“Sẽ không đâu”, A Điều ấm ách kêu trong cổ, ra dấu: “Cô nương là người tốt nhất trên thế gian, thời gian còn dài, thế tử sẽ biết điều đó”

Thẩm Tinh Ngữ hít hít chóp mũi đỏ ửng, nha đầu A Điều này thật là, phải đi điền trang nên không biết hoàn cảnh thật sự là như thế nào.

“Chỉ có ngươi là cảm thấy ta tốt thôi.

“Ngươi ở lại đây, trước khi ta quay lại thì không được phép rời đi”, nàng đè bàn tay A Điều xuống: “Chúng ta sẽ không xa rời nhau”

Lão phu nhân có nói qua, lúc Trấn Quốc công còn sống, thích nhất người cháu Cố Tu này, thư phòng tốt nhất cũng giành cho hắn. Thư phòng ở chỗ thuỷ tạ ven hồ, nếu hắn chưa ra khỏi phủ thì nhất định ở chỗ này.

“Thiếu phu nhân, người đang trong giai đoạn dưỡng thương”, Vương Vũ Gia hơi cúi mắt, cung kính ngăn nàng lại.

“Mama, xin hiểu cho ta, ta không muốn cố ý đắc tội bà, chỉ cần ta giữ được A Điều, bà muốn thế nào cũng được”, Thẩm Tinh Ngữ đứng thẳng lưng, giọng nói rất dịu dàng, nhưng ai cũng nghe ra được sự không nhượng bộ trong vẻ ôn nhu đó.

“Làm một thế tử phi tiêu chuẩn, việc người phải làm là bảo vệ uy nghi và quyết định của thế tử, chứ không phải cầm đầu sự bất tuân”, Vương Vũ Gia nói: “Thế tử phi nhất định phải như vậy sao?”

“Ta chỉ có thể nói như vậy, mama có thể đi bẩm báo mẫu thân, cho dù mẫu thân trách phạt ta cũng nhất định phải giữ lại A Điều, đây không phải là bất kính với lão nhân gia”, trong đầu Thẩm Tinh Ngữ hiện lên hình ảnh ngọn lửa bùng cháy đốt sạch mọi thứ, trong tâm trạng tuyệt vọng, chỉ có nàng và A Điều dựa vào nhau, giống như hai thân dây leo mất đi gốc cây, phải dựa vào nhau mà đứng lên. Nàng siết chặt chiếc khăn trong tay, ánh mắt quyết liệt: “Có hậu quả gì, mình ta chịu trách nhiệm”

Thẩm Tinh Ngữ chỉ Đan Quế: “Đi qua đây.”

- --

Cửa thư phòng kêu khẽ một tiếng rồi mở ra, một tỳ nữ mặc áo khoác màu bạc bước ra, trên tay bưng một cái khay nhỏ có hai đĩa bánh ngọt tinh xảo chưa được động đến, đi qua hành lang bằng trúc xanh, đưa cho đứa sai vặt: “Tiểu đồng, cầm lấy ăn đi, gia không dùng thứ này”

Tiểu đồng cười nhận lấy: “Cảm ơn Trầm Bích tỷ tỷ”

Trầm Bích rảnh rỗi tám chuyện mấy câu, xoay người định quay về, chợt đập vào mắt là một thân ảnh xinh đẹp đang bước tới. Trước đây Thẩm Tinh Ngữ chỉ ở trong Phúc mãn viên nên hầu hết mọi người trong phủ đều không biết nàng, Trầm Bích cũng không nhận ra, chỉ nhìn ra Đan Quế.

Được Đan Quế hầu hạ, lại đi đến chỗ này, dung mạo xinh đẹp, nàng ta thầm đánh giá thân phận người này.

Trầm Bích vén váy đi ra cửa nghênh đón: “Hiếm khi thấy Đan Quế lại đến thư phòng?”

Đan Quế vén váy bước lên một bước nói: “Trầm Bích, đây là thiếu phu nhân mới cưới của thế tử gia”

Trầm Bích cúi người hành lễ: “Thiếu phu nhân, nô tỳ là tỳ nữ trong thư phòng, tên là Trầm Bích”

“Đứng dậy đi”, Thẩm Tinh Ngữ khẽ nhấc tay, cố gắng đè xuống sự căng thẳng, ra vẻ bình thường: “Thế tử có trong thư phòng không?”

Trầm Bích cung kính đáp: “Gia đang ở đây, nhưng bên trong còn có quốc công gia cùng mấy vị triều thần đang xử lý chuyện trọng yếu. Khi gia xử lý công vụ, không để cho người khác quấy rầy, thư phòng là nơi trọng yếu, cho dù là Tứ cô nương, gia cũng không cho nàng tới gần”

Thẩm Tinh Ngữ cũng không cảm thấy kỳ quái, Cố Tu là loại người rất cẩn thận, nàng cũng không nhất định phải vào bên trong, chỉ cần nhìn thấy Cố Tu là được, trong đầu trau chuốt câu nói: “Như vậy ta tới thiên phòng chờ, ngươi đi thông báo một chút, xem thế tử nói gì”

Trầm Bích: “Trời đông giá rét, thiếu phu nhân ở đây cũng không tốt, không bằng thiếu phu nhân cứ về trước, chờ gia có thời gian, nô tỳ sẽ bẩm báo ngay, có được không?”

Thẩm Tinh Ngữ nhất định phải gặp được Cố Tu càng sớm càng tốt: “Không sao, ta chờ ở bên này”

Trầm Bích chỉ là hạ nhân, không thể chối từ, an bài Thẩm Tinh Ngữ chờ ở thiên phòng.

Tiểu đồng không hiểu hỏi: “Trầm Bích tỷ tỷ, như vậy có vẻ không thích hợp. Đây là thiếu phu nhân, vẫn phải bẩm báo trước một tiếng, nhỡ đâu gia đồng ý gặp thiếu phu nhân?”

“Ngươi nha”, Trầm Bích chọc vào đầu thằng nhỏ: “Đầu ngươi bằng gỗ à, buổi sáng gia vừa đuổi tỳ nữ bên người thiếu phu nhân, ngươi cho là gia thích nàng sao? Ngươi muốn ta đi đốt chân mày gia sao?”

Tiểu đồng cười theo: “Chẳng trách gia trọng dụng tỷ, không như đầu gỗ của ta”

Thẩm Tinh Ngữ ở thiền điện đứng ngồi không yên một giờ đồng hồ, tiểu đồng mới quay lại, báo Thẩm Tinh Ngữ có thể vào thư phòng.

Trong lòng nàng hơi vui mừng.

Thư phòng nhìn thẳng ra hồ, mùa đông, mặt hồ kết một lớp băng thật dày, hành lang trúc xanh biếc, xuyên qua những phiến lá xanh, người đầu tiên Thẩm Tinh Ngữ nhìn thấy là Thịnh Như Nguyệt.

Mắt hạnh xinh đẹp của nàng khẽ cong, hơi nhún đầu gối: “Tẩu tử”

Khoé môi vẫn còn đang cười, giọng nói có chút phấn khích, rõ ràng tâm trạng nàng đang rất vui.

Thẩm Tinh Ngữ kinh ngạc, trong lòng có rất nhiều nghi vấn, thư phòng vốn là nơi trọng yếu, sao Thịnh Như Nguyệt lại ở trong này? Hơn nữa, Cố Tu còn gặp nàng ta trước.

“Như Nguyệt”

“Thế tử”

Nàng hành lễ xong mới ngước mắt, Cố Tu đang ngồi trước án thư, trước mặt là đống giấy tờ, tuy rằng trên môi không có nụ cười nhưng đang thoải mái dựa lưng vào ghế.

Thẩm Tinh Ngữ không khó nhận ra, tâm trạng hắn cũng rất tốt.

“Chân nàng còn đang bị thương, tìm ta có chuyện gì?”

Thẩm Tinh Ngữ do dự chớp mắt, có Thịnh Như Nguyệt ở đây, có lẽ hắn sẽ cho thêm nàng mấy phần mặt mũi, liền nói: “Là chuyện của A Điều…”

“Chuyện này xong rồi, ta đã phân phó Trần quản gia, không cần phải đến điền trang, nếu nàng thích có thể mang theo bên người, nhưng không được để cho nô tỳ đó quản việc ở Triêu Huy viện”

Đầu óc Thẩm Tinh Ngữ ngưng trệ, nhìn Cố Tu không chớp mắt, hô hấp như dừng lại… hắn thế nào mà lại trở nên dễ nói chuyện như vậy?

“Còn chưa hài lòng?” Cố Tu xiết hai bàn tay.

"Không, không phải vậy."

Đầu óc Thẩm Tinh Ngữ trì độn một lúc lâu, giống như đang ủ rũ thình lình bị đánh cho choáng váng, không khác nào một cơn chấn động, quên mất cả việc phải đối xử khéo léo, chỉ còn lại cảm xúc nguyên thuỷ nhất, nước mắt rơi như mưa: “Đa tạ phu quân”

Câu đa tạ này từ nội tâm, từ đáy lòng nàng.

Nhớ tới Cố Tu không thích người khóc lóc sướt mướt, nàng lật đật lau mắt, nhưng cảm xúc quá lớn nên càng lau càng ướt.

Chân mày Cố Tu hơi nhíu lại, thê tử này của hắn có vẻ rất thích khóc.

“Tẩu tử, chuyện tốt như vậy sao lại khóc”, Thịnh Như Nguyệt rút khăn tay trong tay áo ra, lau nước mắt cho nàng: “Còn khóc nữa là ta sẽ cười đó”

Thẩm Tinh Ngữ hít mũi, cố gắng bình tĩnh lại.

Cố Tu khép lại giấy tờ trên bàn, thấy nàng đã hồi phục tâm trạng liền hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”

Thẩm Tinh Ngữ lắc đầu: “Không có”

“Ta có công vụ gấp phải rời phủ”, Cố Tu nói: “Nàng tự về đi”

Dĩ nhiên Thẩm Tinh Ngữ không phản đối, hắn có thể cho A Điều được ở lại là nàng đã cực kỳ vui vẻ: “Thế tử về sớm, thiếp nhắc đầu bếp làm đồ ăn cho chàng”

Cố Tu chỉ hơi gật đầu liền đi ra ngoài, vóc dáng hắn cao lớn, chân dài, chỉ vài bước đã không nhìn thấy bóng dáng.

Thịnh Như Nguyệt đỡ Thẩm Tinh Ngữ: “Biểu ca thật là, công vụ gì mà gấp vậy chứ, ta nói phải tự đưa tẩu tử về Triêu Huy viện mới đúng, hắn cơ bắp như vậy, cũng chỉ là thêm mấy bước chân”

Nàng không tham lam như vậy, chỉ cầu phu quân chia sẻ một phần quan tâm cho mình.

Cố Tu có thể cho như thế, Thẩm Tinh Ngữ đã vô cùng cảm kích rồi, trong lòng tràn ngập vui mừng. Nàng đơn thuần như một hạt cây, chỉ cần một chút ánh mặt trời, một chút nước là đã hoá thành một biển hoa báo đáp ơn mưa móc, trong lòng còn đang suy nghĩ phải hồi báo phu quân mình như thế nào, không để ý chút chuyện nhỏ này.

Niềm vui như tràn ra khỏi mí mắt: “Không cần, ta bước một chút là đến thôi”

Thịnh Như Nguyệt thấy tâm tình nàng không tệ liền giải thích:

“Chuyện sáng sớm nay là do Tân Ninh không tốt, ở phật đường ta đã khuyên giải nàng ta. Nàng đó không phải người xấu, chẳng qua không giống chúng ta, chúng ta trên đầu không có dù che, còn nàng ta sống trong yêu thương từ nhỏ, tính cách có chút tiểu thư, thích được người khác nghe theo mình, tẩu đừng tức giận nàng, cũng đừng tự giận mình”

Thẩm Tinh Ngữ cũng đã sớm lĩnh giáo qua tính khí của vị đại tiểu thư này: “Cảm tạ ngươi, Như Nguyệt, đã không trách ta chuyện quản lý hậu viện”

Thịnh Như Nguyệt: “Cảm tạ cái gì, ngươi là thế tử phi, chuyện quản gia vốn là của ngươi, ta vốn danh không chính ngôn không thuận, ta phải cảm ơn ngươi không chê ta là biểu cô nương độc đoán chiếm quyền”

Thẩm Tinh Ngữ lắc đầu, chân thành nói: “Ta chưa từng nghĩ như thế”

Chỉ cần có chút ánh sáng từ Cố Tu là nàng đã hài lòng rồi.

Thịnh Như Nguyệt dừng chân, quay người lại nói: “Nói thật, cho dù ngươi có oán ta, trong lòng có mắng ta không biết xấu hổ đi nữa, ta cũng sẽ không buông tay. Ta vốn ăn nhờ ở đậu, trước khi cưới gả muốn tranh thủ vì mình một chút, ngươi có thể hiểu, đúng không?”

Thẩm Tinh Ngữ cẩn thận lắng nghe, trong lòng rung động bởi sự thẳng thắn này.

Cũng sinh ra một tia đồng bệnh tương liên.

Giống như mỗi ngày nàng làm thuốc cho Cố lão thái thái, hầu hạ bà một ngày ba lần thuốc thang, ân cần như vậy, trong mắt Cố Tân Ninh, trong mắt nhiều người ở Cố phủ, chính là có tâm tư dựa dẫm cậy thế, làm cho lão thái thái vui vẻ để bà làm chủ, sắp đặt cuộc hôn nhân này.

Làm gì có ai quan tâm đến hôn sự này? Chỉ có nàng từ khi có trí nhớ, câu cửa miệng của phụ mẫu nàng luôn là: “Tinh Ngữ nhà chúng ta có một hôn ước từ trong tã…”

Không có thân phận tương xứng, ngay cả hiếu thuận cũng là tâm cơ.

Bình tâm mà nói, Thịnh Như Nguyệt chiếu cố nàng rất tốt, chưa bao giờ khấu trừ chi tiêu hàng tháng cũng như đồ dùng, quần áo hàng ngày của nàng, nàng ân cần hỏi: “Hôn sự của ngươi đã chuẩn bị chưa?”

Trong mắt Thịnh Như Nguyệt có sự ngượng ngùng: “… cũng chuẩn bị sắp xong rồi”

Chỉ vài từ nhưng thông tin đã đầy đủ.

Thẩm Tinh Ngữ thật lòng vui mừng cho nàng: “Trước tiên phải chúc biểu muội gả được cho lang quân như ý”

Thịnh Như Nguyệt bị trêu đến đỏ bừng cả mặt.

Trở về Triêu Huy viện, Thẩm Tinh Ngữ mời Thịnh Như Nguyệt dùng trà, thuận tiện hỏi nàng một số sở thích của Cố Tu.

“Biểu ca này không thích cái gì, nói rộng lớn hơn thì trong lòng hắn chỉ có quốc gia thiên hạ, nói ngắn gọn hơn thì hắn cứng ngắc vô vị, không có chút nhược điểm nào, tâm tư ổn định. Mấy thứ như đam mê ăn chơi xa hoa hưởng thụ hắn đều không có, ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng không có luôn”.

Thẩm Tinh Ngữ kinh ngạc, hắn thuần thục như vậy, không giống như người không có kinh nghiệm, mắc cỡ hỏi: “Hắn vẫn luôn như vậy sao?”

Thịnh Như Nguyệt gật đầu: "Từ nhỏ đã như vậy rồi. Những đứa bé trai khác khi còn nhỏ sẽ nghịch ngợm phạm sai lầm nhưng hắn hoàn toàn không có”

Trong đầu Thẩm Tinh Ngữ đột nhiên xuất hiện một tên đầu đá, nàng bật cười.

“Tẩu tử cười cái gì?” Thịnh Như Nguyệt hỏi.

“Không có gì”, Thẩm Tinh Ngữ nhớ đến bộ mặt nghiêm nghị của hắn lúc ở trên giường, nhất thời cảm thấy đáng yêu, liền cầm tách trà lên để che đi sự hốt hoảng.

Thịnh Như Nguyệt cười trêu ghẹo: "Bất quá hắn như vậy cũng tốt, quan vận thông suốt, chúng ta cũng có núi lớn để dựa vào, ngươi sau này cứ chờ được phong cáo mệnh đi."

Thẩm Tinh Ngữ: "..."

“Ta muốn điều hương cho hắn, có thể nói phủ y đưa mạch án của thế tử cho ta xem được không?”, nàng đổi đề tài.

Thịnh Như Nguyệt gật đầu: “Được, biểu ca dị ứng với trái phỉ, di mẫu quản việc ăn uống rất nghiêm, vạn lần không cho phép tổn thương biểu ca một chút nào, ngươi cũng phải cẩn thận”

Thịnh Như Nguyệt cáo từ, bước ra khỏi phòng, A Điều quay trở lại, thấy Thẩm Tinh Ngữ đang cầm con dao nhỏ cắt vào ngón tay, những giọt máu đỏ chói mắt chảy ra thành dòng.

“Ôi ôi…”, A Điều vội vàng, không biết nàng đang định làm gì.

Vì đau đớn, trong mắt Thẩm Tinh Ngữ nổi lên một tầng nước, nàng cố gắng không bật khóc, quyết tâm bỏ tật xấu cứ gặp chuyện là khóc này.

Cố Tu không thích, nàng sẽ phải sửa.

Đè ngón tay để máu chảy vào nghiên mực, nàng nói: “Ngươi đừng lo, ta chỉ lấy một chút máu để chép hai phần kinh phật cầu phúc, một cho tổ mẫu, một cho mẫu thân. Tổ mẫu đã làm chủ mọi chuyện cho ta, ta không thể đi dập đầu tạ ơn, trong lòng hổ thẹn, đây là việc ta nên làm.

“Chắc chắn Vương Vũ Gia sẽ đem chuyện này nói cho mẫu thân, nếu bất hoà với mẹ chồng, gia ở giữa sẽ khó xử, hy vọng mẫu thân có thể hiểu được tâm ý của ta, không muốn làm bà tức giận.

“Được rồi A Điều, tới đây giúp ta một tay”

A Điều nước mắt rơi lã chã, hít mũi một cái, lau sạch nước mắt rồi chuẩn bị giấy bút cho nàng.

“Sao phải bĩu môi, vui vẻ lên, bây giờ ta đang rất tốt”

Thẩm Tinh Ngữ xoa hai bên má A Điều, mắt nàng cong như vầng trăng khuyết, mong chờ một chương mới trong cuộc đời mình.

À, nàng nhất định sẽ làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn, ý chí chiến đấu dâng trào.

Giống như việc chăm sóc cho chậu hoa sơn trà lớn lên, nở hoa, kết trái. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play