An Tiểu Hi lấy ra một hộp khoai tây chiên, là vị dưa leo. Như nghĩ đến điều gì đó, cô chọn thêm vài gói đồ ăn vặt khác, rồi vội vã đi ra ngoài.
Đến lớp bên cạnh, Khương Vân Thăng buồn bực đang ngồi trên ghế, chân gác lên bàn, chơi game.
Thỉnh thoảng buột miệng chửi thề mấy câu.
An Tiểu Hi nhớ lại thái độ trước đó của mình, thực sự không được tốt lắm. Tuy cô là vì muốn tốt cho anh, dẫu sao hai người cũng đã lớn lên cùng nhau, cô thật sự không muốn anh gặp phải rắc rối.
Nhưng lúc nãy đúng là cô có chút hơi hung dữ.
Tay áo của Khương Vân Thăng đang xoắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay.
Trên khuỷu tay trái có một vết răng rất rõ. Không sai! Đây chính là tác phẩm của cô.
An Tiểu Hi bước vào, đặt đồ ăn vặt lên bàn anh.
Khương Vân Thăng liếc nhìn, giả bộ làm như không nhìn thấy cô, vẫn tiếp tục chơi game.
An Tiểu Hi ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng mở hộp khoai tây chiên, lấy một miếng đưa đến trước miệng anh.
Khương Vân Thăng là người có nguyên tắc, không mở miệng.
“Anh trai~” An Tiểu Hi gọi một tiếng.
Khương Vân Thăng rất có nguyên tắc, mở miệng ngay lập tức.
An Tiểu Hi vẻ mặt lộ ra biểu tình như đã biết trước kết quả này.
Từ nhỏ, cô và Khương Vân Thăng luôn tranh cãi về việc ai là anh trai.
Khương Vân Thăng chỉ sinh trước An Tiểu Hi năm phút, anh rất cố chấp trong việc muốn làm anh trai cô. Bất luận An Tiểu Hi có phạm lỗi gì đi chăng nữa, chỉ cần cô gọi anh một tiếng “anh trai”, anh sẽ gánh hết mọi chuyện.
Dù có giận cỡ nào, chỉ cần An Tiểu Hi gọi một tiếng “anh trai” là anh có thể dịu lại ngay.
Khương Vân Thăng đặt điện thoại xuống, giọng nói đầy sự châm chọc:
“Sao không ở lại trông nom Bùi Linh của em đi, chạy đến chỗ anh làm gì?”
“Em chẳng qua chỉ là cảm thấy, bọn mình đã bắt nạt anh ấy đủ rồi. Bây giờ cũng đều học lớp 12, là một năm quan trọng nhất.
Dựa theo học lực của anh ấy, thành tích chắc chắn có thể vào được trường đại học trọng điểm. Em không muốn làm phiền anh ấy nữa.”
An Tiểu Hi nói đầy thành tâm.
“Ồ, xót rồi à? Em quên lúc trước anh ta đã thẳng thừng từ chối em thế nào rồi sao?”
Khương Vân Thăng lấy một nắm khoai tây chiên, nhét đầy miệng.
“Thôi nào, chuyện qua rồi mà.” An Tiểu Hi thản nhiên nói.
“Anh chính là nhìn thấy anh ta liền khó chịu! Em không thấy ánh mắt của anh ta sao?
Một bên mắt viết là khiêu khích, bên kia viết là gây sự.
Không dạy cho anh ta bài học, anh ta sẽ được nước lấn tới!” Khương Vân Thăng tức giận nói.
An Tiểu Hi vội vàng nhét khoai tây chiên vào miệng anh.
“Ráng chịu đựng thêm chút nữa, chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi. Sau này muốn anh ta gây sự với mình cũng không được nữa đâu.” An Tiểu Hi vỗ về anh.
“Sao em lại phải sợ anh ta đến thế?” Khương Vân Thăng khó hiểu hỏi.
Cô có thể không sợ sao?
Cô đã bị anh ta g.i.ế.c trong đời trước rồi!
Lần đầu tiên cô cảm nhận được cái c.h.ế.t một cách rõ ràng như vậy. Ánh mắt muốn g.i.ế.c người kia thực sự là không thể che giấu.
“Thôi mà, đừng quan tâm. Muốn em gọi anh là ‘anh trai’ thì anh phải nghe lời em đi.” An Tiểu Hi không biết phải giải thích thế nào, đành bá đạo nói.
“Biết rồi biết rồi.”
Khương Vân Thăng cũng không làm khó cô, tiếp tục ăn vặt.
Khương Vân Thăng khá ngoan, mấy ngày sau đó anh cũng không tìm Bùi Linh gây rắc rối nữa.
Thời gian trôi đến thứ Sáu.
Tối nay và tối mai Bùi Linh đều phải đi đánh đàn piano.
An Tiểu Hi quyết định tiếp tục lén lút để lại tiền cho anh.
Hai giờ chiều, Bùi Linh ngồi trên ghế dài không xa sân bóng rổ. Bộ đồng phục dơ của anh đã giao cho An Tiểu Hi giặt, hôm nay cô đến để trả lại.
Khương Vân Thăng rủ bạn bè đi đá bóng. Nhìn thấy Bùi Linh thì quay mặt đi, dáng vẻ đầy khó chịu, bắt đầu đá bóng.
Bùi Linh thư thả dựa lưng vào ghế, nhìn họ đang đá bóng ở dưới.
Kỹ năng đá bóng của Khương Vân Thăng rất tốt, cộng thêm lợi thế về chiều cao nên anh luôn ghi điểm, mang về bàn thắng cho cả đội.
Mỗi lần ghi điểm, Khương Vân Thăng lại nhìn về phía Bùi Linh, như thể muốn khoe khoang,
Bùi Linh chỉ thấy điều đó thật trẻ con.
“Áo lấy về rồi này.” An Tiểu Hi chạy nhanh đến.
Cô đặt túi xuống ghế, rồi lấy áo ra cho Bùi Linh kiểm tra.
Bùi Linh nhìn về phía sân bóng, nơi Giang Vân Thăng đang chơi, trong mắt thoáng hiện một chút thú vị.
Anh nhìn qua chiếc áo, gật đầu hài lòng nói: “Được rồi.”
“Hehe, em cẩn thận chà từng chút một đấy, sạch không?” An Tiểu Hi tự hào nói.
Có một cơn gió thổi qua, khiến những sợi tóc lòa xòa trên trán dính vào mặt cô.
Bùi Linh đưa tay, vuốt tóc cô ra sau tai, An Tiểu Hi căng thẳng nắm chặt chiếc áo.
Ơ, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sao Bùi Linh lại đột nhiên dịu dàng với cô thế này?
Cô chịu không nổi, thật sự chịu không nổi!
Khương Vân Thăng ở dưới nhìn thấy cảnh này, cắn chặt răng. Tay cầm quả bóng đứng im tại chỗ.
“Vậy, vậy em sẽ gấp áo lại.” An Tiểu Hi ngại ngùng gấp lại chiếc áo. Đi qua một bên, đặt vào túi.
Khương Vân Thăng nghĩ ra một kế, anh ta hét lên: “Hiên Tử, đón bóng!”
Nhưng bóng lại bay thẳng về phía Bùi Linh. Lực đạo cực mạnh.
An Tiểu Hi vừa cất xong áo, cảm thấy sau lưng có một luồng sát khí.
Cô quay lại, thấy một quả bóng rổ đang dùng vận tốc ánh sáng lao nhanh về phía Bùi Linh.
Cô không nghĩ ngợi gì, ngay lập tức chắn trước mặt anh: “Cẩn thận!”
Bùi Linh vốn định né, không ngờ trước mặt lại xuất hiện một bóng dáng nhỏ nhắn, thay anh chắn bóng.
Bốp——
“Á!”
An Tiểu Hi bị lực mạnh của quả bóng ép vào người Bùi Linh.
An Tiểu Hi thầm cảm ơn vì tính sợ lạnh của bản thân. Hôm nay trời hơi se se lạnh nên cô đã mặc một áo khoác dày.
Dù trái tim và nội tạng đều đau, nhưng không cảm thấy có gì bị gãy.
“Tiểu An!”
Khương Vân Thăng vội vàng chạy đến, đỡ cô dậy. Mặt anh hiện đầy sự lo lắng:
“Em có sao không?”
An Tiểu Hi nước mắt rưng rưng do phản xạ tự nhiên. Cô giận dữ nhìn anh:
“Anh định g.i.ế.c em gái mình à?”
“Anh không định đánh em.”
Khương Vân Thăng vội vàng giải thích, anh ta vốn chỉ muốn dạy cho Bùi Linh một bài học mà thôi.
An Tiểu Hi bừng tỉnh:
“Anh vẫn định bắt nạt Bùi Linh đúng không?”
Bùi Linh đứng dậy, cầm áo lên: “Tôi có việc, đi trước đây.”
An Tiểu Hi nhìn theo bóng lưng Bùi Linh. Cô xoay người lại, nắm chặt tay. Quyết định sử dụng tuyệt chiêu.
Nước mắt cô chảy ra từng giọt từng giọt, như những hạt trân châu thi nhau rơi xuống. Cô không kiềm chế được, nghẹn ngào hỏi:
“Anh còn định bắt nạt Bùi Linh nữa không?”
So với việc sợ mẹ, Khương Vân Thăng còn sợ An Tiểu Hi khóc hơn.
Anh ta luống cuống dùng bàn tay thô ráp của mình lau nước mắt cho cô, nhưng càng lau nước mắt rơi xuống càng nhiều.
“Đừng, đừng khóc nữa. Em biết anh sợ nhất là thấy em khóc mà.”
Khương Vân Thăng lo lắng đến nỗi tim đau nhói.
“Em hỏi anh có còn định bắt nạt Bùi Linh nữa không!” An Tiểu Hi lớn tiếng hỏi.
“Không bắt nạt nữa. Anh thề từ hôm nay sẽ không bắt nạt Bùi Linh nữa! Vậy nên em đừng khóc nữa, xin em đó!”
Khương Vân Thăng giơ ba ngón tay lên trời thề.