Mọi ánh mắt đều rơi vào Thẩm Tinh Ngữ.

“Tân Ninh”, Thịnh Như Nguyệt lanh tay lẹ mắt đẩy cánh tay nàng ta: “Có phải dậy sớm quá nên chưa tỉnh ngủ không, đừng có nói bậy”

Đáng tiếc, Cố Tân Ninh không để ý, còn có cảm giác như tìm ra chân tướng, xé rách mặt mũi Thẩm Tinh Ngữ: “Ta dám nói dám làm, Thẩm Tinh Ngữ, ngươi có dám nói là ngươi cố ý té bị thương, giả bộ đáng thương để tranh thủ sự đồng tình của ca ca?”

Đây không phải là câu hỏi, rõ ràng là định tội.

Loại chất vấn này là sự xúc phạm và khinh thường, là thái độ khinh miệt của chủ tử dành cho nô tài, Thẩm Tinh Ngữ thấy da đầu cũng tê dại,

Túc Thánh công tuy không phải là hoàng thân quốc thích, nhưng cũng được thế nhân tôn sùng. Nàng là con gái Túc Thánh công, chưa từng bị sỉ nhục như vậy, ngày dâng trà sau thành hôn, lại bị loại chất vấn như vậy ập xuống đầu.

Sau khi Thẩm gia sụp đổ, không phải nàng chưa từng trải qua sự ấm lạnh của thế nhân, nhưng cái loại thẳng thừng không chừa mặt mũi này nàng bị lần đầu, cơ hồ muốn khóc.

Hàm răng cắn chặt vào môi, run rẩy.

“Tân Ninh, con càn quấy! Bao nhiêu lễ nghi ta dạy con đâu rồi, không được nói bậy nói bạ, mau xin lỗi trưởng tẩu”, Tào thị lạnh lùng chặn miệng Cố Tân Ninh.

Đương nhiên nữ nhi không sợ mẫu thân, Cố Tân Ninh tự phụ nói: “Con không muốn xin lỗi kẻ giả mù sa mưa này”

“Cố Tân Ninh! Ta chỉ nói một lần, xin lỗi tẩu tử”

Giọng Cố Tu không nặng không nhẹ, nhưng Cố Tân Ninh cảm giác một cỗ áp lực trầm thấp bao phủ, bất mãn dẫm chân, nữ nhân này giả bộ nhu nhược để tranh thủ sự đồng tình, ngay cả đại ca cũng bị hồ đồ sao?

“Đại ca, ca bị sắc đẹp của nàng ta mê hoặc phải không?”

“Người đâu, Tứ cô nương bất kính trưởng tẩu, nói năng vô cớ, đưa Tứ cô nương đến từ đường chép kinh phật, ba ngày mới được ra”, Cố Tu chắp tay sau lưng, lạnh giọng ra lệnh.

Cố Tân Ninh trợn to hai mắt: “Đại ca!”

“Mười ngày”, Cố Tu tiếp.

“Cha”, Cố Tân Ninh uỷ khuất nhìn về phía Cố Tùng Trực. Cố Tùng Trực nhún vai, ý nói ông cũng không có biện pháp.

Cố Tân Ninh bị khí thế của Cố Tu làm cho sợ hãi, nhưng lại không muốn mất mặt, cứ thế giằng co, Thẩm Tinh Ngữ cắm ngón tay vào lòng bàn tay: “Tân Ninh là người thẳng tính, ta và nàng có chút hiểu lầm, không trách nàng có suy nghĩ như vậy. Từ đường ẩm thấp lạnh lẽo, không thích hợp”

“Đừng giả bộ tốt bụng!”, Cố Tân Ninh hung bạo trừng mắt, không lạ khi thấy Thẩm Tinh Ngữ cầu xin cho mình.

Thấy sắc mặt Cố Tu lạnh xuống, Thịnh Như Nguyệt vội đi tới trước mặt hắn: “Biểu ca đừng giận, Tân Ninh còn nhỏ, nhiều chuyện chưa thông suốt, dạy dỗ thêm một chút là được, chuyện này giao cho ta”

Nàng kéo kéo tay áo Cố Tân Ninh: “Được rồi, ta biết da mặt ngươi mỏng, để ta cùng ngươi đến từ đường”

Cố Tân Ninh đương nhiên sợ Cố Tu, dựa vào bậc thang này của Thịnh Như Nguyệt rời đi.

Bữa sáng vì bị Cố Tân Ninh làm loạn, mọi người đều không có tâm trạng. Cố Tu cùng Cố Trạm rời đi, cũng không biết là đi đâu. Thẩm Tinh Ngữ ăn như nhai sáp, như ngồi trên bàn chông, ăn xong nàng có lòng nhận sai cùng Tào thị. Tào thị cười nói:

“Tu nhi cùng phụ thân hắn phải lên chầu sớm, nói con cứ về nhà, lát nữa phủ y tới xem, con cứ nghỉ ngơi dưỡng thương”

Có mẹ chồng rộng lượng hoà ái như vậy, Thẩm Tinh Ngữ ngày càng bất an: “Mẫu thân, là con dâu không tốt”

“Nhất gia nhân bất thuyết lưỡng gia thoại*”, Tào thị cắt ngang lời nàng: “Tân Ninh quả thật không có thể thống gì, cũng nên bị giáo huấn dạy dỗ, nếu không sau này thành hôn, với tính tình này, người ta lại nói Cố gia không biết dạy dỗ”

(* tục ngữ; người một nhà không nói lời hai nhà; thành viên trong cùng một gia đình thì không nói lời khách khí như người ngoài vậy)

Thẩm Tinh Ngữ: “Cũng không thể hoàn toàn trách Tân Ninh, là lỗi của con.”

“Chân con còn bị thương, đại phu đang chờ, mau về đi”, Tào thị vừa nói vừa day day trán, mệt mỏi dựa vào lưng ghế, mắt nhắm lại, hiển nhiên không muốn nói đến chuyện này.

Lão bà bồi phòng Lưu Trùng Gia của Tào Thị là kẻ lanh lợi: “Vì trù bị hôn sự cho thế tử phi, phu nhân đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi, giờ Mão đã phải dậy, thân thể không khỏi mệt mỏi. Phu nhân đã có lão nô hầu hạ, thiếu phu nhân cũng mệt rồi, về sớm nghỉ ngơi đi”

Thẩm Tinh Ngữ không nói thêm gì, trong lòng nặng trĩu, nhất thời không phân biệt được là do chân đau hay trong lòng khó chịu.

Ngẩng đầu nhìn Tào thị, cười với Lưu Trùng Gia một cái: “Mẫu thân, người nghỉ ngơi cho tốt, con dâu xin cáo lui”

Được Đan Quế đỡ ra đến ngoài sảnh, Lưu Trùng Gia vén rèm đuổi theo: “Thiếu phu nhân”

Thẩm Tinh Ngữ quay đầu, Lưu Trùng Gia cười nói: “Thiếu phu nhân bị thương ở chân, lão phu nhân cũng không khoẻ, không muốn gặp ai, chờ khi chân thiếu phu nhân hồi phục rồi đến vấn an lão phu nhân sau cũng được”

Phúc mãn viên là nơi ở của Cố gia tổ mẫu lão phu nhân. Lão phu nhân tuổi cao, sức khoẻ không tốt nhưng rất hiền hoà. Thẩm Tinh Ngữ có thể tới đây, ở lại Cố phủ, gả cho Cố Tu cũng là nhờ một tay bà. Đáp lại tình cảm của bà, Thẩm Tinh Ngữ liên tục đun thuốc, hầu thuốc cho bà.

Phúc mãn viên quanh năm đóng cửa không tiếp khách, một người triền miên trên giường bệnh, một người mưa gió phiêu linh, Thẩm Tinh Ngữ đối với bà luôn có một cảm giác thân thiết.

Lưu Trùng Gia chỉ một bà tử: “Đây là Vương Vũ Gia, cả nhà bà ta đều là bồi phòng của phu nhân, trượng phu cai quản điền trang, phu nhân thấy bên người thiếu phu nhân không có ai đắc lực nên bảo Vương Vũ Gia đến hầu hạ người. Bà là người biết việc, thiếu phu nhân cứ yên tâm dùng”

Thẩm Tinh Ngữ nhất thời cứng đờ, trong chốc lát mới hiểu được câu nói này, ánh mắt từ mơ hồ trở nên khôn khéo: “Ta biết, ta sẽ không đi đâu cả, về thẳng Triêu Huy viện.

“Ta còn ít tuổi, làm phiền mama rồi”

Vương Vũ Gia gật đầu: “Thiếu phu nhân, đây là bổn phận của lão nô”

Về đến Triêu Huy viện, phủ y đã xách hòm thuốc đợi ở hành lang, một nha hoàn lạ mặt quy củ đứng giữ cửa, tựa như một hình nộm, vốn đã không quen thuộc, lại có thêm một bà tử nghiêm khắc xa lạ.

Thẩm Tinh Ngữ chỉ thấy trong lòng trống rỗng.

“Mama có biết thế tử đi đâu không?”

Vương Vũ Gia cúi mi, nhìn xuống nền sân gạch: “Lão nô không biết, phu nhân có khi xem cái chân trước đi”

Thẩm Tinh Ngữ mím môi thành một đường thẳng: “… được”

“Chân của phu nhân không có gì đáng ngại, không động đến gân cốt, chỉ sưng tấy”, đại phu lấy từ trong hòm ra một chai dầu thuốc: “Dùng cái này, một ngày thoa ba lần, kết hợp với xoa bóp là được”

Thẩm Tinh Ngữ gọi Đan Quế lấy tiền thưởng cho đại phu. Lục Kiều đi theo đại phu học cách xoa bóp.

“A Điều…”

Tân phu nhân thành hôn, kính trà đã xong, nên thưởng cho hạ nhân, tính số lượng bạc trong người, hôm trước Thẩm Tinh Ngữ cùng A Điều đã đếm số người trong viện để tính toán, A Điều cầm chìa khoá rương.

Thẩm Tinh Ngữ khi đó chống chằm, nhìn nàng cầm chuỗi chìa khoá nói: “Đứng nghiêm, phải có khí chất của nhất đẳng thiếu phu nhân”

Hai người cùng người phá lên.

“Nô tỳ bây giờ nói người đi kêu A Điều”

“Được”, Thẩm Tinh Ngữ nói: “Vừa lúc phát tiền thưởng cho hạ nhân, chìa khoá ở chỗ A Điều, vốn dĩ định để nàng phát tiền cho mọi người, còn nữa, giới thiệu mama với mọi người trong viện”

“Là cái này phải không”, Đan Quế lấy từ túi đeo bên hông ra mấy cái chìa khoá răng cưa màu đen: “A Điều đã đưa những thứ này cho nô tỳ, nô tỳ sẽ đối chiếu với sổ sách”

Thẩm Tinh Ngữ bật cười, A Điều đã sớm giao chìa khoá… nàng ấy muốn nói mình đừng cứu nàng, đừng chọc giận thế tử.

Là nàng bất tài.

Hai người đang nói chuyện, Lục Kiều đi theo đại phu học cách xoa bóp đã trở lại, Đan Quế nói: “Chuyện này không gấp, thế tử phi bôi thuốc trước đi đã”

Thẩm Tinh Ngữ chợt nhớ ra, dặn dò Đan Quế: “Ngươi tới phòng bếp lấy một miếng ngọc lộ cao tới đây, A Điều thích nhất cái này”

Đan Quế tuân lệnh lùi ra ngoài.

Lục Kiều lấy một cái ghế nhỏ ngồi trước chân Thẩm Tinh Ngữ, kéo váy lên một chút, bỏ tất ra, cổ chân sưng một vòng đỏ nhạt. Lục Kiều đổ thuốc ra lòng bàn tay, xoa cho nóng rồi áp vào cổ chân nàng, đầu ngón tay chậm rãi xoa bóp.

“Ái!”

Thẩm Tinh Ngữ bị đau kêu thành tiếng, nàng sợ đau nhất, rút chân về, nước mắt đã vòng quanh: “Hay khỏi xoa bóp đi, cứ kệ nó tự khỏi”

Vết thương này nàng biết rất rõ, để mấy ngày là tự đỡ.

“Không được, sức khoẻ thế tử phi rất quan trọng. Theo quy định, thế tử kết hôn sẽ có yến tiệc với công hầu triều thần, thậm chí là cung yến, nếu phu nhân cứ đi khập khiễng sẽ mất thể diện của phủ Trấn Quốc công. Thiếu phu nhân, phải mau khỏi chân càng sớm càng tốt”

Vương Vũ Gia mặc bộ quần áo màu xanh đen, dùng một cây trâm mộc cột tóc lại gọn gàng, một tia cũng không qua loa, trong mắt đều là tử khí u ám khiến người ta liên tưởng đến một vũng nước đọng u tối.

Thẩm Tinh Ngữ chớp mắt, duỗi chân ra: “Làm đi”

- --

"A Điều, đói bụng lắm hả, dùng chút bánh ngọt đi."

Thẩm Tinh Ngữ đẩy cái đĩa qua, cẩn thận nhìn thần sắc nha hoàn của mình, đáy mắt ửng đỏ, có dấu vết mới khóc nhưng lúc này đang cong cong nét cười.

A Điều ra dấu tay: “Không có ai khi dễ ta, ta đã ăn sáng rồi, có cả thịt nữa”

Ưu đãi của Cố phủ là bữa ăn của hạ nhân luôn có thịt, Thẩm Tinh Ngữ sửa lại tóc mai cho A Điều, bản thân cũng mỉm cười.

A Điều cầm một miếng ngọc lộ cao mềm mại lên, cho vào miệng, thoả mãn chớp chớp mắt, ra dấu tay: “Thật là ngọt”

Thẩm Tinh Ngữ đột nhiên thay đổi ý định: “Mama, ta muốn tự mình phát tiền thưởng”

Tay Vương Vũ Gia quy củ buông xuôi bên người: “Thiếu phu nhân, cái này không hợp lẽ, ban thưởng chút bạc vụn, việc vặt vãnh này nên để nô tỳ làm, chủ nhân không cần hạ thấp thân phận”

“Ta muốn tự mình phát tiền thưởng cũng không được sao?”, Thẩm Tinh Ngữ cố chấp nhìn Vương Vũ Gia.

Vương Vũ Gia im lặng chớp mắt, sau đó cụp mắt xuống: “Nếu thiếu phu nhân đã kiên quyết thì lão nô chỉ có thể tuân lệnh”

Bên ngoài, Đan Quế đang nhanh nhẹn chỉ huy, rất có năng lực như Cố Tu đã nói, trong nháy mắt, 30 người làm trong Triêu Huy viện đã tụ tập trong sân, từ người quét dọn đến canh cửa thứ tự đi vào lĩnh tiền thưởng. Thẩm Tinh Ngữ kêu A Điều đỡ tay đứng một bên.

“Đa tạ thiếu phu nhân, chúc thiếu phu nhân bách niên hảo hợp”

“Chúc thiếu phu nhân sớm sinh quý tử”

“Chúc thiếu phu nhân sống lâu trăm tuổi”

“Chúc thiếu phu nhân sớm sinh quý tử”

……

Hạ nhân nhiều người không biết chữ, đây đều là những câu chúc thông thường, trong đó nhiều hơn cả là “sớm sinh quý tử”, chất phác, mộc mạc nhưng chân thành.

Nghe có vẻ châm chọc, nhưng trong cả cái hôn lễ long trọng này, những lời chúc này là chân thành nhất mà Thẩm Tinh Ngữ nghe được.

Nàng mỉm cười, nghiêm túc lắng nghe từng lời chúc phúc, sau đó phát hồng bao cho hạ nhân.

Thẩm Tinh Ngữ cho mọi người lui ra hết, chỉ còn lại A Điều.

“Thật xin lỗi, A Điều, là ta vô dụng”, Thẩm Tinh Ngữ lúc này không kìm nén được nữa, nước mắt rơi như mưa.

A Điều rất biết như thế nào là tốt nhất cho nàng, ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Tinh Ngữ, lau nước mắt cho nàng, ra dấu tay an ủi: “Ta có thể tự lo cho bản thân, không sao đâu, người đừng lo lắng.

“Chỉ cần người yên vị ở vị trí thiếu phu nhân này, ta làm việc ở điền trang cũng không sao cả”

Nước mắt Thẩm Tinh Ngữ càng nhiều hơn, bả vai run rẩy: “Vô ích thôi… hắn nhất định rất chán ghét ta”

Nam tử có tâm cơ, cơ trí xuất sắc, là niềm kiêu ngạo của gia tộc, là sự bảo đảm cho quan lộ, nữ tử của hắn phải sạch như giấy, tinh khiết như tuyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play