Khi đi ngang qua An Tiểu Hi, cô ta còn gật đầu chào, nhưng vừa thấy Bùi Linh ngồi gần đó, cô ta khó giấu được sự phấn khích của bản thân.

An Tiểu Hi nhìn cô ta từ trên xuống dưới, chẳng phải đây chính là người bạn thanh mai trúc mã mà Bùi Linh không nhớ gì sao? Trong cốt truyện gốc, cô bị vẻ ngoài ngoan hiền của cô gái này lừa. Nguyên chủ đã mắc sai lầm liên tục, cuối cùng bị Bùi Linh giam cầm cho đến chết, trong chuyện này cô ta quả đúng là có công rất lớn!

Giờ ra chơi, đám đông nhanh chóng vây quanh Lâm Gia Nhu.

Bùi Linh nhíu mày, anh không thích sự ồn ào. An Tiểu Hi lập tức hiểu ý, liền nói ngay: "Hay chúng ta ra hành lang hóng gió một chút?"

Bùi Linh gật đầu, nhanh chóng đứng dậy.

An Tiểu Hi vội vã bám theo anh.

Mãi đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, cả hai mới quay lại phòng học.

Buổi trưa, sau khi ăn xong, Bùi Linh được giáo viên gọi đến văn phòng.

Lâm Gia Nhu mang một hộp bánh ngọt tinh xảo đến trước mặt An Tiểu Hi, thân thiện hỏi: "Chào cậu, cậu tên là gì nhỉ?"

An Tiểu Hi nhìn hộp bánh, đúng là từ tiệm bánh nổi tiếng nhất, hương vị cũng rất tuyệt.

Cô mỉm cười: "Mình là An Tiểu Hi, rất vui được làm quen."

Lâm Gia Nhu cũng mỉm cười: "Vừa nhìn thấy cậu, mình đã có cảm giác rất thân thiết. Mình có thể làm bạn với cậu không?"

"Đương nhiên rồi." An Tiểu Hi vui vẻ đáp lại: "Cậu nói cậu đến từ thủ đô đúng không, vậy là cùng quê với bạn cùng bàn của mình rồi."

 

Lâm Gia Nhu gật đầu thừa nhận một cách thoải mái: "Đúng vậy, mình quen biết với anh Bùi Linh, chúng mình là hàng xóm."

"Ồ, nghe thân thiết quá nhỉ?" An Tiểu Hi buột miệng nói.

"Không phải đâu, không phải đâu." Lâm Gia Nhu vội vàng xua tay: "Mình là con một, từ nhỏ đã xem anh ấy như anh ruột trong nhà."

Còn không à, muốn ngủ chung với "anh ruột" nữa chứ ~ An Tiểu Hi thầm nghĩ trong lòng.

Cô giả vờ thở phào: "May quá, suýt nữa thì tưởng có thêm tình địch rồi."

"Cậu thích anh Bùi Linh hả?" Lâm Gia Nhu giả bộ trêu ghẹo hỏi.

An Tiểu Hi thầm trợn mắt trong lòng, chẳng phải cô ta đã điều tra rõ ràng rồi sao? Còn ở đây giả vờ gì chứ?

Cô gật đầu: "Thích đến mê mẩn luôn ấy."

"Wow, vậy là mình sắp có chị dâu rồi ~" Lâm Gia Nhu ra vẻ vui mừng.



An Tiểu Hi chỉ cười, cứ việc diễn kịch đi.

"Còn lâu lắm, Bùi Linh khó cưa lắm."

Lâm Gia Nhu ngồi vào chỗ của Bùi Linh, thân thiết nắm tay An Tiểu Hi: "Không sao, mình sẽ giúp cậu. Mình lớn lên cùng anh Bùi Linh, biết rất nhiều điều về anh ấy đó."

An Tiểu Hi nhìn cô, tốt bụng nhắc nhở: "Anh ấy không thích ai ngồi vào chỗ của mình đâu."

Lâm Gia Nhu ngượng ngùng khựng lại một chút: "Mình là em gái anh ấy, chắc không sao đâu?"

"Vậy mà tôi không biết là bố mình có thêm một đứa em gái khi nào đó?" Bùi Linh bước vào lớp.

Lâm Gia Nhu nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười chào hỏi: "Lâu rồi không gặp anh, Bùi Linh ."

Bùi Linh phớt lờ cô ta, nhìn thẳng vào An Tiểu Hi: "Khăn giấy ướt."

"Đây đây đây." An Tiểu Hi vội vàng đưa tới.

Bùi Linh cẩn thận lau sạch chỗ ngồi, đến khi hài lòng mới ngồi xuống.

Lâm Gia Nhu lúng túng đứng tại chỗ, An Tiểu Hi nhìn cô ta với ánh mắt bất lực, cô bắt đầu mở hộp bánh ngọt trên bàn và ăn.

Lâm Gia Nhu cắn môi, có chút không cam lòng, ngồi xuống chỗ của mình.

An Tiểu Hi sắp nhịn cười đến mức nội thương, cô cố gắng không để tiếng cười thoát ra.

"Có chuyện gì mà vui thế?" Bùi Linh nhìn cô đầy khó hiểu.

An Tiểu Hi cười cười: "Chỉ là nhớ lại chuyện tối qua, mèo nhà em kể cho chó nhà em nghe một câu chuyện hài, buồn cười lắm."

Bùi Linh nhìn cô với ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc.

"Em đang kể chuyện cười mà, anh không nhận ra à?" An Tiểu Hi cố gắng giải thích.

Bùi Linh lắc đầu bất lực, không thể cứu vãn nổi trí não của cô nữa rồi.

——————

Lâm Gia Nhu nhất quyết bám lấy An Tiểu Hi, Tưởng Giai Giai và Đồng Hân. Cô ta giả vờ thân thiết, nắm tay An Tiểu Hi như chị em tốt.

Hành động này khiến Tưởng Giai Giai và Đồng Hân không hài lòng. An Tiểu Hi chỉ mỉm cười nhạt, trao cho hai cô bạn ánh mắt an tâm, trong đầu đã lên sẵn kế hoạch đối phó.

“Chúng mình là chị em tốt, phải không?” An Tiểu Hi hỏi.

“Dĩ nhiên rồi, chúng ta mãi mãi là bạn tốt của nhau” Lâm Gia Nhu bộ dáng vô hại, ngọt ngào đáp lại.

“Tốt, mình hiểu rồi,” An Tiểu Hi mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại toát lên vẻ đáng sợ.

Lâm Gia Nhu không hiểu tại sao, bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.



Tưởng Giai Giai và Đồng Hân theo sát phía sau, háo hức chờ đợi màn kịch sắp diễn ra.

Khi họ đến cổng trường, nơi có nhiều người qua lại, An Tiểu Hi đột ngột biến hóa, bắt đầu bước đi lắc lư như một con khỉ đột.

Cô kéo theo Lâm Gia Nhu, khiến cô nàng loạng choạng, hình tượng thục nữ bị phá hủy hoàn toàn.

An Tiểu Hi nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Gia Nhu, tay còn lại giả vờ đập vào n.g.ự.c như khỉ đột, miệng phát ra những tiếng kêu kỳ quái, thu hút ánh nhìn tò mò của các học sinh xung quanh.

Lâm Gia Nhu đỏ mặt vì xấu hổ, muốn rút tay ra nhưng không thể, An Tiểu Hi nắm quá chặt.

Khi họ đến gần Bùi Linh và Khương Vân Thăng, Lâm Gia Nhu mặt đỏ bừng, ngại ngùng đến mức muốn kiếm cái hang chui vào cho đỡ quê.

Cô nàng không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, vùng một cái thật mạnh, cuối cùng cũng thành công rút tay khỏi An Tiểu Hi. Cô ta vội vã  đứng cách xa An Tiểu Hi một đoạn thật xa.

An Tiểu Hi mất thăng bằng, ngã xuống đất. May mắn là cô đang giả vờ đi như khỉ đột với hai chân dang rộng, nên dù có ngã cũng không bị đau. Bùi Linh thấy vậy liền vội vã chạy đến chỗ cô, trong khi Khương Vân Thăng cũng nhanh chóng tiến lại gần.

 

“Tôi... Tôi không cố ý. Không phải lỗi của tôi đâu, là do cậu ấy! Đúng vậy! Chính là do cậu ấy!

Cậu ấy học theo khỉ đột, không chút hình tượng nào, mình chỉ muốn ngăn cậu ấy lại...”

Lâm Gia Nhu cố gắng giải thích, nhưng giọng nói ngày càng nhỏ dần.

An Tiểu Hi làm vẻ đau khổ, vỗ n.g.ự.c dậm chân: “Cậu đã nói dù mình biến thành thế nào cũng không rời bỏ mình mà, đúng không? Vậy mà cậu lại lừa mình... Hu hu hu...”

Cô dùng tay che mặt, cố gắng kiềm chế tiếng cười.

“Tớ...” Lâm Gia Nhu bối rối, không biết nói gì. Thấy cả Bùi Linh và Khương Vân Thăng đều nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm. Cô cắn môi, tức tối bỏ chạy.

“An Tiểu Hi, cậu cứ chờ đấy, hôm nay cậu làm mình bẽ mặt, ngày sau mình sẽ khiến cậu bị tất cả mọi người khinh bỉ!” Lâm Gia Nhu nghĩ thầm trong đầu, hậm hực rời đi.

Lâm Gia Nhu vừa khuất bóng, An Tiểu Hi liền cười to thành tiếng. “Ha ha ha! Hừm, đồ tép riu, muốn đấu với tôi à? Cô còn non và xanh lắm!”

“Không sao chứ?” Bùi Linh lên tiếng, đưa tay ra giúp An Tiểu Hi đứng dậy.

An Tiểu Hi không nắm lấy tay anh mà tự mình đứng lên, phủi bụi trên quần áo: “Không sao đâu.”

“Tiểu Hi, cậu tuyệt quá, ha ha ha.” Tưởng Giai Giai và Đồng Hân bước tới, cả hai đều cười lớn.

“Hừ, cho cô ta bớt giả tạo đi.” Đồng Hân hậm hực nói.

“Nếu cô ta muốn diễn, cứ để chúng ta cùng diễn với cô ta thôi.” An Tiểu Hi lắc đầu, ra vẻ bất cần.

Khương Vân Thăng nhìn toàn bộ cảnh này mà chẳng hiểu gì cả. Anh giúp An Tiểu Hi chỉnh lại áo: “Lát nữa qua nhà anh ăn cơm đi, mẹ anh nay nấu sườn xào chua ngọt đấy.”

“Được, được, được!” An Tiểu Hi hào hứng đồng ý ngay, cô rất thích món ăn của mẹ Khương Vân Thăng nấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play