Vết mổ của Khương Ninh phải mất hơn một tháng mới bình ổn trở lại, cô phải tới bệnh viện cắt chỉ.
Sau khi tháo chỉ khâu, nhìn vết sẹo màu hồng nhạt có phần xấu xí trên bụng cô, Khương Ninh khẽ thở dài.
Xem ra sau này không còn có thể mặc những chiếc áo quá ngắn được nữa.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Khương Ninh lập tức gửi tin nhắn cho tổng biên tập nói rằng ngày mai cô sẽ đi làm. Tổng biên tập trả lời cô: "Chào mừng cô trở lại."
Một tháng đối với Khương Ninh thật sự rất chán. Vốn dĩ cô muốn đi làm sau khi Trần Thục Vân rời đi, nhưng Trần Thục Vân vẫn nhất quyết theo dõi Khương Ninh đến khi cô tháo chỉ mới thôi. Để ngăn chặn việc Khương Ninh lén đi làm, Trần Thục Vân gọi điện cho cô ngày hai lần để kiểm tra, một laàn buổi sáng, một lần buổi chiều. Cho dù Khương Ninh có muốn đi làm trở lại cũng không thể.
Cất điện thoại, tâm trạng Khương Ninh rất tốt, Đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, cô đi vào mua một cái bánh nhỏ rồi đi tìm Chu Vãn Dạng.
Bởi vì Chu Vãn Dạng còn có ca đêm, hai người ăn cong ở motọ nhà hàng bên ngoài bệnh viện thì cô nàng đã vội rời đi.
Buổi tối hơi lạnh, Khương Ninh không ở bên ngoài lâu, cô bắt tàu điện ngầm về nhà, chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.
Tắm rửa xong ngồi lên giường, cô cảm thấy có chút hưng phấn khi nghĩ đến việc ngày mai có thể quay lại tòa soạn, cô nhịn không được mà đăng lên Wechat Moments.
Hình ảnh kèm theo là cuộc trò chuyện giữa cô và tổng biên tập. Trong ảnh chụp màn hình, cô xóa avatar của tổng biên tập, bên ngoài còn chèn thêm chiếc bánh cô đã mua kèm theo dòng chữ: [Tin vui hôm nay: Ngày mai tôi được quay lại làm việc rồi, tùy tiện chọn một cái bánh thôi cũng thật ngon/vui vẻ]
Một lúc sau, có vài người đã vào thích bài đăng. Chu Trạch Sơ bình luận phía dưới: [Ngày mai tan làm đợi anh, anh mời em ăn cơm.]
Khương Ninh đáp lại anh: [Được.]
Trả lời bình luận của anh xong, Khương Ninh xỏ dé[ đi ra phòng khách rót một cốc nước. Khi cô quay lại thì trên thông báo xuất hiện một dấu chấm đỏ.
Khương Ninh chớp mắt, là Tống Nguyên Dã đã thích bài viết của cô.
Cũng lúc đó, cách đây một phút, anh còn gửi cho cô tin nhắn: [Ngày mai đi làm à?]
Khương Ninh nhấn vào hộp thoại giữa hai người: [Đúng vậy.]
Trả lời xong, cô suy nghĩ một lúc rồi lại nhắn tin cho Tống Nguyên Dã: [Cậu mới đi công tác về sao?]
Mấy ngày trước khi bữa tiệc kết thúc, Tống Nguyên Dã đã nhận được cuộc gọi từ cục trưởng, nói rằng có chuyện xảy ra trong một vụ án mà họ đã xử lý trước đó. Anh và ục Phóng được yêu cầu đi Tùy An. Khương Ninh chở Tống Nguyên Dã đến đồn cảnh sát. Trước khi đi, Tống Nguyên Dã nhờ Khương Ninh lái xe đến bãi đậu xe, anh cũng không đề cập đến việc đưa chìa khóa cho Lâm Húc Xuyên mà chỉ nói Khương Ninh tạm thời cất giữ.
