Tống Thiêm Tài nghe xong ngây cả người, không nghĩ tới Triệu Ngôn Tu còn gặp phải chuyện này. Nói như vậy, nếu người đó thật sự có quan hệ với Triệu Ngôn Tu, bị hắn tìm tới nhà cũng chỉ là chuyện trong vòng mấy ngày. Bọn họ tới Tuyền Châu không hề che giấu, người nọ nếu gặp được Triệu Ngôn Tu, thoáng hỏi thăm là có thể biết được tình huống nhà bọn họ, tìm được bọn họ tuy không thể nói dễ như trở bàn tay nhưng quả thật cũng chẳng phải chuyện gì quá khó khăn.

Nhìn Triệu Ngôn Tu, Tống Thiêm Tài hỏi: "Ngôn Tu, đệ nghĩ thế nào về cha mẹ thân sinh của mình? Đệ cứ nói với đại ca, như vậy ta mới có thể chuẩn bị thật tốt để ứng phó những chuyện phía sau. Mặc kệ đệ có muốn nhận mấy người đó hay không, bọn họ vẫn sẽ tìm đến. Có một số việc chúng ta phải suy xét kĩ càng, bằng không chỉ sợ đến lúc trở tay không kịp, mơ màng hồ đồ ăn thiệt thì cũng đã muộn."

Vẫn là câu nói kia, Tống Thiêm Tài chưa bao giờ suy nghĩ mọi chuyện theo hướng lạc quan nhất. Một gia đình có thể vứt bỏ con cái, tìm tới Triệu Ngôn Tu, Tống Thiêm Tài không trông cậy việc này có thể lợi nhiều hơn hại, vẫn là nên suy tính trước cho thật kĩ càng.

Triệu Ngôn Tu mặt mày đạm mạc, trong đầu hiện lên dáng vẻ của cha mẹ nuôi. Y kìm nén chua xót và đau thương trong lòng, mở miệng nói: "Đại ca, ta từng nghe cha nói lúc nhặt được ta, ta mới chỉ có mấy tháng tuổi. Một đứa trẻ mới sinh lại bị đặt trước cửa thư viện giữa mùa đông giá rét như vậy, cha ta nói, lúc ấy toàn thân ta đều lạnh đến tím tái. Cha thấy ta đáng thương, bèn bế vào đi gặp đại phu, vừa đúng lúc nương khi ấy mới sẩy thai, đại phu nói bà về sau khó lòng có con nối dõi. Cha nương cảm thấy ta và bọn họ có duyên phận nên đã quyết định nuôi dưỡng ta. Trước 6 tuổi, ta cũng không biết cha nương không phải ruột thịt, là do người bên Triệu gia rỉ tai nói thầm, ta mới ngây thơ mờ mịt hiểu được ta và cha nương không có quan hệ huyết thống."

Nhắc đến vợ chồng Triệu Tài Thanh, trong lòng Tống Thiêm Tài cũng cảm khái vạn phần. Hai vợ chồng này làm người hiền lành từ ái, đối xử với Triệu Ngôn Tu vẫn luôn quan ái có thừa, coi y như con đẻ của mình, như vậy mới có thể nuôi nấng Triệu Ngôn Tu trở thành một người xuất sắc đến vậy. Trong lòng thầm than một câu tiếc hận, Tống Thiêm Tài nói: "Ân sư, sư nương xác thật là không chê vào đâu được. Có thể làm con của bọn họ, Ngôn Tu, đệ cũng là một người có phúc khí. Từ tấm lòng từ phụ từ mẫu của bọn họ, có thể thấy điều bọn họ mong mỏi nhất chính là đệ có được cả đời bình an trôi chảy, vui sướng vô lo, đệ chớ nên hao tổn tâm tư mà cô phụ kỳ vọng của bọn họ."

Nhìn khoé mắt Triệu Ngôn Tu toát ra bi thương sầu khổ, Tống Thiêm Tài đau lòng, vội vàng an ủi.

Triệu Ngôn Tu nặn ra một nụ cười nói: "Ta tuy rằng duyên mỏng với cha mẹ ruột, nhưng cả đời này có thể được cha nương yêu quý đã là trọn vẹn lắm rồi, không hề nghĩ gì đến việc tìm lại cha mẹ ruột. Lúc trước bọn họ lựa chọn vứt bỏ ta, bỏ mặc ta như cỏ rác, kể từ khi đó đã chặt đứt duyên phận giữa chúng ta rồi, bây giờ cần gì phải nối lại nữa. Ta có đại ca, đối với cuộc sống hiện tại không thể nào vừa lòng hơn, hà tất lo lắng không đâu, tự nhiên tìm một đôi người thân xa lạ tới quấy nhiễu cuộc sống hiện tại làm gì. Ta không cần bọn họ, cũng không muốn có liên quan gì tới bọn họ."

Triệu Ngôn Tu vừa nói xong, Tống Thiêm Tài lập tức cảm thấy lòng có chút chua xót. Trẻ nhỏ đối với cha mẹ luôn luôn là cực kì ỷ lại và là tồn tại đặc biệt nhất. Kiếp trước cha mẹ hắn đi sớm, mỗi khi nhìn con nhà người ta ôm cha mẹ mình làm nũng, khoé mắt Tống Thiêm Tài đều cảm thấy cay cay. Trong miệng luôn tự nhủ hắn có ông bà nội là đủ rồi, nhưng trong thâm tâm thì vẫn không tự giác mà hâm mộ đứa trẻ được cha mẹ yêu thương chiều chuộng kia.

Cho nên hắn mới cưng chiều Tống Tiểu Bảo đến như vậy, dồn hết toàn bộ tình yêu thương của cha mẹ mà khi còn nhỏ không được hưởng thụ dành cho Tống Tiểu Bảo, từ trên người nó đền bù tiếc nuối kiếp trước. Tống Thiêm Tài đã có thể tưởng tượng ra Triệu Ngôn Tu khi còn nhỏ bị người của Triệu gia chế nhạo là con nuôi đã kinh hoảng thất thố và mờ mịt quẫn bách cỡ nào. Cũng may có vợ chồng Triệu Tài Thanh quan tâm yêu quý, Triệu Ngôn Tu mới không phải chịu tủi hờn, vì thế đương nhiên cũng bèn không còn chờ mong gì đối với cha mẹ ruột, cũng không có một chút oán hận nào.

"Ngôn Tu, đệ có từng bao giờ nghĩ cha mẹ ruột của đệ không phải cố ý vứt bỏ đệ không? Có lẽ bọn họ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, có lẽ là bị người hãm hại, nếu chuyện này là đúng thì đệ tính xử lí thế nào?" Tống Thiêm Tài suy nghĩ nửa ngày, cuối cũng vẫn nói ra băn khoăn trong lòng.

Cố ý và vô ý, hai vấn đề này khác nhau rất lớn. Nhưng bất kể như thế nào, làm cha mẹ ruột cho dù không phải bọn họ vứt bỏ Triệu Ngôn Tu, nói sao cũng là do bọn họ thất trách đánh mất Triệu Ngôn Tu. Nhưng nếu là vế sau, kỳ thật như vậy mới là khó giải quyết nhất.

Triệu Ngôn Tu im lặng, từ trước tới nay y chưa bao giờ nghĩ tới tình huống này.

Nửa ngày, Tống Thiêm Tài còn tưởng Triệu Ngôn Tu sẽ không trả lời, bỗng nhiên lại nghe được Triệu Ngôn Tu mở miệng nói: "Đó chính là vì duyên phận cha mẹ giữa chúng ta không đủ. Vậy thì phải xem bọn họ. Ta có thể chăm sóc bọn họ một vài, lược tẫn hiếu đạo, mặt khác thì lại không thể, bỏ lỡ vẫn là bỏ lỡ, cưỡng cầu không được."

Miệng lưỡi lanh lợi như Tống Thiêm Tài lúc này lại không biết nên khuyên giải an ủi Triệu Ngôn Tu như thế nào, cuối cùng chỉ nói: "Việc này tự đệ quyết định đi. Nhớ kĩ, đại ca vĩnh viễn đứng về phía đệ. Cho dù người khác nói thiên đại đạo nghĩa, chỉ cần đệ không muốn, đại ca cũng sẽ không cần. Đời người chỉ mấy chục năm, ủy khuất ai cũng đừng ủy khuất chính mình."

Tống Thiêm Tài nói đúng lý hợp tình, mặt đầy chân thành. Bình thường hắn đều tương đối dễ nói chuyện, nhưng với người nhà thì lại cực kì bao che bênh vực, thậm chí, cho dù người nhà có chút đuối lý, chỉ cần việc đó không thương thiên hại lí, giết người phạm pháp hay chạm đến nguyên tắc, Tống Thiêm Tài đều có thể quang minh chính đại giúp người thân cãi lý.

Triệu Ngôn Tu cười, đôi mắt đen láy sáng thêm vài phần: "Ta biết, đại ca đừng lo, ta sẽ không tự khiến mình khó xử. Đại ca, ngươi cũng đừng nên lo lắng, bằng không trán lại có thêm nhiều nếp nhăn, đến lúc đó lại ngồi trước gương đồng thở ngắn than dài."

Tống Thiêm Tài là người thích tự hão, mỗi lần ngủ không ngon một cái là lại đứng ở trước gương đồng hô to gọi nhỏ. Bây giờ không ngờ lại bị chính người trong lòng lấy chuyện này ra để trêu ghẹo, Tống Thiêm Tài lập tức phản đáp: "Đệ lớn lên tuấn tú như vậy, ta vốn lớn hơn đệ hai tuổi, diện mạo tài trí so với đệ đều không có cửa. Nếu còn không chú ý đến hình tượng, biến xấu biến già không đẹp trai, như vậy về sau chúng ta mỗi khi dạo phố, nhỡ người khác chỉ vào đệ rồi hỏi ta " tiểu nhi lang tuấn tiếu này là con trai của ngươi à? " ta không phải khóc chết sao."

Vừa nói, Tống Thiêm Tài còn vừa ra vẻ đúng lí hợp tình khiến Triệu Ngôn Tu bị hắn chọc cười. Sau khi cười xong, Triệu Ngôn Tu thấp giọng ghé sát tai Tống Thiêm Tài nói: "Đại ca ở trong mắt ta chính là chàng trai tuấn tú nhất, vĩnh viễn đều như thế."

Tống Thiêm Tài vừa nghe xong, da mặt tự nhận là có thể so với tường thành cũng không thừa nhận được tốc độ tim đập, đỏ bừng đến tận mang tai. Trong lòng hắn thầm vui sướng tự nhủ: Người trong lòng khen hắn đẹp trai, quả nhiên, hắn đẹp trai đến mức hoa gặp hoa nở, người gặp người thích, quan trọng nhất chính là người trong lòng cũng yêu hắn.

Hai người cuối cùng vẫn đi một chuyến tới chỗ huynh đệ La gia huynh, hàn huyên vài câu, mời bọn họ ngày mai tới nhà ăn cơm. Tuy rằng trên danh nghĩa là tiệc mừng nhà mới, nhưng Tống Thiêm Tài lại tính toán nương cơ hội này mang dấm lên cho hai nhà bọn họ nhìn xem, tranh thủ chiếm cái giá tốt.

Mà bên kia, Phó gia, Phó Văn Duệ đang ở trong thư phòng triệu kiến đại quản gia và người hầu Phó phủ. Đại quản gia họ Hoàng, tên Hoàng Đại, người hầu là con lão, tên Hoàng Trung. Hai cha con đều là thân tín của hắn, bởi vì Hoàng Đại cưới nha hoàn của mẫu thân Phó Văn Duệ, cả nhà đều là tâm phúc của Ngô thị - mẫu thân Phó Văn Duệ, cũng bởi vậy mà có thể được Phó Văn Duệ tín nhiệm, biết được không ít bí văn trong Phó gia.

Lúc trước Hoàng Đại gặp được Triệu Ngôn Tu ở Tụ Bảo Lâu, thấy y trông giống chủ tử đến sáu bảy phần thì ngay lập tức chấn kinh. Lão làm người hầu ở Phó gia đã nhiều năm, từ khi mẫu thân Phó Văn Duệ Ngô thị gả vào đã bắt đầu làm việc cho Ngô thị, đương nhiên biết những gì mà người khác không biết. Mà lúc trước chuyện Phó Văn Chiêu, cũng chính là chị ruột của Phó Văn Duệ lạc mất một ấu tử cũng không được coi là bí mật gì lớn, vì việc này Phó Văn Chiêu và nhà chồng đã cãi nhau đến long trời lở đất, chỉ kém hòa ly.

Từ lúc nhìn thấy Triệu Ngôn Tu lão đã lập tức để tâm, vốn định đuổi theo hỏi thăm rõ ràng, đáng tiếc chờ khi đi ra ngoài người cũng đã mất dạng. Cuối cùng, biết được Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài là từ nơi khác tới, còn ở Tuyền Châu vướng kiện tụng, đi hỏi Hoàng lão bản thì lại trúng phải một kẻ hỏi một không biết ba. Hoàng Đại không dám trì hoãn, vội vàng đưa tin tức này tới chỗ Phó Văn Duệ phía nam, còn mình thì phái con trai đi tìm hiểu chi tiết về Triệu Ngôn Tu.

Mấy năm nay, Phó gia và Lương gia cũng không thiếu tiêu tiền tốn nhân lực đi tìm vị tiểu công tử này, đáng tiếc luôn bặt vô âm tín. Ngược lại có kẻ nghe tin mà đến, định chiếm chút lợi lộc mạo nhận là tiểu công tử Lương gia. Phó Lương hai nhà càng tìm càng thất vọng, trong lòng chỉ e đều cho rằng vị tiểu công tử này đã không còn.

Hoàng Đại không dám thiếu cảnh giác, nếu không phải thấy người thật của Triệu Ngôn Tu thì lão cũng không nghĩ đến. Từ tin tức hỏi thăm được, Triệu Ngôn Tu sinh ra lớn lên ở Vĩnh Nhạc trấn. Nhưng tiểu công tử Lương gia lại mất tích ở Tuyền Châu, địa điểm tuy không thể nói cách xa vạn dặm nhưng cũng không phải khoảng cách mà một đứa trẻ sơ sinh chỉ biết khóc có thể tới được. Nếu như có người nói với lão tiểu công tử Lương gia lúc trước đi lạc tới Vĩnh Nhạc trấn, Hoàng Đại khẳng định không tin, nói không chừng còn cho là một kẻ tới cửa lừa tiền.

Nhưng sau khi nhìn thấy Triệu Ngôn Tu, Hoàng Đại lại không chắc chắn. Lão truyền tin cho Phó Văn Duệ cũng không dám nói hết, chỉ nói phát hiện được một thanh niên diện mạo tương tự hắn, mặt khác chưa nói cái gì. Bởi vậy, Phó Văn Duệ cũng không quá để ở trong lòng, chỉ bảo Hoàng Đại tự mình kiểm chứng, chờ lần sau tới Tuyền Châu nói cho hắn kết quả điều tra.

Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu vừa rời khỏi Tuyền Châu, Hoàng Trung đã lập tức bám theo phía sau. Hắn cũng không tùy tiện tới Tống gia thôn mà là tới cửa hàng Phó gia mở ở Vĩnh Nhạc trấn hỏi thăm chuyện của Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu.

Tống Thiêm Tài là tú tài, muốn nghe ngóng chuyện của hắn quả thật không khó. Hoàng Trung đến nha môn mấy lượt mời nha dịch uống rượu, từ đó tìm hiểu được đại khái về Tống Thiêm Tài, bao gồm cả chuyện Tống Thiêm Tài tống vợ chồng Vạn Đại Khuê vào trong nhà lao và cả chuyện cứu Triệu Ngôn Tu. Đương nhiên, chuyện cha mẹ nuôi Triệu Ngôn Tu và chuyện náo loạn ở Triệu gia, Hoàng Trung cũng hỏi thăm rõ ràng.

Biết được Triệu Ngôn Tu là con nuôi Triệu Tài Thanh, cộng thêm thời gian cụ thể Triệu Tài Thanh nhận nuôi Triệu Ngôn Tu, tim Hoàng Trung nhảy loạn xạ. Trừ đi lộ trình từ Tuyền Châu, thời điểm Triệu Ngôn Tu bị vứt ở cửa thư viện vậy mà lại gần như trùng khớp với thời điểm tiểu công tử Lương gia đi lạc.

Tim Hoàng Trung đập nhanh, nghĩ đã tìm được chân tướng, đưa tin về nhắn cho cha hắn, toàn tâm toàn ý ở Vĩnh Nhạc trấn điều tra thân thế Triệu Ngôn Tu, thuận tiện quan sát quan sát phẩm hạnh của Tống gia và Triệu Ngôn Tu. Như vậy nếu Triệu Ngôn Tu thật sự là tiểu công tử Lương gia, chủ tử nhà hắn hỏi tới thì hắn còn biết đường mà trả lời.

Ở Vĩnh Nhạc trấn mấy tháng, Hoàng Trung thường giả làm người bán hàng rong tới Tống gia thôn và các thôn xung quanh. Hắn miệng lưỡi tuy rằng không tính quá khôn khéo, nhưng hàng hoá vừa rẻ lại vừa lợi ích thực tế, tự sẽ có không ít phụ nhân tới mua. Chờ những người này đã quen thuộc với mình, hắn lại cố ý vô tình nhắc đến Tống gia và Triệu Ngôn Tu, sau đó liền thuận lý thành chương.

Biết danh tiếng thanh danh của Tống Thiêm Tài và Tống gia ở trong thôn đều không tồi. Hắn biết cách kiếm tiền, đi Tuyền Châu buôn bán đặt mua cửa hàng nhà ở. Hắn thích làm việc thiện, quyên tế điền tặng gạo tặng bột cho người già trẻ nhỏ trong thôn. Hắn tri ân báo đáp, tới nha môn cứu Triệu Ngôn Tu an trí ở Tống gia. Hắn ân oán phân minh, những ai đối đầu đều đưa đến nha môn nhưng không đuổi tận giết tuyệt.

Nhưng hỏi tới hỏi lui đều là chuyện của Tống Thiêm Tài, ngược lại chính chủ Triệu Ngôn Tu ở trong miệng mọi người chỉ là một thanh niên biết chút võ công, lớn lên tuấn tiếu, mặt non thiện tâm. Ngoại trừ từ trong nha môn biết được Triệu Ngôn Tu vì báo thù cho cha mẹ mà đánh gãy chân thúc thúc trên danh nghĩa, giáo huấn thiếp thị của Triệu lão thái gia một trận, mặt khác quả thật không có gì đáng nói.

Hoàng Trung vẫn chưa từ bỏ ý định, dù thế nào cũng không thể cứ thế truyền tin tức cho chủ tử. Bận bịu nửa ngày lại chỉ bới được chút tin tức, không nói chủ tử, cho dù là cha hắn cũng sẽ nói hắn làm việc không lưu loát. Lại đi hỏi thăm, sau khi nghe ngóng được Hoàng Trung đã lập tức bị dọa.

Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài vậy mà lại kết khế huynh đệ, hai người thân thiết gắn bó như một. Ở ngay dưới mí mắt hắn, nếu như Triệu Ngôn Tu thật sự là cháu ngoại của chủ tử, chủ tử mà biết được còn không phải sẽ lột da hắn sao, ai bảo hắn không tìm cách ngăn cản.

Chủ tử hắn hận nhất chính là lập khế ước này, biết cháu ngoại mình tâm tâm niệm niệm sẽ cùng một nam tử khác trải qua cả đời, ngài có thể đồng ý mới là lạ. Hoàng Trung sốt ruột không dám truyền tin tức về, còn tưởng kéo dài, nhưng không ngờ Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu lại dìu già dắt trẻ tới Tuyền Châu phát triển.

Mắt thấy không giấu được nữa, Hoàng Trung lúc này mới trở về Phó phủ, chưa kịp làm gì đã bị Phó Văn Duệ triệu kiến. Hắn không dám tiếp tục trì hoãn, lập tức cùng cha tới thư phòng, một năm một mười kể lại toàn bộ chuyện về Triệu Ngôn Tu.

Phó Văn Duệ ngồi trên ghế thái sư, tay nâng chén trà, lúc nghe được Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài là một đôi, hắn thất thủ bóp nát chén trà trong tay. Nếu như Triệu Ngôn Tu ở đây, y nhất định có thể nhìn ra người này chính là vị nam tử mà y đụng phải ngày đó.

Phó Văn Duệ nghe Hoàng Trung nói xong vừa mừng lại vừa giận. Lúc trước ở cảng ngẫu nhiên gặp được Triệu Ngôn Tu, tuy rằng hắn rất nhanh phản ứng lại được, không hề thất thố mặt ngoài nhưng trong thâm tâm lại cảm thấy Triệu Ngôn Tu và hắn có duyên, trực giác Triệu Ngôn Tu chính là đứa cháu ngoại thất lạc kia của mình. Hắn vốn định tiếp tục nói chuyện với Triệu Ngôn Tu, không ngờ tâm phòng bị của Triệu Ngôn Tu rất cao, chỉ chớp mắt đã lên thuyền không thấy bóng dáng.

Gã sai vặt chỉ tìm hiểu được Triệu Ngôn Tu cùng người khác tới Tuyền Châu, Phó Văn Duệ nghĩ ở Tuyền Châu này hắn cũng coi như có chút tiếng nói, tìm hiểu một người hẳn không khó, đặt ở trong lòng rồi không đuổi theo nữa. Chờ tới Tuyền Châu, Phó Văn Duệ vừa nói với Hoàng Đại, Hoàng Đại lập tức tỏ vẻ đã phái con trai đi cẩn thận tìm hiểu Triệu Ngôn Tu mấy tháng. Phó Văn Duệ vui mừng khôn xiết, lập tức gọi người trở về hỏi chuyện.

Nghe Hoàng Trung kể tỉ mỉ, Phó Văn Duệ gần như có thể xác định Triệu Ngôn Tu chính là đứa con thất lạc của tỷ tỷ hắn. Vốn dĩ nên là lòng tràn đầy vui sướng, lại bị tin tức Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài kết khế chọc giận. Tuyền Châu từ xưa đã có tục kết khế huynh đệ, Phó Văn Duệ cũng không phải không biết.

Nhưng hắn bởi vì chính mình từng trải qua, cho nên mới không tin tưởng hai nam tử ở bên nhau cũng có thể thật lòng. Quá luyến tiếc Triệu Ngôn Tu - người có thể là cháu ngoại của mình, đối với Tống Thiêm Tài chưa từng gặp mặt, Phó Văn Duệ không tài nào thích nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play