà ngói gạch xanh ba gian, lại dựng hai căn nhà đất làm kho. Tuy rằng là hai nam nhân ở nhưng trong sân được thu vén gọn gàng chỉnh tề, còn đặt mấy chậu hoa cỏ nhìn rất thuận mắt.
Lâm Tiểu Mãn gần như cả ngày đều ở quán trà Tống gia, tuy rằng tháng nào Tống Thiêm Tài cũng cho y nghỉ phép, nhưng Lâm Tiểu Mãn lại chưa từng nghỉ lấy một buổi. Tống Thiêm Tài kỳ thật chỉ cần nói với Lâm Tiểu Mãn là được, Lâm Tiểu Mãn khẳng định sẽ đồng ý. Nhưng chuyện củ sen toàn do Trần Đại Thạch lo liệu, Tống Thiêm Tài không muốn làm khó người khác.
Hắn bèn nghĩ thôi thì tự mình đến đầm sen xem xem có thể ngơi tay một đoạn thời gian không, nếu thật sự không được, hắn lại thuê người tới trông coi là xong. Bằng không nếu như hắn mở miệng, Lâm Tiểu Mãn và Trần Đại Thạch mặc kệ có bận hay không khẳng định cũng đều đồng ý, đến lúc đó chạy qua chạy lại cả hai bên thì cũng quá phiền toái bọn họ.
Đầm sen ở cách nhà Trần Đại Thạch không xa, xung quanh được vây bằng rào trúc, không nhìn thấy bên trong. Tống Thiêm Tài trực tiếp gõ cửa, không chờ người xuất hiện mà đứng ở ngoài hô to: "Đại Thạch ca có ở nhà không?"
Hô mấy tiếng, Trần Đại Thạch mới từ đầm sen đáp lại: "Ở đây, ai đó?"
Vừa thấy là Tống Thiêm Tài, hắn vội vàng rửa sạch bùn trong tay, cười nói: "Thiêm Tài, sao ngươi lại tới đây? Mau vào trong nhà ngồi. Ta vừa mới đi đổ thêm chút nước cho đầm sen, nhìn củ sen sinh trưởng không tệ, chờ đến mùa hè là chúng ta có đài sen để bán rồi. Ta đã nhờ người ở trấn trên hỏi thăm, một cái đài sen có thể bán hai văn tiền, như vậy tính ra cũng kiếm được không ít."
Tống Thiêm Tài nghe xong cũng rất vui vẻ, cười nói: "Ta còn chốt được với Đỗ chưởng quầy ở trấn trên, chờ khi nào củ sen lớn hơn chút nữa thì đào một ít đem bán cho hắn làm món tươi. Hắn còn muốn ta mang cho hắn cả lá sen để dùng nấu ăn. Giá cả không tệ, ta nghĩ chờ tới mùa hè chúng ta chỉ hái một số lượng vừa phải, hẳn sẽ không quá ảnh hưởng tới củ sen, cho nên bèn đáp ứng rồi."
Trần Đại Thạch gật gật đầu, không có ý kiến gì. Hắn từ lâu đã biết củ sen có thể bán lấy tiền, như đài sen thì toàn chỉ hái một ít về ăn. Chẳng qua hạt sen vị đắng, hắn không quá thích ăn, phần lớn đều nấu chè thanh hỏa. Nhưng bây giờ nhờ có Tống Thiêm Tài, hắn mới biết hoá ra đài sen có thể bán lấy tiền, ngay cả ngó sen với lá sen không đáng giá cũng có thể đổi thành tiền bạc. Trần Đại Thạch vô cùng bội phục, ngay lúc này hắn cảm thấy tú tài công đúng là hiểu biết nhiều, cho dù là kiếm tiền cũng am hiểu hơn bọn hắn nhiều lắm.
Hai người nói một hồi, Tống Thiêm Tài sau khi tìm hiểu rõ ràng mấy tháng này đầm sen không có quá nhiều việc mới mở miệng nói: "Đại Thạch ca, ta và Ngôn Tu dự định đi Tuyền Châu một chuyến, đại khái ba bốn tháng. Thời gian dài như vậy không ở nhà, để cha mẹ và Tiểu Bảo ở lại thật sự không yên tâm. Vì thế ta bèn muốn phiền toái ngươi và Tiểu Mãn ca tới nhà ta ở một đoạn thời gian. Còn chuyện đầm sen, ta định nhờ ngươi tìm người tới hỗ trợ trông coi. Không biết Đại Thạch ca có đồng ý hay không?"
Trần Đại Thạch cười nói: "Ta còn tưởng là chuyện gì to tát. Tống thúc và thím đối đãi thân mật với ta và Tiểu Mãn, ngươi không ở nhà, chúng ta tới chăm sóc một hồi chẳng phải là chuyện nên làm sao? Ngươi yên tâm, mấy ngày nữa ta dọn dẹp một ít đồ đạc rồi sẽ lập tức tới nhà ngươi. Nếu như có thể, ta và Tiểu Mãn sẽ ở lại luôn chỗ quán trà, như vậy vừa tiện ghé mắt qua bên này, cũng không phiền toái Tống thúc và thím."
Trần Đại Thạch nói như vậy cũng là có suy nghĩ của riêng mình. Hắn và Tiểu Mãn đều là nam nhân, tuy rằng bọn họ không cảm thấy sao cả, nhưng nếu ở cùng với hai vợ chồng Tống Đại Sơn e là sẽ có chút không tiện. Cho nên hắn mới nghĩ tới chuyện đến quán trà ở. Dù sao thời tiết lúc này không lạnh, ban ngày Lâm Tiểu Mãn cũng bắt đầu làm việc ở đó, bọn họ ở đấy cũng thuận tiện hơn chút.
Tống Thiêm Tài lại lắc đầu nói: "Đại Thạch ca, không nói gạt ngươi, trong lòng ta có điều lo lắng. Ngươi cũng biết nhà ta và cả nhà Tống Tiến Bảo có chút xích mích, gã và vợ gã lúc trước hành sự có vẻ như không chút cố kỵ. Ta vừa rời đi, trong nhà không có thanh tráng niên, nếu như bọn họ có tâm tư, tới Tống gia làm chuyện gì đó, cha với nương của ta làm sao có thể là đối thủ? Ta chỉ muốn ngươi giúp ta tới toạ trấn, bảo hộ cho cha mẹ. Vốn dĩ việc này tốt nhất là nên tới nhờ vả các cậu của ta. Nhưng trước đó vài ngày hai nhà chúng ta lại cãi nhau, bọn họ không cho nhà ta thêm phiền phức là ta đã phải cám ơn trời đất rồi. Cho nên còn phải phiền toái Đại Thạch ca nhiều."
Tống Thiêm Tài nói lời này xem như đào tim đào phổi. Trần Đại Thạch cũng cực kì chướng mắt một nhà Tống Tiến Bảo. Vốn dĩ lúc trước hắn còn hâm mộ Tống Tiến Bảo. Cùng là cô nhi, vậy mà Tống Tiến Bảo so với nhiều đứa trẻ có cha mẹ ruột khác còn sung sướng hơn. Không chỉ ăn no mặc ấm, gã còn được cho đi học chữ, học xong lại trực tiếp được Tống thúc giới thiệu đi làm tiểu nhị. Khắp mấy thôn gần đây mấy ai có thể tốt số được như gã.
Nhưng kể từ khi cưới vợ, tin đồn nhảm nhí bên ngoài về Tống gia cũng mọc lên liên tiếp. Phùng Kim Hoa dù bận hay rảnh cũng phải làm ồn ào một trận, chỉ hận không thể cả ngày móc mỉa hai lão Tống gia thiên vị. Trần Đại Thạch khi còn nhỏ từng được Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi săn sóc, hắn tuyệt đối không tin người hiền lành như Tống Đại Sơn sẽ thiệt thòi Tống Tiến Bảo.