Anh đi công tác mấy ngày, tới bây giờ Khương Ninh vẫn còn giữ chìa khóa xe.
Tống Nguyên Dã rất nhanh đã trả lời cô: [Ừ, tôi về rồi]
Khương Ninh: [Vậy để tôi đưa chìa khóa cho cậu]
Tống Nguyên Dã: [Không vội]
Khương Ninh nhìn chằm chằm vào hai chữ đó, cô còn chưa kịp trả lời anh thì một tin nhắn nữa của Tống Nguyên Dã được gửi tới: [Ngày mai cậu ăn sáng không?]
Khương Ninh ngẩn người một lúc, không biết tại sao đột nhiên anh lại chuyển sang vấn đề này, cô suy nghĩ một lúc: [Chắc là có...]
Tống Nguyên Dã: [Được, tôi biết rồi]
Tống Nguyên Dã: [Ngày mai tôi xin nghỉ phép nửa ngày]
Khương Ninh không theo kịp dòng suy nghĩ của anh, nhưng cô vẫn đáp lại: [Ừm]
Trả lời xong, cô lại cảm thấy một chữ như vậy có lạnh lùng quá không. Khương Ninh do dự một lúc rồi gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc hình con mèo đáng yêu.
Tống Nguyên Dã lần này không đáp lại. Khương Ninh nghĩ tới nghĩ lui về cuộc hội thoại vừa rồi, cô đột nhiên cảm thấy mình không thể hiểu nổi Tống Nguyên Dã.
Nghĩ một lúc, Khương NInh thở dài, đặt điện thoại xuống giường rồi tắt đèn đi ngủ.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật Nhan Thu Thời nên Tống Nguyên trở về nhà. Khi anh tổ chức sinh nhật cho Nhan Thu Thời trở về thì thấy Khương Ninh đăng bài.
Anh like bài cô rồi thoát ra, nghĩ ngợi điều gì dó rồi gửi tin nhắn cho cô.
Hai người đang trò chuyện thì Nhan Thu Thời đột nhiên bước vào phòng anh.
Tống Nguyên Dã đặt điện thoại lên bàn.
Nhan Thu Thời trông thấy thế thì nhướng mày: "Con giấu cái gì đấy? Thần thần bí bí như vậy?"
"Chuyện gì vậy ạ?" Tống Nguyên Dã bỏ qua câu hỏi của cô.
"Không có gì, mẹ chỉ muốn nói với con là nước tắm đủ nóng rồi, con đi tắm đi."
"Được, con biết rồi."
Nhan Thu Thời chuẩn bị rời đi, đột nhiên quay đầu cười nói: "Con đang nói chuyện với một cô gái à? Cố lên, con trai! Nhớ sớm theo đuổi được người ta, còn đưa về đây cho bố mẹ gặp mặt."
Tống Nguyên Dã: "..."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhan Thu Thời đi rồi, anh lại mở điện thoại ra. Tống Nguyên Dã thấy Khương Ninh "ừm" một câu rồi lại gửi thêm một biểu tượng cảm xúc.
Nhìn biểu tượng cảm xúc ấy, Tống Nguyên Dã không khỏi cong môi. Nếu lúc này Nhan Thu Thời vẫn còn trong phòng, nhất định sẽ có thể nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của anh khi nhìn vào điện thoại.
*
Ngày hôm sau khoảng gần 8 giờ, Khương Ninh mới thu dọn đồ đạc đi xuống tầng trệt.
Xuống khỏi thang máy, Khương Ninh dụi dụi mắt, vẫn còn hơi buồn ngủ. Ở nhà nghỉ ngơi hơn một tháng, cô trở nên lười biếng hơn nhiều. Sáng nay khi thấy tiếng đồng hồ lúc bảy giờ, cô còn ngái ngủ mà tắt nó đi.
Ngủ được một lúc, lại chợt nhớ ra hôm nay phải đi làm, cô vội vàng ngồi dậy khỏi giường, vệ sinh cá nhân thật nhanh rồi đi xuống lầu.
Bước ra khỏi cánh cửa, cô thấy phía sau có một người phụ nữ đẩy xe nôi đi ra ngoài. Khương Ninh đứng ở cửa giữ cửa một lúc, người phụ nữ đi qua rồi, quay lại nhẹ giọng nói cảm ơn với cô. Khương Ninh nhìn đứa trẻ ánh mắt to tròn nằm trong nôi, cô khẽ cười bảo không có gì.
Đợi cho người phụ nữ ấy đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, Khương Ninh mới xoay người tiếp tục đi về phía lối vào khu chung cư.
Nhớ tới chuyện đêm qua Tống Nguyên Dã hỏi cô, Khương Ninh cúi đầu suy nghĩ, không biết có nên ăn sáng hay không.
Cô mải mê suy nghĩ, không để ý mà va vào người đang đứng trước mặt mình.
Khương Ninh ôm đầu lùi lại vài bước, không ngẩng đầu lên mà xin lỗi: "Thật xin lỗi."
"Đang nghĩ gì vậy? Cũng không thèm nhìn đường."
Trong đầu Khương Ninh vang lên một tiếng cười. Nghe được âm thanh này, lòng Khương Ninh run lên. Cô ngẩng đầu nhìn, thấy Tống Nguyên Dã đang đứng trước mặt.
Hôm nay Tống Nguyên Dã mặc một chiếc áo khoác màu đen, quần legging đen và một đôi giày cao cổ. Ánh mặt trời chiếu vào anh, làm cho mái tóc bồng bềnh của anh có chút ánh sáng nhè nhẹ, đôi lông mày đen láy đầy ý cười. Cứ như được quay trở về thời trung học, anh vẫn giữ được vẻ trẻ trung năng động nhưng vẫn có nét trưởng thành theo năm tháng.
Người con trai này quá rực rỡ, Khương Ninh trong nháy mắt có chút hoảng.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, nụ cười của Tống Nguyên Dã càng sâu hơn. Anh tiếnlên một bước, cúi người, gần chạm vào mặt cô, thấp giọng gọi, "Này? Khương Ninh?"
Gương mặt anh tú của người con trai này đột nhiên phóng đại trước mặt cô. Tim Khương Ninh đập thình thịch, chóp tai trong nháy mắt trở nên nóng bừng. Khoảng cách như dần thu hẹp lại, cô quay mặt sang một bên, nhẹ giọng: Không có gì."
Tống Nguyên Dã lại cười, nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của Khương Ninh, anh không trêu chọc cô nữa, nói: "Đi ăn sáng đi."
"Hả?"Khương Nnh chưa kịp phản ứng. Cô chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn Tống Nguyên Dã.
"Không phải tối qua cậu bảo muốn đi ăn sáng sao? Tôi..." Tống Nguyên Dã nhướng mày, liếc nhìn Khương Ninh, dừng một lúc rồi nói, "Tôi đặc biệt hy sinh thời gian nghỉ ngơi của tôi để xuống đây ăn sáng với cậu đấy."
Khương Ninh ngẩn người một lúc.
Ý của anh là gì? Là anh muốn tìm cô để cùng nhau đi ăn sáng à?
Khương Ninh và Tống Nguyên Dã sóng vai nhau đi đến quán ăn sáng ngoài cổng khu chung cư. Khương Ninh có hơi lơ đãng. Sáng nay trái tim cô như không thuộc về cô. Cô không thể khống chế được nhịp tim của mình. Cô liếc nhìn người con trai đi bên cạnh, vành tai Khương Ninh lại đỏ lên.
Hai người đi đến quán ăn sáng, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường, vừa đúng 8 giờ.
Khương Ninh cảm thấy mình không được may mắn như Tống Nguyên Dã lần trước. Lần này cô không mua được ngũ cốc và bánh bao tôm.
Cô định gọi món khác thì Tống Nguyên Dã đã lên tiếng trước: "Hai phần ngũ cốc, hai bánh bao tôm, hai trứng gà, một cốc sữa đậu nành."
Khương Ninh ngheieng đầu nhìn anh, sao cô lại có cảm giác anh không có chút do dự gì khi gọi món.
Cứ như là anh biết vẫn còn ngũ cốc và bánh bao tôm vậy.
"Được." Bà chủ quán trả lời, "Hai người ăn ở đây hay mang đi?"
Tống Nugyên Dã nhìn Khương Ninh hỏi: "Cậu muốn ăn ở đây hay mang đi?"
Khương Ninh nghĩ ngợi, "Chắc là mang đi, tôi sợ lát nữa tới tòa soạn muộn, cậu có thể ăn ở..."
Đây.
Khương Ninh còn chưa nói xong, Tống Nguyên Dã đã quay người nói với bà chủ: "Chúng tôi mang đi."
Nghe thấy anh nói "chúng tôi" mang di, Khương Ninh siết quai túi, chớp mắt. Sao cô lại cảm thấy hành vi sáng nay của Tống Nguyên Dã rất... sai?
Tống Nguyên Dã trả tiền xong, lại có người gọi điện cho anh. Anh nói với Khương Ninh một tiếng rồi đi nghe điện thoại.
Khương Ninh đứng lại chừo món. Bà chủ đưa đồ ăn cho hai người, nhìn Khương Ninh cười nói: "Cháu gái, đó là bạn trai cháu đúng không? Đối xử với cháu rất tốt."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khương Ninh nhận lấy đồ, bị lời nói của bà chủ làm cho sững người, vội vàng lắc đầu: "Không phải bạn trai đâu ạ, chỉ là bạn bình thường thôi."
"Vậy thì bạn của cháu cũng rất tốt đấy." Lúc này không có quá nhiều người, bà chủ mỉm cười nói thêm: "Sáng nay bảy giờ cậu ấy đến nhờ tôi để lại hai phần ngũ cốc và bánh bao tôm, cậu ta còn nói khoảng 8 giờ sẽ qua lấy, còn trả trước một phần tiền.
"À, đúng rồi, tôi nhớ mấy ngày trước, cậu ấy có đến đây mua ít ngũ cốc lúc hơn 7 giờ một chút, mãi đến gần 9 giờ mới lấy đi."
Nghe bà chủ kể chuyện, Khương Ninh mới ngẩn người. Hóa ra bảy giờ ngày hôm đó anh đã đến mua bữa sáng. Nhưng tại sao anh không nói cho cô biết sự thật?
Khương Ninh đột nhiên nhớ tới lời Tống Nguyên Dã nói: "Biết rồi" sau khi cô nói món ngũ cốc và bánh bao tôm rất ngon.
Nhìn bữa ăn sáng trong tay, trong lòng Khương Ninh nghi ngờ.
Cho nên, hôm đó anh nói "biết rồi" tức là anh biết cô thích ăn những thứ này nên sáng nay mới đến sớm mua trước và nhờ bà chủ cất giữ?
Những ý nghĩ nảy sinh trong đầu Khương Ninh lúc ở quán karaoke lạ càng trở nên mãnh liệt hơn. Trái tim cô cũng đập thình thịch trong lồng ngực.
Khương Ninh nhịn không được mà liếc mắt nhìn người đang nghe điện thoại cách đó không xa. Góc nghiêng của anh sắc nét, không biết đang nói gì, lông mày khẽ nhếch lên mỉm cười, bên tai Khương Ninh dần nóng lên.
Tống Nguyên Dã rất nhanh đã cúp điện thoại, đi đến trước mặt Khương Ninh: "Xong rồi à?"
Giọng nói của anh vang lên bên cạnh cô. Khương Ninh thoát khỏi những suy nghĩ lung tung, cô gật đầu: "Ừm."
"Vậy đi thôi, tôi đưa cậu đến tòa soạn."
"Được." Khương Ninh nhìn vào mắt anh, im lặng vài giây rồi mới nói, nói xong cô mới nhớ ra: "Tôi đi lấy chìa khóa trả cho cậu."
Cô không nghĩ sáng nay sẽ gặp Tống Nguyên Dã nên không mang theo chìa khóa.
Tống Nguyên Dã cười: "Không sao, tôi lái xe của bố."
Khương Ninh theo Tống Nguyên Dã lên xe. Trên đường đưa Khương Ninh đến tòa soạn, hai người đều không nói chuyện.
Bên trong xe im lặng, Khương Ninh thi thoảng liếc nhìn Tống Nguyên Dã, muốn hỏi anh điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.
Như tục ngữ đã nói, không có câu trả lời nào mới là câu trả lời tốt nhất.
Cho dù vẫn luôn nghĩ về anh, nhưng Khương Ninh vẫn muốn im lặng một chút.
Tới tòa soạn, nhìn thấy Tống Nguyên Dã lái xe rời đi, cô mới đi vào tòa soạn.
Khi cô quay lại tòa soạn, mọi người trong tòa soạn lần lượt chào đón cô, quan tâm hỏi thăm tình hình của cô, thậm chí chủ biên cũng gọi cô vào văn phòng an ủi cô một lúc.
Khương Ninh có chút ngượng ngùng. Từ khi chuyển về đây còn chưa tới nửa năm, thế mà cô đã nhập viện 2 lần, lần này cô còn nghỉ hơn một tháng.
Chủ biên nhìn thấu suy nghĩ của cô, mỉm cười nói với cô rằng cô không cần áp lực gì cả, về sau chỉ cần chăm chỉ làm việc là được.
Trong lòng Khương Ninh vô cùng cảm động, gật đầu.
Ở trong phòng chủ biên một lúc, Khương Ninh đi ra ngoài ngồi xuống. Nhìn chiếc bàn quen thuộc trước mặt, cô có chút xúc động.
Được quay về làm việc thật tốt.
.......
Buổi sáng đầu tiên khi quay lại làm việc, tại buổi họp buổi sáng, mọi người được phân công, sắp xếp cho những công việc tiếp theo.
Nhưng phó chủ biên lại không giao việc cho Khương Ninh, cười nói: "Cơ thể cô vừa hồi phục, lần này tôi sắp xếp công việc nhẹ nhàng hơn cho cô, chiều nay xác nhận xong sẽ nói cho cô biết."
Khương Ninh cười gật đầu.
Họp xong ra khỏi phòng, Khương Ninh vừa mới ngỗiuống ghế thì Liêu Na, một đồng nghiệp ở phòng hành chính cầm một bó hoa tulip đưa cho Khương Ninh: "Hoa của cô."
"Hoa?" Khương Ninh khó hiểu nhận lấy bó hoa.
"Vừa nãy cậu đang họp, bên chuyển phát nhanh của thành phố đã giao hàng đến nên tôi nhận thay cô." Liêu Na nghĩ một lúc rồi nói, "Đúng rồi, nhân viên giao hàng có nói là anh Tống gửi cho cô."
"Anh Tống này là bạn trai của cô sao?" Liêu Na tinh quái nhìn Khương Ninh.
Tim Khương Ninh đập thình thịch khi nghe thấy từ "anh Tống", cô lắc lắc đầu.
Liêu Na còn tính hỏi thêm điều gì đó, nhưng lại bị đồng nghiệp khác kéo đi.
Liêu Na đi rồi, Khương Ninh mới cầm bó hoa, trong lòng xẹt lên chút cảm giác kì lạ. Một cảm xúc vui mừng, mãnh liệt dâng trào, trái tim cô không thể kiềm chế được mà đập loạn.
Khương Ninh ôm bó hoa một lúc, chuẩn bị đặt lên bàn thì đột nhiên, một tấm thiệp rơi xuống.
Khương Ninh cúi người nhặt lên.
Cô nhặt mảnh giấy lên, dưới ánh đèn phía trên trần nhà, cô nhìn thấy dòng chữ đẹp như rồng bay phượng múa, quen thuộc:
Bạn học Khương Ninh, chúc mừng đã hồi phục."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT