Đồng Hân và Bùi Xuyên gặp lại nhau tại cửa vào một quán KTV.

Bạn học của Đồng Hân mời cô đi KTV, nhưng khi đến nơi, cô mới phát hiện rằng Lục Văn - thiếu gia giàu có, người mà cô đã từ chối nhiều lần, cũng có mặt ở đây.

Lục Văn đã thích Đồng Hân ngay từ cái nhìn đầu tiên khi còn năm nhất đại học, nhưng Đồng Hân không có thiện cảm với anh. Cô thẳng thừng từ chối nhiều lần. Dù vậy, anh vẫn không từ bỏ.

Anh liên tục tặng hoa và quà cho cô từ năm nhất đến năm hai, nhưng Đồng Hân chưa bao giờ nhận.

Lục Văn đã tạm ngừng một thời gian, khiến Đồng Hân tưởng rằng anh đã từ bỏ. Nhưng khi nhìn thấy anh lần nữa, cô nhận ra mình đã rơi vào bẫy.

“Lục thiếu gia, tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi không thích anh, hy vọng anh đừng làm phiền tôi nữa.” Đồng Hân lặp lại những lời từ chối mà cô đã nói vô số lần.

“Tiểu Hân, đừng khách sáo như vậy, dù sao cũng là bạn bè, chỉ uống chút rượu và trò chuyện với nhau thôi mà.” Lục Văn nói, ánh mắt anh ta không hề trong sáng.

“Không, tôi còn có việc, tôi xin phép đi trước.” Đồng Hân nói xong thì quay lưng đi, nhưng hai người đàn ông đã chắn ngay cửa.

Cô nhíu mày, quay lại nhìn Lục Văn: “Sao? Không dùng cách mềm dẻo được thì dùng cách cứng rắn à?”

“Anh chỉ muốn mời em uống một ly rượu mà thôi.” Lục Văn cầm ly rượu lên và nói.

“Uống xong thì cho tôi đi?” Đồng Hân hỏi.

Lục Văn tiến lại gần, đưa ly rượu cho Đồng Hân: “Uống xong thì em có thể đi.”

Đồng Hân nhận ly rượu, cô một hơi uống cạn. Vị cay nồng của rượu kích thích làm cô ho khan vài tiếng: “Giờ thì được chưa?”

Lục Văn cười nhạt: “Tùy em.”

Đồng Hân lập tức mở cửa và ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ, lần sau ai mời cô ra ngoài chơi, cô cũng sẽ không đi nữa!

Chưa đi được bao xa, bước chân của Đồng Hân đã trở nên loạng choạng, n.g.ự.c cô cảm thấy nóng bức. Khi quay lại, cô phát hiện Lục Văn vẫn đang bám theo, khoảng cách không xa không gần.

Quả nhiên có âm mưu! Ly rượu đó chắc chắn có vấn đề!

Đồng Hân vội vã tăng tốc, cuối cùng nhìn thấy lối ra, nhưng Lục Văn cũng tăng tốc theo.

Khi thấy anh ta càng lúc càng gần, Đồng Hân quay người va phải một người đàn ông. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mặt, nước mắt cô lập tức trào ra.

“Cứu tôi với...”

Trong phòng VIP, Bùi Xuyên ôm chặt eo Đồng Hân, đẩy cô vào cửa.

Ánh mắt anh thoáng hiện sự tức giận: “Em sao có thể tùy tiện uống đồ người khác đưa cho? Nếu đó là thuốc độc thì giờ em đã là xác c.h.ế.t rồi!”

Đồng Hân cắn môi: “Nếu không uống thì anh ta không cho tôi đi...”

Bùi Xuyên nhìn cô với ánh mắt đau lòng, anh bất đắc dĩ thở dài: “Em chịu đựng một chút, anh sẽ gọi bác sĩ.”



Đồng Hân ôm chặt cổ anh, đôi mắt rưng rưng đầy nước mắt: “Em cảm thấy khó chịu quá... Làm ơn... Giúp em... Anh ơi~”

Bùi Xuyên nhìn cô: “Em biết mình đang nói gì không?”

Nước mắt từ gương mặt Đồng Hân chảy xuống, cô không kìm chế được mà hôn lên môi người đàn ông.

“Được rồi, Đồng Hân, đây là em tự đưa đến! Đừng có hối hận!”

Một đêm không ngủ.

Sáng hôm sau.

Đồng Hân mở mắt ra, trước mặt là lồng n.g.ự.c rắn chắc của người đàn ông. Những ký ức vụn vặt đêm qua ùa về, cô nhận ra mình đã "hạ gục" ân nhân cứu mạng của mình...

Đồng Hân hoảng hốt nhìn người đàn ông trước mặt. Đúng là anh ấy, Bùi Xuyên.

Đêm qua, khi biết cô không nhớ tên mình, anh đã điên cuồng bắt cô phải gọi tên anh. Hai chữ "Bùi Xuyên" khắc sâu vào tận xương tủy của cô.

Đồng Hân nhẹ nhàng rút mình khỏi vòng tay của anh, nhanh chóng mặc lại bộ quần áo đã bị xé rách đôi chút rồi rời khỏi đó.

Cô ghé vào trung tâm mua sắm, mua một bộ quần áo mới, dùng khăn lụa che đi vết tích trên cổ, rồi gọi cho An Tiểu Hi hẹn gặp ngày mai. Đồng Hân không về trường mà chọn đại một nhà trọ để nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, họ hẹn nhau ở phòng trà.

Đồng Hân kể hết mọi chuyện cho hai người bạn thân của mình nghe.

An Tiểu Hi bảo cô "ăn cháo đá bát", còn Tưởng Giai Giai thì mỉa mai cô được đằng chân lân đằng đầu.

Đồng Hân rối bời.

Khi họ hỏi cô định làm gì tiếp theo, cô chỉ buột miệng nói rằng đó chỉ là tình một đêm.

Nhưng đúng lúc đó, Bùi Xuyên xuất hiện, mặt anh trông rất đáng sợ.

Đồng Hân muốn cầu cứu An Tiểu Hi và Tưởng Giai Giai, nhưng họ chỉ lặng lẽ nhìn cô, ra hiệu rằng cô phải tự gánh lấy hậu quả.

Không còn lựa chọn, Đồng Hân đành ngoan ngoãn theo Bùi Xuyên quay về.

Trên xe, khuôn mặt Bùi Xuyên đen lại như mực.

Đồng Hân không dám hé răng nửa lời.

Xe chạy một mạch đến biệt thự riêng của Bùi Xuyên.

Đồng Hân theo anh vào phòng khách.

Bùi Xuyên rót một chai rượu vang, uống hết ly này đến ly khác, cho đến khi cạn sạch.

“Em không có gì để nói với tôi sao?”



Bùi Xuyên nhìn Đồng Hân, cô đang đứng run rẩy một góc.

Đồng Hân lo lắng xoắn chặt vạt váy: "Xin lỗi..."

“Xin lỗi gì? Xin lỗi vì đã ngủ với tôi hay xin lỗi vì chuyện tình một đêm?” Bùi Xuyên tiến đến gần, khiến Đồng Hân sợ hãi lùi lại.

Bùi Xuyên nắm chặt mặt cô, không cho cô cử động: “Nói đi!”

“Cả... cả hai đều xin lỗi.” Đồng Hân sợ đến mức nói lắp bắp.

Bùi Xuyên cố kìm nén cơn giận, buông cô ra: "Hừ, em nghĩ rằng sau khi xảy ra chuyện này, em còn có thể thay đổi được gì sao? Luật sư của tôi chưa bao giờ thua kiện. Em có kiện cũng vô ích.”

“Tôi chưa từng nghĩ như vậy...”

Thực tế mà nói, cô còn phải cảm ơn anh. Nếu không gặp anh tối qua, cô đã bị Lục Văn bắt giữ, hậu quả khôn lường.

“Tốt nhất lời em nói là thật lòng. Nhớ kỹ, như em đã nói, chúng ta chỉ là tình một đêm.” Bùi Xuyên nhấn mạnh từng chữ.

Đồng Hân bị đưa trở lại trường.

Bùi Xuyên cũng không tìm cô thêm lần nào nữa.

Một đạo diễn có tiếng đã đến trường của họ để chọn diễn viên. Ngay lập tức, ông bị thu hút bởi vẻ sinh động của Đồng Hân.

Ông cảm thấy cô rất hợp với vai con hồ ly nhỏ trong kịch bản, liền quyết định chọn cô ngay lập tức.

Đồng Hân vui mừng đến mức không dám tin, cô nhanh chóng về chuẩn bị đồ để lên đường gia nhập đoàn phim.

Vào ngày trước khi khởi hành, cô nhận được cuộc gọi từ An Tiểu Hi, cô ấy nói với cô rằng Bùi Xuyên từ trước đến nay chưa từng hẹn hò ai, và không có ai có thể khiến anh ấy "gục ngã".

Điều này chứng tỏ, anh ấy thật sự quan tâm đến cô, mới đồng ý để cô chiếm trọn trái tim mình.

Nghe xong, Đồng Hân không khỏi xúc động, quyết định sau khi quay xong sẽ đi tìm Bùi Xuyên để làm lành.

Vì tâm trạng vui vẻ nên việc quay phim của Đồng Hân rất thuận lợi. Phân đoạn của cô cũng không nhiều, chỉ trong nửa tháng đã chuẩn bị hoàn tất.

Hôm nay là cảnh quay cuối cùng của cô, cũng là cảnh hôn duy nhất.

Đồng Hân mặc bộ cổ trang màu đỏ, trên đầu có gắn hai chiếc tai cáo, trang điểm cũng theo phong cách hồ ly. Với đường kẻ mắt màu đỏ, trông cô như một con hồ ly nhỏ tinh ranh.

"Được rồi, cảnh cuối cùng, mọi người cố gắng lên nhé!" Đạo diễn hô hào động viên cả đoàn.

Một nhân viên chạy tới, ghé tai đạo diễn thì thầm vài câu. Chỉ thấy mắt ông sáng rực, vội vàng hô ngừng quay:

“Hôm nay nhà đầu tư lớn nhất của chúng ta, Tổng Giám đốc Bùi, sẽ đến kiểm tra. Mọi người hãy chuẩn bị tinh thần nhé!”

Nói xong, ông vội vã chạy ra đón tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play