Từng chuyện từng chuyện một, cho dù là con ruột thì cũng chẳng mấy nhà có thể được như Tống gia đối đãi với Tống Tiến Bảo. Chỉ bằng đại ân nuôi lớn Tống Tiến Bảo tới ngần này, kẻ làm dâu như Phùng Kim Hoa đã không nên lời ra tiếng vào, châm ngòi thị phi. Mà Tống Tiến Bảo lại càng không nên núp ở phía sau chẳng thèm quan tâm, dung túng chính vợ mình bại hoại thanh danh Tống gia.
Cho nên, Trần Đại Thạch tuy rằng có quan hệ không tồi với Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi nhưng cũng không qua lại với vợ chồng Tống Tiến Bảo. Năm trước ẩn ẩn truyền ra chuyện Phùng Kim Hoa trộm tiền của hai lão Tống gia, muốn hãm hại Tống Thiêm Tài, Trần Đại Thạch lại càng coi thường bọn họ.
Tuy rằng Tống Tiến Bảo ở bên ngoài vẫn luôn tỏ vẻ trung thực, người khác chỉ nói Phùng Kim Hoa đanh đá ngang ngược, kiến thức hạn hẹp làm việc hồ đồ, nhưng Trần Đại Thạch lại không tin.
Hiện giờ ai cũng biết Tống gia và cả nhà Tống Tiến Bảo đã cắt đứt quan hệ, trở mặt với nhau. Lại cộng thêm hành động của Phùng Kim Hoa lúc trước, Tống Thiêm Tài lo lắng vợ chồng Tống Tiến Bảo sẽ thừa dịp hắn không ở mà giở trò cũng là chuyện thường tình. Trần Đại Thạch ngẫm nghĩ thấy cũng chỉ có mấy tháng, bèn gật đầu nói: "Vậy ta và Tiểu Mãn sẽ đến Tống gia ở. Thiêm Tài, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để người khác bắt nạt Tống thúc thẩm."
Được Trần Đại Thạch bảo đảm, Tống Thiêm Tài mới cảm thấy mỹ mãn trở về.
Trần Quế Chi cũng đã ngỏ lời với Lâm Tiểu Mãn, hy vọng bọn họ có thể đến Tống gia ở. Mấy ngày nay, Tống Thiêm Tài bận ngược bận xuôi, lập tức là sẽ đi Tuyền Châu. Tuy rằng hắn chưa nói gì, nhưng Trần Quế Chi cũng nhìn ra được hắn không yên tâm mình và Tống Đại Sơn. Vì thế, Trần Quế Chi bèn có ý định mời phu phu Lâm Tiểu Mãn tới đây làm bạn.
Trần Đại Thạch có chút công phu quyền cước, Lâm Tiểu Mãn lại cũng là nam nhân. Có hai người ở Tống gia thì cho dù có kẻ muốn tới đây gây sự cũng đều phải ước lượng lại, xem có thể chiếm được hời hay không. Kỳ thật, Trần Quế Chi cũng hiểu, đều tại nàng và Tống Đại Sơn trước kia quá mềm yếu ngại mặt mũi, cho nên mới khiến người khác cảm thấy bọn họ dễ bắt nạt.
Bằng không thì nào còn có thể khiến kẻ làm con như Tống Thiêm Tài phải lo lắng cho kẻ làm cha mẹ như bọn họ. Nhi tử của nàng tuy chỉ là một tú tài trói gà không chặt, nhưng người khác cũng không dám chọc hắn. Bởi vì họ biết nhi tử nàng là kẻ có thể ra tay tàn nhẫn không lưu tình, đương nhiên sẽ cảm thấy kiêng kị.
Trần Quế Chi đã quyết định, lần này thừa dịp nhi tử đi Tuyền Châu nhất định phải bảo vệ Tống gia thật tốt. Ai cũng đừng nghĩ bọn họ dễ nói chuyện mà tới chiếm lợi. Nàng phải để cho nhi tử nhìn xem nàng và Tống Đại Sơn không phải là người không biết đảm đương như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT