Lật Thế nôn nóng đi qua đi lại, cô rất sợ Bạch Giang Xuyên phát điên rồi làm gì cô.
“Hôm nay đóng cửa hàng trước đi, bây giờ mọi người cũng tan ca đi.”
“Hả? Nhưng… bây giờ mới một giờ chiều mà.”
“Làm theo lời tôi! Đóng cửa hàng trước, khóa cửa lại nhanh lên.”
Lật Thế nôn nóng lên lầu, bất an nhìn ra ngoài cửa sổ, không thể để hắn tiến vào, nếu không rất hắn sẽ cầm dao chém cô.
Cô ngồi trên mép giường sợ đến nỗi thở thôi cũng run, cầm điện thoại mở camera, nghe thấy tiếng khóa cửa phía dưới, cô nghĩ tới một người, gọi điện thoại chuẩn bị bảo Trình Tịnh lại đây bảo vệ cô.
Nhưng cô tìm nửa ngày cũng không tìm thấy số điện thoại của anh ta, nhớ lúc trước anh ta có cho một tấm danh thiếp, vội vàng tìm kiếm, còn chưa nhập số điện thoại thì cửa phòng ngủ đột nhiên truyền đến âm thanh.
“Em đang làm cái gì vậy?”
Cô giật mình, quay đầu lại ngồi hẳn lên đất, trừng lớn mắt hoảng sợ: “Anh, anh vào bằng cách nào!”
Bạch Giang Xuyên đứng ở nơi đó, trong tay ôm một đống đồ ăn vặt, cảm xúc dịu xuống quan sát cô.
“Em sợ cái gì vậy? Sao hôm nay đóng cửa hàng sớm thế, tôi nhảy vào từ cửa sổ.”
Cô sợ hãi đến nỗi nói lắp, nhìn đồ đầy trong tay hắn, hoài nghi hắn giấu dao ở phía dưới.
Hắn ôm đồ đi vào, đặt đồ ăn vặt trên giường, quay đầu lại lộ ra nụ cười nhợt nhạt với cô.
“Tới ăn đi, tôi mua rất nhiều món em thích ăn, gần đây không thấy em ăn đồ ăn vặt, chắc là thèm lắm nhỉ?”
“Vì, vì sao lại mua mấy thứ này?”
“Bởi vì cảm thấy… tôi vẫn chưa đủ tốt với em.”
Cho nên đây là bữa cơm cuối cùng tiễn cô lên đường sao?
Cô xấu hổ cười hai tiếng, chậm rãi đứng dậy, đột nhiên bị hắn túm tay ôm chầm lấy, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Nhưng hắn chỉ xé rách một bịch khoai tây, đưa tới bên miệng cô.
“Ăn đi, chẳng phải trước kia thích ăn những thứ này lắm sao? Sao thấy em không vui gì hết vậy?”
“Sao anh lại biết trước kia tôi thích ăn mấy thứ này?”
Bạch Giang Xuyên ôm chặt cô, cọ cọ lên người cô: “Bởi vì tôi theo dõi em mà, đã thích em từ rất sớm nhưng hình như em không thích tôi chút nào, xin lỗi Lật Thế, đôi khi tôi cũng không biết mình nên làm như thế nào, tôi làm không tốt chỗ nào, em có thể nói cho tôi biết hay không?”
“Anh không có làm không tốt đâu, tôi mới phải xin lỗi.”
“Không được! Em không được xin lỗi, là tôi ép buộc em, là tôi sai, em bảo tôi sửa thế nào cũng được nhưng em không thể không cần tôi, Lật Thế tôi thật sự rất yêu em, không thể không cần tôi được, xin em đó.”
Cô ngẩn người, theo lý thuyết thì mọi chuyện không nên phát triển như vậy chứ, rất rõ ràng, người muốn giết chết chó của hắn là cô mà, vì sao lại cầu xin cô chứ?
“Bạch Giang Xuyên, có phải anh phát sốt rồi hay không?”
Hắn ôm lấy cô từ phía sau, vùi đầu trên vai cô, không rên một tiếng.
Lật Thế bỗng nhiên nhớ tới, Bạch Thanh nhắn cô có thể giao Bạch Giang Xuyên cho ông ta xử lý lúc nào cũng được.
Bạch Giang Xuyên tình nguyện không so đo cái chết của Bin Laden với cô, hắn không muốn bị vứt bỏ giống như một con chó.
“Hức hức Lật Thế, Lật Thế, cầu xin em, đừng không cần tôi, em không biết tôi yêu em bao nhiêu đâu, đừng không cần tôi mà.”
Đầu vai truyền đến cảm giác ướt át, hắn lên tiếng khóc lóc, hoàn toàn không cho phép cô xen mồm vào.
Khóc một hồi lâu, hắn mệt mỏi thở gấp.
Ngày đó rất yên bình, yeutruyen.net chẳng có chuyện gì xảy ra cả, sau khi khóc mệt thì ngã lên giường ôm cô ngủ, trong mộng hắn lại mơ thấy Bin Laden, hai người một chó vui vẻ chung sống trong một căn nhà nhỏ, Lật Thế gọi hắn là chồng, tiếng nào cũng yêu chiều, yêu đến chết, yêu đến tận cùng.
Một mộng này dài đến nỗi hắn không muốn tỉnh lại, trước nay chưa từng ngủ lâu như vậy, đến tận sáng hôm sau, bên cạnh có một con mèo Ragdoll lông lá, vẻ ngoài cực giống Lật Thế.
Nó liếm móng vuốt, phát hiện hắn tỉnh lại thì cúi đầu cọ trán hắn, liếm tóc của hắn.
Bạch Giang Xuyên ngủ đờ người, xém chút nữa đã cho rằng Lật Thế biến thành mèo, đẩy nó xuống giường tìm người, Thu Thu nhảy xuống giường theo hắn, cái đuôi lông lá vểnh lên cao.
Lật Thế ngồi trước máy tính lầu một tính sổ sách, liếc mắt nhìn người bước xuống từ trên lầu, Thu Thu nhảy lên bàn cô, Bạch Giang Xuyên kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô, chống cằm nhìn cô.
“Lật Thế, tối hôm qua cô có một giấc mộng.”