Thái tử đại si tình đích thân đến đạo quán mời một vị coi quẻ cực kỳ lợi hại chỉ để tính toán ngày hoàng đạo hạ táng Thái tử phi.
Ngươi coi quẻ mặc đạo bào trắng, mái tóc dài bạc trắng, râu rất dài, dáng người gầy gò, nhìn rất tiên phong đạo cốt. Sau khi hỏi han một chút, ông ta bấm ngón tay tính toán, ngày hoàng đạo là 3 tháng sau.
Ba tháng, đủ để Hộ quốc công chạy từ Tây bắc về Thượng kinh.
Thái tử đại nhân thâm tình, vì để bảo trì dung nhan ái thê, để tổ phụ được gặp mặt lần cuối, đã quỳ gối trước bậc ngọc kim điện cầu đế vương ban cho quốc bảo dạ minh châu.
Dạ minh châu ngậm trong miệng có thể giữ cho thi thể không bị phân huỷ, giống như người đang ngủ. Bởi vì quá trân quý, chỉ có hoàng đế với hoàng hậu được sử dụng. Thái tử chưa kế vị, Thái tử phi chưa phải là hoàng hậu, lại không có tôn tử, theo đạo lý là không có tư cách sử dụng.
Thái tử nguyện ý đem dạ minh châu của mình nhường lại, đây là tình cảm sâu đậm đến bao nhiêu!
Không chỉ có vậy, Thái tử còn tự mình rửa ráy di thể Thái tử phi, xức các loại hương liệu, mặc y phục nàng thích nhất khi còn sống, tự bỏ dạ minh châu vào miệng nàng, còn bỏ rất nhiều tiền mua ngọc thạch quý giá để dưỡng thi thể nàng.
Tin đồn trên giường Thái tử phi toàn là trân bảo, mặt mũi, da thịt nhẵn nhụi, tựa như đang ngủ.
Nhất thời, triều thần trăm họ đều khen: “Thái tử điện hạ thật si tình!”
“Thái tử phi thật có phúc”
Lúc không có ai, Viên Tâm chống nạnh, nhìn Cố Tu than một tiếng: “… Diễn được đến như vậy, có thể so với kép hát nổi tiếng nhất của Thượng kinh!”
Cố Tu cởi tờ giấy trên chân Tiểu Bạch, sờ bộ lông mềm mại của nó rồi mở ra, hôm nay A Điều vẫn quay về như thường lệ.
Trong lòng hắn đang suy nghĩ, khi nào Thẩm Tinh Ngữ sẽ hành động.
Viên Tâm nhìn một cái đã biết trong lòng Cố Tu không yên, từ khi xảy ra chuyện của thuỷ phỉ tới giờ, đáy mắt Cố Tu luôn có tia máu đỏ ngầu, hắn biết, Cố Tu đang nhớ phu nhân.
Nữ nhân mà chủ tử hắn trân trọng trong lòng, há để cho người ta mặc kệ bàn tán?
Hắn liền nói thật lòng: “Còn có một việc, hôm nay có lời đồn bất lợi cho phu nhân, hết thảy đều do Chử tam nương…”
Chử tam nương vốn không phải mặc tang phục cho biểu tỷ Thái tử phi, nhưng cũng túc trực bên cạnh linh cữu.
Mặc dù gia thế vẫn còn, nhưng nàng đã bị gia tộc vứt bỏ, hôn sự khó khăn, đương nhiên không còn ai nịnh nọt nàng như trước. Địa vị vừa rớt xuống ngàn trượng, những người bạn cũ Tô Ánh Tuyết, Triêu Dao Hoa, Tôn Như, gặp mặt cũng chỉ hời hợt cười nhạt một tiếng, tựa như người xa lạ không biết tên nhau, chỉ vây quanh Thịnh Như Nguyệt để bắt chuyện.
