*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mua hải sản và đầu lợn xong, Triệu Ngôn Tu bế Tống Tiểu Bảo cùng Tống Thiêm Tài xách bao lớn bao nhỏ. Trong lòng hắn hiện lên chút thỏa mãn, âm thầm cảm thấy mình giống hệt như chủ của một gia đình. Tống Tiểu Bảo vừa nãy bị Tống Thiêm Tài bắt được nhẹ nhàng phết mông mấy cái, tuy rằng không đau, nhưng vì sĩ diện nên cái miệng nhỏ của Tống Tiểu Bảo vẫn dẩu ra, quyết định cho cha xem gáy, không thèm để ý tới cha nữa.
Triệu Ngôn Tu vừa bế Tống Tiểu Bảo lên, Tống Tiểu Bảo lập tức chui đầu vào trong lòng Triệu Ngôn Tu không chịu ra, miệng còn hướng Triệu Ngôn Tu cáo trạng: "Cha hư, đánh mông, bắt nạt Tiểu Bảo." Tống Thiêm Tài lập tức thổi râu trừng mắt, thằng nhóc hỗn láo, mách lẻo cũng nhanh đấy.
Triệu Ngôn Tu dỗ dành Tiểu Bảo, hứa hẹn nhất định sẽ đánh cha một trận cho nó hả giận. Tống Tiểu Bảo lúc này mới lắp bắp tỏ vẻ: "Không thể đánh, cha đau, Tiểu Bảo không muốn cha đau. Tiểu thúc, chúng ta đừng đánh cha nhé."
Tống Thiêm Tài lập tức cảm động, vẫn là con trai ngoan, nhưng người trong lòng vì đồ đệ đã muốn đánh hắn cảm giác thật là hụt hẫng.
Vì sao chịu tổn thương luôn là hắn, cũng may có con hắn nói giúp, không uổng công hắn yêu thương nó như vậy. Tống Thiêm Tài đã lựa chọn lãng quên vừa rồi hắn mới đánh mông Tống Tiểu Bảo xong.
Ba người nói nói cười cười trở về, Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn đã quét dọn sạch sẽ căn nhà từ trong ra ngoài. Hai con trâu của Tống Đại Sơn cuối cùng vẫn thể không mang tới đây, để trên thuyền thật sự là không may mắn, Tống Đại Sơn đành phải ở cảng bán trâu. Nhưng Tống Thiêm Tài đã đồng ý tới Bình Dao trấn sẽ giúp ông mua hai con trâu, còn khai khẩn một miếng đất trồng rau và hai mẫu ruộng, để ông không có việc gì thì trồng trọt, sẽ không khiến ông nhàn đến hốt hoảng.
Vì thế vừa tới tân gia, Tống Đại Sơn đã lập tức bảo Tống Thiêm Tài dẫn ông đi ra xem mảnh đất to phía sau nhà, trong lòng đã quy hoạch xong sẽ trồng cái gì. Ông định lát nữa sẽ mang hạt giống rau ra gieo, chờ mấy ngày nữa là có thể được ăn rau tươi miễn phí. Vừa nãy ra cửa ông còn nhìn thấy cách nhà mình không xa có một ngọn núi nhỏ, sau này coi như có chỗ để thả trâu.
Tống Thiêm Tài vừa về đến nhà đã đi nấu hải sản, cua nhỏ lăn bột chiên, tôm nõn bọc lòng đỏ trứng chiên thành hai món ăn vặt. Triệu Ngôn Tu và Tống Tiểu Bảo ăn không ngơi miệng, ngay cả hai lão Tống gia cũng liên tục gật đầu khen ngợi tay nghề của Tống Thiêm Tài. Tống Thiêm Tài không sức kháng cự, vừa được khen đã vô cùng đắc ý, hứng lên một cái là nấu hết chỗ hải sản mới mua về, nấu xong lại phát hiện quá nhiều ăn không hết. Vì thế, Tống Thiêm Tài đành phải kéo theo Triệu Ngôn Tu và Tống Tiểu Bảo ăn một bữa trưa toàn hải sản.
Nhà mới có nhiều phòng, trước kia Tống Thiêm Tài định chia ra ở riêng với Triệu Ngôn Tu nhưng bây giờ thì không còn tính toán như vậy nữa, dứt khoát khoá hết một nửa bên nhà, chỉ dùng bên hướng phía nam. Tống Thiêm Tài rất có tâm tư sắp xếp phòng của bọn họ ở phía đông, của hai lão Tống gia ở phía tây, ở giữa có hai gian thư phòng và một chính đường, phía nam có ba gian đảo toạ và hai gian nhĩ phòng. Phía bắc Trần Quế Chi muốn dùng để nuôi gà vịt trâu lợn.
*Không biết giải thích thế nào, các bạn nhìn tạm ảnh này và tưởng tượng nhéHai gian nhĩ phòng một gian dùng để làm nhà xí một gian dùng để làm phòng tắm. Lúc trước Tống Thiêm Tài đã tốn công tốn sức làm phòng tắm và nhà xí tinh xảo hơn nhiều so với Tống gia thôn, nhà xí sau khi đi vệ sinh xong chỉ cần dội một xô nước là có thể đẩy chất thải đến hậu viện. Về sau Tống Đại Sơn muốn trồng rau bón phân hay làm gì cũng đều tiện hơn rất nhiều.
Phòng tắm cũng chia ra hai gian nam nữ. Tống Thiêm Tài còn cố ý học theo các nhà tắm ở Tuyền Châu, ở trong phòng tắm đặt một cái bồn tắm lớn. Tống Đại Sơn dạo qua một vòng, sau đó lại nói với Trần Quế Chi: "Con trai chúng ta đúng là học rộng biết nhiều khác hẳn chúng ta, ngay cả nhà xí với nhà tắm cũng phải chú ý đến như vậy, chúng ta chỉ có việc đi theo hưởng phúc."
Đối với nhà mới, hai lão Tống gia rất là vừa lòng. Nhà ở đủ rộng đủ thoáng, còn có chỗ cho bọn họ trồng trọt chăn nuôi. Hai lão Tống gia cảm thấy bọn họ cả đời làm nông, tự dưng bắt nghỉ hẳn thì khẳng định là bọn họ sẽ đứng ngồi không yên. Bây giờ ở nhà mới con trai cũng suy xét cho bọn họ tới mức này, chỉ riêng phần tâm tư đó đã khiến cho bọn họ vô cùng vừa lòng rồi.
Cơm chiều là Tống Thiêm Tài nấu, Trần Quế Chi đã dọn dẹp cả một ngày, Tống Thiêm Tài đương nhiên sẽ không bắt bà phải nấu cơm. Hải sản, thịt gà, thịt đầu lợn, rau dưa cái gì cũng có, tràn đầy một bàn, mỗi một món ăn đều rất chất lượng, gia vị nêm nếm đầy đủ, cả nhà ăn khen không dứt miệng.
Bận rộn một ngày, mọi người trong Tống gia đều mệt mỏi, đi ngủ từ rất sớm.
Sáng hôm sau, Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn lên trấn trên dạo, mua đồ ăn, mua trâu, việc cần làm cũng không ít. Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu bèn thuê xe ngựa đi Tuyền Châu một chuyến. Lúc trước bọn họ đã mua một cửa hàng ở Tuyền Châu, vì lúc ấy chưa quyết định được là cho thuê hay là dùng để buôn bán nên vẫn chưa động gì đến nó.
Bây giờ bọn họ quyết định sẽ cho thuê cửa hàng, tiện thể đi mời Hoàng lão bản và huynh đệ La gia tới ăn mừng tân gia. Về sau bọn họ sẽ sinh sống ở Tuyền Châu, mấy người này đều có thể coi là địa đầu xà ở Tuyền Châu, nói thế nào bọn họ cũng phải thân cận nhiều một chút. Hơn nữa Hoàng lão bản còn là đối tác của bọn họ, bọn họ đương nhiên phải qua lại nhiều hơn rồi...
Bọn họ tới xưởng của Hoàng lão bản trước. Nhìn thấy Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu, Hoàng lão bản lập tức nở nụ cười như phật Di Lặc. Tống Thiêm Tài vừa thấy vẻ mặt này của Hoàng lão bản đã biết sốt hải sản và nước tương hải sản kia của hắn khẳng định kiếm được không ít. Bằng không Hoàng lão bản cũng sẽ không biến cái khuôn mặt chữ điền của hắn thành cái mặt tròn xoe như vậy.
Hoàng lão bản đi qua đón hai người vào trong, hàn huyên nửa ngày, lại nói sốt hải sản bán cũng không tệ lắm, chờ cuối năm sẽ tổng kết sổ sách với Tống Thiêm Tài. Đồng thời, hắn còn hỏi Tống Thiêm Tài còn có công thức nào khác hay không, nếu có thì bọn họ có thể hợp tác, chia cổ phần chia hoa hồng.
Lời này vừa ra, trong lòng Tống Thiêm Tài càng thêm tự tin, cũng cười rất vui vẻ nhưng lại không hề nhắc gì đến chuyện công thức. Sau khi mời Hoàng lão bản tới ăn mừng nhà mới xong, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu bèn lập tức rời đi, bọn họ còn phải tới chỗ huynh đệ La gia một chuyến.
Nhưng chưa kịp đi, Hoàng lão bản lại bỗng nhiên kéo Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu vào trong một căn phòng kín đáo, vô cùng thần bí nói với Tống Thiêm Tài: "Tống tú tài, các ngươi thật đúng là chân nhân bất lộ tướng, vừa lộ mặt thật đúng là không phải người thường mà. Có hoàng thương Phó gia lót đường, về sau phát đạt, mong rằng huynh đệ chiếu cố đến chỗ làm ăn mua bán nhỏ này của ta nhiều hơn."
Tống Thiêm Tài nghe xong không hiểu chuyện gì, vội hỏi: "Hoàng lão bản, ngươi nói gì vậy? Sao ta nghe không hiểu? Hoàng thương Phó gia, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy, làm sao có thể có liên quan gì đến bọn họ cơ chứ. Ta thành tâm thành ý muốn cùng Hoàng lão bản làm ăn buôn bán, nhưng không ngờ Hoàng lão bản lại lấy lời này ra để thử ta. Như vậy xem ra Tống mỗ về sau thật đúng là không dám hợp tác cùng với Hoàng lão bản nữa rồi."
Nhìn biểu cảm của Tống Thiêm Tài không giống giả vờ, Hoàng lão bản mới xoá tan ý định thử ban đầu, cười ra thành tiếng, hơi mang chút lấy lòng nói: "Tống tú tài, ta làm vậy cũng vì bị dọa. Lần trước các ngươi vừa đi đã có người của Phó gia tới hỏi thăm tin tức của các ngươi. Bọn họ chính là hoàng thương, tiền bạc vô biên không nói, cho dù là quyền thế cũng không phải dạng vừa. Ta vốn còn tưởng rằng các ngươi cùng lúc mua bán hai nơi, cho nên mới có những lời vừa rồi. Là ta đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, nhưng mà ta cũng không còn cách nào. Phó gia gia lớn nghiệp lớn, nếu như các ngươi thật sự hợp tác với bọn họ, đến lúc đó ta cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, đắng mà không thế nói."
Tống Thiêm Tài lắc đầu nói: "Làm ăn buôn bán chú ý nhất hai chữ uy tín, ta đã đồng ý hợp tác với ngươi thì sẽ không bao giờ có chuyện đi tìm nhà khác, điểm này Hoàng lão bản cứ yên tâm đi. Nhưng Phó gia này vô duyên vô cớ vì sao lại tìm huynh đệ chúng ta, Hoàng lão bản có nghe được chút phong thanh gì không?"
Hoàng lão bản nghe Tống Thiêm Tài hỏi như vậy liền hoàn toàn tin Tống Thiêm Tài thật sự không biết Phó gia, mở miệng nói: "Ta cũng không quá rõ ràng, chỉ là ngay sau ngày chúng ta ăn cơm ở Tụ Bảo Lâu, đại tổng quản của Phó gia đã phái người tới hỏi tin tức các ngươi. Phó gia cũng có xưởng làm gia vị, ta sợ bọn họ coi trọng công thức của các ngươi, nhưng bọn họ ngược lại lời trong lời ngoài hỏi thăm Triệu huynh đệ tương đối nhiều."
Vừa nghe thấy là hỏi thăm Triệu Ngôn Tu, tinh thần Tống Thiêm Tài lập tức trở nên cảnh giác, vội vàng hỏi: "Hoàng lão bản, bọn họ đã hỏi cái gì? Chẳng lẽ thấy huynh đệ của ta lớn lên tuấn muốn gả con gái cho y?" Tuy lời nói ra chỉ như một câu bông đùa, nhưng trong lòng Tống Thiêm Tài lại vô cùng căng thẳng.
"Ta thấy cũng không giống, nhưng bọn họ toàn hỏi Triệu huynh đệ là người ở đâu, song thân trong nhà còn hay mất, còn có thân nhân nào khác không. Nếu không phải ta biết Triệu huynh đệ là con trai của ân sư ngươi, ta còn tưởng là Phó gia tới nhận thân nữa cơ đấy." Hoàng lão bản cũng nói đùa lại.
Tống Thiêm Tài cười nói: "Ân sư và sư nương của ta tuy rằng qua đời, nhưng từ lúc họ còn tại thế cho tới bây giờ ta vẫn chưa nghe nói họ có liên quan gì đến Phó gia. Triệu gia tuy rằng không phải đại gia tộc gì cả, nhưng nếu như thật sự có quan hệ họ hàng với Phó gia thì cũng sẽ không đến mức chỉ làm một phú ông ở cái trấn nhỏ kia."
Lời tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Tống Thiêm Tài lại nổi sóng, đôi mắt ngắm nhìn Triệu Ngôn Tu một hồi, phát hiện trên mặt y chẳng hề bất động mảy may, trong lòng càng thêm lung lay. Phó gia này chẳng lẽ chính là nơi Triệu Ngôn Tu sinh ra? Nhưng một bên ở Tuyền Châu, một bên ở Vĩnh Nhạc trấn, cách xa như vậy, Triệu Ngôn Tu lúc trước chỉ là một đứa trẻ mới sinh, theo lý thì không nên có liên quan gì đến Tuyền Châu bên này.
Nhưng nếu Phó gia đã hỏi thăm, Tống Thiêm Tài cũng không thể làm như cái gì cũng không hiểu, mở miệng nói: "Hoàng lão bản, ta đối với Phó gia thật sự là không hiểu biết quá nhiều. Nhưng nghe ngươi nói như vậy, trong lòng ta quả thật có chút luống cuống, không biết Phó gia này là thần thánh phương nào, theo lời của Hoàng lão bản, nhà bọn họ địa vị rất lớn?"
Hoàng lão bản nhìn thoáng qua Tống Thiêm Tài, ngồi xuống, nửa ngày mới mở miệng nói: "Có câu nam Lâm bắc Phó, Phó gia phía bắc không chỉ là một đại thương nhân mà còn là một hoàng thương. Lúc trước khi Thái tổ giành thiên hạ, lão tổ tông Phó gia dốc hết lực lượng toàn tộc giúp đỡ Thái tổ toạ vững giang sơn. Thái tổ luận công ban thưởng cho Phó gia làm hoàng thương. Phó gia bởi vậy giàu có, ở trong đám thương nhân có thể nói vô song." Nói đoạn giơ ngón tay cái lên.
"Đáng tiếc, tới thế hệ Phó lão gia tử làm đương gia đã ra chút biến cố. Phó lão gia tử là một kẻ si tình, một lòng sủng nhị phòng cưng con trai của thiếp, muốn truyền gia nghiệp cho một đứa con vợ lẽ. Dòng chính Phó gia sao có thể chịu ngồi yên, đích thứ hai chi dấu đá nhau nhiều năm, thẳng đến năm trước Phó lão gia tử bị bệnh, Phó gia đại công tử Phó Văn Duệ đoạt chức vị gia chủ, mang theo tộc nhân đi về phía nam phát triển mới kết thúc đích thứ chi tranh. Tuy rằng nội đấu nhiều năm, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, thủ đoạn của Phó đại công tử vô cùng lợi hại, lại thêm có danh hào hoàng thương, thịnh vượng liền ở trước mắt. Cũng chính là đại tổng quản của vị Phó đại công tử này tới hỏi thăm các ngươi, chẳng qua ta cũng chưa từng nghe nói Phó gia có con cháu lưu lạc bên ngoài bao giờ." Hoàng lão bản một hơi nói hết toàn bộ những gì mình biết.
Ai nói nam nhân không thích bà tám. Có một đứa em họ làm quan, tin tức của Hoàng lão bản so với các thương nhân khác có thể nói linh thông hơn nhiều. Hắn làm người kỳ thật thích nhất khoe khoang, bằng không cũng sẽ không mời mấy người Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu chỉ mới gặp mặt không đến vài lần đi Tụ Bảo Lâu ăn cơm. Bây giờ thấy Tống Thiêm Tài cố ý tìm hiểu chuyện Phó gia, hắn cố ý lấy lòng Tống Thiêm Tài đồng thời khoe khoang hắn có thế lực biết những chuyện người khác không biết.
Tống Thiêm Tài nghe xong lại càng không thể yên tâm. Phó gia phú quý đến mức đó, bọn họ tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ tìm hiểu Triệu Ngôn Tu. Trên người bọn họ không có gì đáng giá để Phó gia phí tâm tư, chỉ có một khả năng cũng chính là một cái biến số, đó chính là thân thế của Triệu Ngôn Tu.
Kỳ thật, nhìn diện mạo và chỉ số thông minh của Triệu Ngôn Tu, Tống Thiêm Tài đã sớm hoài nghi Triệu Ngôn Tu không phải con của người bình thường. Tục ngữ nói rồng sinh rồng phượng sinh phượng, chuột sinh chuột chỉ biết đào hang. Bộ dạng và thiên phú của Triệu Ngôn Tu ở ngay trước mắt, cha mẹ y là người bình thường mới là lạ.
Nghe Hoàng lão bản nói, Phó gia nhiều năm như vậy đều không yên ổn. Hào môn tranh đấu không gì tàn nhẫn hơn, nói không chừng Triệu Ngôn Tu chính là vật hi sinh trong đó. Nếu như Triệu Ngôn Tu thật sự là người Phó gia, vậy Phó gia có thể chịu đựng Triệu Ngôn Tu lưu lạc bên ngoài sao? Nếu nhận Triệu Ngôn Tu, trong hoàn cảnh hào môn phú gia tranh quyền đấu lợi như vậy, Triệu Ngôn Tu tất sẽ gặp phải nguy hiểm.
Nghĩ vậy, lòng Tống Thiêm Tài lại trầm xuống, không còn tâm tư tiếp tục trò chuyện với Hoàng lão bản nữa, cáo từ vài câu rồi cùng Triệu Ngôn Tu rời đi. Đã biết chuyện này, Tống Thiêm Tài cũng không còn hứng thú tới chỗ huynh đệ La gia huynh nữa, dọc theo đường đi cùi đầu không nói lời nào, lầm lũi bước vội trở về nhà.
Trong lòng Triệu Ngôn Tu cũng lung bung, y quả thật không phải khó xử vì chuyện có nhận thân hay không, mà là lo lắng về sau những kẻ gọi là thân nhân đó sẽ ngăn cản y và Tống Thiêm Tài ở bên nhau. Mấy người kia mặc kệ là vì cái gì thì cũng đã vứt bỏ y, y đối với bọn họ căn bản là không có cảm tình bao lớn.
Bây giờ lại phải vì mấy người xa lạ này mà khó xử đại ca và y, Triệu Ngôn Tu vừa nghĩ đến thôi trong đầu đã hiện lên một vạn chữ không vui. Y muốn nói gì đó an ủi Tống Thiêm Tài, nhưng lại không biết nói như thế nào, chỉ có thể nắm lấy tay Tống Thiêm Tài nói: "Đại ca, chúng ta về sau vĩnh viễn ở bên nhau, không một ai có thể khiến chúng ta tách ra, ta bảo đảm."
"Ta không phải lo lắng cái này, hai đại nam nhân như chúng ta chẳng lẽ còn có thể bị ai uy hiếp nữa chắc. Ta chỉ là đang suy nghĩ, nếu như đệ thật sự có liên quan đến Phó gia, chỉ sợ về sau đệ sẽ gặp phiền toái. Nhà cao cửa rộng thị phi nhiều, năm đó đệ mới chỉ là trẻ sơ sinh đã bị ném bên ngoài thư viện, rất rõ ràng có người có ý định đặt đệ ở đó. Ta vốn còn nghĩ cha mẹ đệ không đủ khả năng nuôi sống đệ nên muốn đưa cho người đọc sách thay mình chăm sóc. Nhưng nếu như thân thế của đệ có quan hệ với Phó gia, dựa vào sự giàu có của Phó gia, phải đến mức nào mới phải vứt bỏ đệ ở ngoài cửa thư viện cơ chứ. Kì lạ trong đó không cần nghĩ cũng biết. Ta không muốn đệ bị cuốn vào mớ rắc rối này. Hơn nữa ta luôn cảm thấy quan hệ giữa đệ và Phó gia hẳn là không phải đơn giản như vậy." Tống Thiêm Tài nói ra băn khoăn của mình.
Triệu Ngôn Tu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Kỳ thật, đại ca, lúc vừa tới Tuyền Châu, ở cảng ta đã nhìn thấy một nam tử, diện mạo của hắn vậy mà lại giống ta đến năm sáu phần. Ta thấy hắn ăn mặc khí độ thập phần bất phàm. Nhưng hắn lúc ấy thần sắc như thường, ta cũng bèn vội vàng bỏ qua không hỏi tường tận, chỉ là vẫn luôn có cảm giác thân thế của ta và người này chắc hẳn có liên quan."
Vốn dĩ không định nói ra để Tống Thiêm Tài lo lắng, nhưng tình huống trước mắt lại không cho phép Triệu Ngôn Tu che giấu.