“Ta chưa từng thấy qua nhiều châu báu như vậy, Thái tử phi thật là có dáng vẻ tiên nhân, phải nói, gả vào hoàng thất đúng là không giống nhau”, trong phòng nghỉ, Tô Ánh Tuyết pha một ly trà cho Thịnh Như Nguyệt: “Ta thấy Cửu hoàng tử cũng là đau lòng với ngươi, đây là thuốc bổ cho vào cháo, ngươi thật có phúc, ta hâm mộ muốn chết”
“À”, nghĩ đến chỗ dựa của mình, Chữ tam nương không còn thấy sợ nữa, cười lạnh một tiếng: “Có vài người, cứ nghĩ là gả vào nhà quyền quý là có phúc, nào ngờ, còn phải xem có mạng để hưởng cái phúc kia không.
“Giống như thế tử phi kia, gả vào phủ Quốc công thì sao, khắc chết cả nhà chưa nói đi, đi du hồ cũng có thể không rõ tung tích, không biết có bị bọn thuỷ phỉ mang đi, hầu hạ mấy tên lỗ mãng đó không.
“Quá là nực cười…”
Viên Tâm hắng giọng bắt chước giọng nữ nhân, nhưng hắn là hán tử cao lớn thô kệch, bắt chước giọng chanh chua cay nghiệt kia của Chử tam nương chỉ được sáu phần.
Chỉ sáu phần mà Cố Tu đã đạp đổ cái bàn trước mặt: “… Nàng ta nói như vậy?”
Viên Tâm: “Đúng vậy”
- --
Qua hai ngày sau là sinh thần của Thái tử phi, Thái tử tự mình tắm rửa, thay y phục, nhờ coi một quẻ cho Thái tử phi, xem nàng còn tâm nguyện nào chưa thực hiện hay không.
Bảy bảy bốn chín hộ pháp đạo sĩ bày quẻ, đạo bào tung bay, phất trần vẽ những ký tự trong không trung, chợt phất trần hất một cái, một ngọn lửa bùng ra, lửa tàn, trên không trung xuất hiện một hàng chữ:
“Cưới biểu muội Chử tam nương, có người chăm sóc chàng, như vậy ta mới yên tâm”
Đạo sĩ bốc quẻ nói: “Đây là hồn phách Thái tử phi tự viết, coi như là tâm nguyện cuối cùng của nàng”
Thái tử khóc lóc: “Ái thê của cô, chết rồi vẫn còn nhớ đến ta!”
Đây là tâm nguyện cuối cùng của ái thê, phải diễn ra một cách thật tự nhiên, tất cả mọi người đều nhìn thấy, tấm bùa vốn trống không, vừa cháy qua ngọn lửa thì dòng chữ hiện ra!
Đây đúng là nét chữ của Thái tử phi.
Vì vậy Thái tử cầm văn tự, quỳ dưới kim điện, khóc lóc thâm tình động lòng người: “Phụ hoàng, đây là tâm nguyện cuối cùng của Tiên Dung, cầu ngài tác thành”
“Bệ hạ, Thái tử điện hạ cùng Thái tử phi âm dương cách biệt nhưng vẫn nhớ nhung lẫn nhau, thật là thâm tình, thật sự cảm động. Bệ hạ, ngài thành toàn cho Thái tử đi”
“Bệ hạ, như thế nào là thâm tình, người - ma khác biệt mà vẫn nhớ nhau, Thái tử trước đây thâm tình với Thái tử phi thế nào đã thành giai thoại, cầu bệ hạ tác thành”
“Bọn thần đều bị đoạn tình cảm người – ma này làm cho cảm động, bệ hạ, người chết là lớn nhất, tiền Thái tử phi quả thật là tấm gương, bệ hạ, ngài thành toàn cho họ đi”
Triều thần ủng hộ Thái tử đều khóc vì cảm động, rối rít phụ hoạ.
Đế vương bóp bóp mi tâm, hết sức khó xử. Một cái Hộ quốc công vốn đã đủ phiền toái, giờ lại còn dính dáng đến Chử gia… thật là khiến người ta không thể ngủ yên được!
Nhưng nếu cự tuyệt, đừng nói người chết là lớn nhất, đế vương đã nghĩ đến tiếng xấu của mình trăm năm sau, khắc nghiệt với trưởng tử, một lòng thiên vị tiểu nhi tử, chiếm đoạt giang sơn của Thái tử, ngay cả một di nguyện nho nhỏ của con dâu sau khi chết cũng không thoả mãn.
Đế vương rất nhức đầu, quyết định để cho người của mình ra mặt: “Túc vương, ngươi thấy chuyện này thế nào?”
Túc vương rất thực tế, từ đầu đến cuối hắn đều cảm thấy rằng, so với cái tiếng xấu gì đó, quyền lợi thực sự trước mắt vẫn trọng yếu hơn: “Tiền Thái tử phi nương nương quả thực hiền đức, nhưng Thái tử phi vừa về cõi tiên, Thái tử đã nghênh người mới quả không thích hợp. Theo ý của thần, qua mấy ngày rồi hãy nói”, sách lược của Túc vương là cứ thoái thác trước đã, sau này Thái tử bị đoạt vị, hôn sự này đương nhiên sẽ được giải quyết.
Thái tử lại khóc nói: “Tiên Dung vừa về cõi tiên, cô đương nhiên không có tâm trạng đi thú người mới, chẳng qua đại sư nói, trong lòng Tiên Dung có vướng bận mới chậm chạp không chịu đi đầu thai, trở thành cô hồn dã quỷ.
“Cô không đành lòng để nàng làm cô hồn dã quỷ, nên mới muốn quyết định hôn sự này, để nàng yên tâm đi đầu thai”
Lời này chính là nói, nếu không đồng ý hôn sự này, tức là để Thái tử phi chết cũng không yên.
“Vi thần cho là Thái tử nói đúng, cứ quyết định hôn sự trước, đại hôn của Thái tử, Lễ bộ còn phải chuẩn bị lâu, như vậy nửa năm một năm sau, Thái tử có thể tục huyền. Thái tử năm nay đã 27, chuyện có hoàng tự liên quan đến xã tắc, hoàng tự là quan trọng”
“Đúng vậy, không thể để cho Thái tử ngay cả một đích tử cũng không có”
“Hoàng tự là đại sự, nên quyết định Thái tử phi kế nhiệm thôi”
Các đại thần lại nghị luận, đế vương quăng chuyện này lên người Cố Tu: “Cố đại nhân, ngươi nghĩ sao?”
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Cố Tu từ trong hàng đi ra, tay cầm thẻ ngà, đầu hơi cúi xuống, ung dung thong thả nói: “Hôn sự này… nên ban”
Người Túc vương hơi xoay lại, Cố Tu đứng ngược sáng, cả người mặc bạch y, bên trong là lớp áo màu xanh lam, góc dưới vạt áo khẽ lộ ra một hình thêu cành trúc.
- --
Thánh chỉ ngự ban đến Chử gia, thái giám mang tuyên chỉ rời đi, Chử phụ sắc mặt ngưng trọng, hàn khí quanh thân như muốn giết người!
“Nghịch nữ!”
Chử tam nương bưng thánh chỉ, ánh mắt rơi vào ba chữ “Thái tử phi”, còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng vô tận, thình lình một bạt tai bay tới, ngã vào ngực mẫu thân bên cạnh.
“Ngươi dính vào Thái tử từ lúc nào?”
Chử tam nương chỉ sợ hãi một chút, nghĩ đến tương lai, trực tiếp lật đổ mấy ngọn đèn trên bàn, rơi xuống chân Chử phụ.
“Chử gia chúng ta đã có con làm Thái tử phi, sau này sẽ thành quốc mẫu, là nữ tử tôn quý nhất Đại Khánh!
“Đây là vinh diệu đến cỡ nào!
“Phụ thân, không chỉ có người, toàn bộ Chử gia sau này đều phải dựa vào con, quỳ lạy con. Phụ thân nên cân nhắc nặng nhẹ, con không phải giống như trước đây, mặc cho người nhào nặn, con là Thái tử phi, nếu làm con mất hứng, con không đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì đâu”
Máu nóng dồn lên óc, Chử phụ tức muốn chết: “Khi nào ngươi ngồi lên địa vị Thái tử phi rồi hãy nói!
“Bệ hạ vẫn luôn nghĩ đến việc tước đoạt địa vị trữ quân của Thái tử, chuyện đại sự này, người ta tránh còn không kịp, ngươi thì ngược lại, còn tự mình dâng lên, ngươi nghĩ mạng ngươi lớn quá à?
“Tự ngươi muốn chết, còn kéo theo Chử gia ta đi cùng, sao ta lại sinh ra một kẻ ngu xuẩn như ngươi!”
Trong mắt Chử phụ đều là tuyệt vọng, lúc đầu Cố Tu nói, tính tình Tam nương không ổn, phải dạy dỗ thật tốt, nếu không sau này có thể mang lại tai hoạ cho cả gia tộc.
Đáng hận, lúc đó ông ta lại không quan tâm đến lời này của Cố Tu, bây giờ toàn bộ Chử gia đã nằm trên thùng thuốc nổ rồi!
Đáng thương, nửa đời ông ta cẩn thận, dè dặt, không vọng tưởng, cuối cùng lại bị nữ nhi không đầu óc làm liên luỵ.
Tam nương tử hứ lên một tiếng: “Bệ hạ vẫn nghĩ thì nghĩ, nhưng có tác dụng gì, phía sau Thái tử có Hộ quốc công, nhất môn lục tử, đều là các đại tướng quân cầm binh uy quyền lừng lẫy, Lan quý phi trong tay có cái gì?”
Nàng ta chán ghét liếc nhìn Chử phụ, Thái tử nói đúng, phụ thân nàng đúng là một cái túi da, rồng phượng không muốn, chỉ biết hèn nhát!
Nói thêm với nữ nhi này một câu cũng có thể làm ông tức chết, Chử phụ phất tay bỏ đi.
Phụ tử chia tay không vui vẻ gì.
- --
Ngày 16 tháng 10, Cửu hoàng tử có được biểu cô nương phủ Trấn Quốc công, mười dặm hồng trang, chiêng trống vang trời.
Cửu hoàng tử không hổ là được đế vương sủng ái nhất, đại hôn hỉ sự, đế vương không chỉ đại xá thiên hạ, trăm họ khắp chốn mừng vui, quan nha còn phát kẹo cưới miễn phí.
Dư nương tử dẫn nữ nhi đi lĩnh kẹo cưới quay về, đập cửa hậu viện.
Đây là sân viện có hai cổng, nay đã xây một bức tường ở giữa để ngăn thành hai sân nhỏ.
“Bạch nương tử, ngươi có ở đó không?”
Thẩm Tinh Ngữ mặc áo bông trắng mở cửa, Nhu Nhu ba tuổi giơ bàn tay mũm mĩm ra, bên trong có một viên kẹo, là kẹo hỉ: “Tỷ tỷ, kẹo kẹo”
Dư nương tử giải thích: “Nếm thử đi, hoàng tử đại hôn phát kẹo hỉ, chắc là ngọt”
“Cảm ơn tiểu Nhu Nhu”, tuy nói là kẹo hỉ của Thịnh Như Nguyệt, nhưng không phải ai nhận cũng giống nhau, Thẩm Tinh Ngữ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhu Nhu, nhận kẹo, nói tạ ơn: “Thẩm thẩm luôn nghĩ cho ta”
“Ai bảo ngươi không thích ra ngoài”, Du nương tử hỏi: “Ngươi định sắp xếp như thế nào?”
Dư nương tử là chủ nhà mà Thẩm Tinh Ngữ mướn sau khi xuống núi.
Sau khi Thẩm Tinh Ngữ rời Niệm an đường, đầu tiên nàng đem trân châu đi bán, so với những trang sức bằng ngọc có hoa văn nổi bật, trân châu dễ bán hơn, không ai tra ra được nguồn gốc. Sau đó tìm người môi giới để thuê nhà, xem xét mấy nhà chủ xong, Thẩm Tinh Ngữ quyết định chọn nhà của Du nương tử.
Cô nhi quả mẫu, gia đình như vậy nàng mới dám nghỉ trọ.
Mà Dư nương tử thấy Thẩm Tinh Ngữ là nữ tử yếu đuối cũng yên tâm hơn, hai người lập tức làm khế ước thuê căn phòng phía sau này.
Nhà Dư nương tử trước đây cũng rất sung túc, chẳng qua mấy năm trước phu quân qua đời, để lại một mảnh vườn hoa nhỏ, nàng không giỏi kinh doanh, cũng không giỏi làm vườn, mấy năm nay vườn hoa làm ăn bết bát, cố gắng duy trì để không đi xuống nữa, nàng phải cho mướn một nửa gia sản, có lẽ để bù đắp chi phí.
Tính tình nàng nhu thuận, lại lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, Thẩm Tinh Ngữ không muốn thường xuyên lộ mặt nên các đồ dùng vật phẩm hàng ngày, đều nhờ nàng mua hộ.
Thẩm Tinh Ngữ nghiêng người tới nói: “Cũng sắp xếp xong rồi, nương tử vào uống chung trà, nếm thử tay nghề của ta một chút”
Dư nương tử bước vào, một gian phòng phía tây, một gian phụ phía sau đều quét dọn sạch sẽ, rèm được cuộn lên, một đầu buộc bằng dây tơ vải, cửa sổ dán mấy bông hoa đơn giản, ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, vẽ hình dáng trên mặt đất. Trên cái bàn gỗ ở cửa sổ bày một cái lọ sành, bên trong cắm mấy bông hoa dại, trên giường treo màn trướng màu xanh, đối diện cửa sổ là mảnh sân, vốn có mấy chậu hoa héo khô, hôm nay đã tươi tốt, nở hoa hồng vàng trắng đủ cả, tươi tắn trong ánh nắng mai.
Thẩm Tinh Ngữ ngồi trên ghế, chiếc bếp lò bốc lên hơi nóng, một bộ ấm trà rẻ tiền bằng sứ dày màu xanh trúc, ngón tay thon dài của nàng đang nghịch chung trà, giữa làn khói trắng, mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều rất đẹp mắt.
Sạch sẽ trang nhã, vẫn là căn phòng đó, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác hoàn toàn mới mẻ.
Ngón tay mũm mĩm của Nhu Nhu chỉ ra ngoài cửa sổ, bập bẹ: “Hoa hoa, đẹp đẹp”
“Đúng vậy, thật là đẹp”, Dư nương tử xoa xoa trán con rồi nói: “Tay ngươi thật khéo léo, hoa gắn trên cửa sổ sao có thể nở được?”
Thẩm Tinh Ngữ đã pha xong trà, đưa ly tới: “Việc này cũng không khó, dùng giấy ép hết nước ra khỏi cánh hoa, làm thành hoa khô rồi dán lên. Nếu nương tử thích, ta sẽ làm giúp cho mấy cửa sổ bên nhà”
Dư nương tử có chút ngại ngùng: “Có phiền hay không?”
Thẩm Tinh Ngữ không thể nào chỉ dựa vào đồ trang sức để ăn uống, huống chi nàng còn phải kiếm rất rất nhiều tiền để A Điều thoát khỏi nô tịch, có cuộc sống của đại tiểu thư!
Ít tiền bạc này đương nhiên không đủ.
Sự nghiệp của mẫu thân nàng năm đó còn chưa hoàn thành, nàng muốn làm lại, trên tay Dư nương tử đang có một vườn hoa sắp lụi tàn chính là mục tiêu đầu tiên của nàng.
Nàng vốn là muốn để Du nương tử thật sự hảo cảm với mình, sau đó cam tâm tình nguyện bán vườn hoa lại cho nàng. Bản thân nàng không muốn xuất đầu lộ diện, cứ để Dư nương tử làm chưởng quỹ bên ngoài sẽ giúp nàng bớt đi được rất nhiều phiền toái, giảm thấp nhất khả năng bị phát hiện.
Thẩm Tinh Ngữ nói: “Không sao đâu, người muốn làm hoa gì thì đưa cho ta, chờ năm ba ngày là dán lên được rồi”
“Thật tốt quá”, Dư nương tử nói: “Đa tạ ngươi”
“Thẩm còn khách khí với ta làm gì”, Thẩm Tinh Ngữ cười, sờ lên cái đầu nhỏ tròn vo của Nhu Nhu, tiểu gia hoả đang gặm cục kẹo của Thẩm Tinh Ngữ, xung quanh toàn là nước miếng: “Nhu Nhu đáng yêu lắm, ta rất thích”
Hai người trò chuyện một hồi lâu, Dư nương tử mới mang Nhu Nhu về sân viện của mình, Thẩm Tinh Ngữ tính ra cũng đến giờ hẹn với A Điều, mang theo mạng che mặt, đi đến Vân Yên tự.
Hôm nay là đại hôn của Thịnh Như Nguyệt và Cửu hoàng tử, phủ Trấn Quốc công chắc đang bận rộn hỉ sự, Cố Tu là chủ nhân của phủ đương nhiên không thể ra ngoài, chỉ cần A Điều có thể đi ra được, nhất định sẽ thuận lợi gặp nhau.
- --
“A Điều cô nương đi ra ngoài”
Biệt viện, tửu yến nghênh thân, Cửu hoàng tử kéo Cố Tu uống rượu, Song Thuỵ đi vào, thấp giọng bẩm báo bên tai Cố Tu.
“Điện hạ cứ chậm rãi uống, thần còn có việc”
Cố Tu đặt ly rượu xuống, đứng dậy đi ra ngoài, mặc cho Cửu hoàng tử đằng sau kêu: “Ngày đại hỉ, có chuyện gì…”
Cố Tu chọn một xe ngựa màu đen, nhìn rất bình thường, bám theo từ rất xa.
Viên Tâm cũng ngồi trong xe ngựa nói: “Nhìn phương hướng có vẻ là Vân Yên tự”
Cố Tu lấy từ trong ngực ra sợi xích sắt, tỉ mỉ vuốt ve, cằm dưới bạnh ra. Viên Tâm thấy gân xanh trên tay hắn nổi lên rõ ràng, đầu ngón tay hơi run, đại nhân nhà hắn, bày mưu lập kế đại sự trong triều đình đều là vân đạm phong khinh.
Tại sao đi bắt phu nhân lại khẩn trương như vậy?
Hắn khẽ ho một tiếng, an ủi: “Yên tâm, quân binh của chúng ta đều mặc thường phục, bám theo ở rất xa, chỉ cần thiếu phu nhân xuất hiện ở Vân Yên tự, đào ba thước cũng có thể tìm ra”
Cố Tu siết chặt sợi dây chuyền, đúng rồi, nàng không có khả năng chạy trốn.
Hắn phải đem nàng khoá lại trên giường Triêu Huy viện, đời này đừng nghĩ đi được một bước!
Bên kia, A Điều cuối cùng cũng leo xong bậc thang dài lên Vân Yên tự, hôm nay là ngày tốt để dâng hương cầu phúc, khách đến viếng chùa rất đông.
Nàng lấy cớ ra ngoài, đi đến hậu viện. Trước khi tới Vân Yên tự, nàng đã cắt trong sách ra những chữ nàng cần, ghép lại thành câu, tìm một cô nương có vóc dáng tương tự mình, đưa ra một thỏi bạc, chỉ dòng chữ phía trên:
“Chúng ta đổi y phục, chỗ tiền này là của ngươi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT