“Ý đồ tấn phong Thái tử của Hộ quốc công đã lộ rõ, ngoại thích cầm quyền nắm giữ triều chính là chuyện sớm muộn, hoạ này phải sớm trừ, càng chần chừ e rằng hoạ càng lớn, mong bệ hạ mau quyết định”
Khói long diên hương lượn lờ bay, yên lặng đến nghe được cả tiếng kim rơi, Cố Tu cùng Túc vương cung kính cúi đầu, hoàng đế chắp tay sau lưng.
Sau một lúc lâu yên lặng, hoàng đế kêu: “Khởi cư lang, chuẩn bị chiếu chỉ…”
Cuộn giấy hoàng minh trải trên án, bút Tuyên thành đã sẵn mực, Khởi cư lang cầm bút đợi.
Đế vương nói: “Thái tử Đường Miện, kết đảng tư lợi, cấu kết ngoại thần, âm mưu gây rối…”
Đúng lúc đó, tiếng chuông vừa nặng vừa dày vang khắp nơi, còn có giọng the thé của thái giám truyền tin: “Báo”
Những giọng truyền vang lên liên tục: “Báo… Thái tử phi hoăng!”
Tiếng truyền chỉ của hoàng đế bị cắt ngang, sắc mặt hơi biến: “--- Lương Sinh, đi vào nói”
Tổng quản thái giám kéo phất trần khom người đi vào: “Bệ hạ, Đông cung truyền tin, bệnh tình Thái tử phi chuyển xấu đột ngột, đã qua đời.
“Thái tử nghe tin dữ, choáng váng ngất đi”
Khoé miệng đế vương giật một cái, Túc vương cùng Cố Tu đưa mắt nhìn nhau, Thái tử phi sao lại đúng lúc như thế?
Đúng lúc cho Thái tử có cơ hội kéo dài.
Vô luận thế nào, Hộ quốc công này là muốn quay trở lại.
Thái tử đau khổ mất ái thê, thật là vô cùng si tình, nước mắt nước mũi giàn dụa, ngay cả giọng nói cũng yếu ớt: “Phụ hoàng… Tiên Dung nàng… đi rồi, hu hu…”
Khóc một cách rất thương tâm.
Người ngoài nhìn vào đều phải khen: Thái tử thật là đại si tình!
Đế vương vỗ vỗ lưng nhi tử, an ủi: “Sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình, ngươi đừng quá mức bi thương”
Phụ tử đã đề phòng nghi kỵ nhau, bao lâu nay không có ôm qua như vậy, lúc này người ngoài nhìn vào, thấy từ phụ an ủi nhi tử mất ái thê, thật cảm động!
“Phụ hoàng, nhi thần có lòng nhưng lực không đủ, cầu xin ân chuẩn Cố đại nhân chủ trì tang nghi của Thái tử phi, cầu phụ hoàng tác thành”
Kể cả hoàng đế, mọi người bên trong đều nhìn về Cố Tu.
Thái tử điện hạ tín nhiệm Cố đại nhân như vậy sao?
Cố đại nhân bây giờ đang là quan hệ thông gia với Cửu hoàng tử, Cửu hoàng tử lại đối đầu với Thái tử, thế nào mà bây giờ Thái tử lại dính líu vào?
Những quan hệ triều thần như thế này, khiến người ta không thể hiểu được.
Đế vương hỏi: “Cố đại nhân, ý ngươi như thế nào?”
Nghe tin, Cửu hoàng tử chắp tay định thay Cố Tu đẩy chuyện này đi, thì nghe Cố Tu nói: “Thần tuân lệnh”
Cửu hoàng tử nghĩ một chút, Thái tử đây là định cướp người của mình à?
Hắn có thể để mặc chuyện này sao, tất nhiên là không rồi, tìm cơ hội, thấp giọng bày tỏ lập trường: “Xem ra đây là Thái tử chó cùng cắn giậu rồi, muốn lôi kéo ngươi để ly gián chúng ta, bổn hoàng tử đương nhiên không để cho hắn khích bác”
Cố Tu: “Điện hạ biết thì tốt”
Hắn ung dung thong thả cuốn tay áo, nói: “Huynh đệ điện hạ đồng tâm, thấy huynh trưởng thống khổ vì mất ái thê, trong lòng cũng bi phẫn khó chịu, ngất xỉu rồi”
Cửu hoàng tử: “?”
Cố Tu đỡ cánh tay Cửu hoàng tử: “Điện hạ choáng váng không đi được nữa.
“Người đâu, mau tuyên Chung thái y, Cửu hoàng tử thương tâm quá độ, choáng váng không chịu được”
Cửu hoàng tử hiểu ý, lập tức ngã vào ngực Cố Tu.
Một ánh mắt nhìn tới, Viên Tâm hiểu chuyện, lập tức tự mình chạy đi mời thái y, Cố Tu yên lặng bồi thêm một câu: “Hoàng tử công chúa đều là thân kiều nhục quý, túc trực bên linh tràng khổ sở, vì phòng ngừa có người nữa choáng váng, kêu tất cả thái y tập trung đến đây”
Rất nhanh, tất cả các thái y xách hòm thuốc tới túc trực bên điện, Cửu hoàng tử mềm nhũn vô lực ngồi trên ghế, khăn để trên mũi, khóc rất thương tâm.
Cố Tu đưa một ánh mắt, Viên Tâm lặng lẽ đi theo hắn ra ngoài. Hai người tìm một lương đình, bốn phía đều trống vắng, nhìn thấy tất cả mọi người qua lại, là nơi nói chuyện thích hợp nhất.
Cố Tu đứng chắp tay, Viên Tâm bẩm báo: “Là Thái đại nhân chẩn bệnh cho Thái tử phi, ta nhìn mạch án, sợ tự mình không hiểu, còn hỏi qua Chung đại nhân. Mạch án không có gì khác thường, Thái tử phi vốn gầy yếu, mỗi ngày uống thuốc không ngừng, ngũ tạng vốn đã suy kiệt, không cứu được cũng là có thể”
Cố Tu hỏi: “Trên di thể Thái tử phi nhìn có gì khác thường không?”
Viên Tâm nói: “Một dải lụa che trên mặt, Chung đại nhân cũng không nhìn thấy gì”
Cố Tu hỏi: “Nếu ta tìm được cơ hội cho hắn chẩn mạch, có thể nhìn ra cái gì không?”
Viên Tâm nói: “Cái này ta cũng hỏi qua rồi, người chết không có mạch đập, nếu có người muốn dùng độc cho Thái tử phi, bên ngoài không nhìn ra được, trừ phi là mổ thi, mà cái này thì không thể”
Hắn thở dài nói: “Cũng là quá trùng hợp, đúng ra lúc này đã có thánh chỉ phế Thái tử rồi”
“Gần đây chuyện trùng hợp phát sinh quá nhiều”, ánh mắt Cố Tu thật sâu nhìn phía mây trắng xa xa: “Ngươi có tin trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp như vậy không?”
Viên Tâm cảm thấy cũng không phải là không thể: “Chưa nói trùng hợp hay không, Thái tử phi là chất nữ của Thái tử, là thê tử kết tóc, cũng cậy vào Hộ quốc công của Thái tử. Nếu Thái tử thật dám động thủ với Thái tử phi, đây không phải là tự chặt tay mình sao? Cái này không có khả năng…
“Ta cảm thấy chuyện này không cần phải suy nghĩ nhiều”
Cố Tu nhếch môi châm chọc: “Đấy là suy nghĩ của người bình thường,
“Ngươi phải nghĩ theo hướng những người ngồi bên trên”
Viên Tâm: “…”
“Coi như giả thiết của ngài là thật, Thái tử dám làm như vậy, đều dùng người tâm phúc, tỳ nữ bên người Thái tử phi đã bị chôn theo, không lưu lại chứng cớ.
“Hộ quốc công tất nhiên phải trở về, bệ hạ vốn kiêng kỵ binh quyền trong tay Hộ quốc công, không thể nào để chúng ta điều tra công khai được, chuyện này sợ phải gác lại.
“Trừ phi chúng ta có thể đưa ra được chứng cớ chính xác, để cho Hộ quốc công cùng Thái tử bất hoà”
Cố Tu: “Chúng ta có thể xác nhận trước chuyện này, nếu Thái tử phi qua đời có mục đích, đại khái có thể xem xét được trách nhiệm của Thái tử.
“Bắn tin ra đi, giúp ta tiết lộ một sở thích”
- --
Ban đêm, 50 đĩnh vàng bày chỉnh tề bày một chỗ, chừng 5 rương, dưới ánh đèn, vàng loé chói mắt.
Nặng chừng trên trăm cân.
Thái tử nói: “Cố đại nhân, những thứ này đã vừa lòng chưa?”
Ngón tay thon dài của Cố Tu nhặt một khối vàng lên nghịch trong tay, màu vàng loá vào mắt: “Điện hạ thật hào phóng.
“Chỉ là lễ lớn như vậy, không biết điện hạ muốn cái gì?”
Thái tử nói: “Cố đại nhân là nhân tài mà phụ hoàng tín nhiệm nể trọng nhất, cô vô cùng ngưỡng mộ, tất nhiên muốn mời chào đại nhân”
“Không dám, thần lại cho là điện hạ thích một kiếm kề cổ thần hơn”
Lời này dĩ nhiên là chỉ chuyện ám sát lần trước, trong triều đình, không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Chỉ cần lợi ích đủ lớn, cừu nhân cũng có thể thành đồng minh!
Huống chi còn là cuộc trao đổi đúng lúc như thế này.
Thái tử tự nhiên là có tự tin, vỗ đùi: “Cố đại nhân, cô biết ngươi đối với cô có hiểu lầm!
“Cô có thể chỉ tay thề với trời, chuyện xảy ra ở bãi săn đó không phải là cô làm, ngươi là bề tôi tín nhiệm nhất của phụ hoàng, cô lôi kéo ngươi còn chưa kịp, sao phải ám sát ngươi?
“Đây không phải là tìm tử lộ sao?”
Hắn biểu diễn điệu bộ oan khuất rất thích hợp: “Lan quý phi kia tâm cơ rất đa đoan, nếu cô đoán không sai, chuyện này là do bọn họ tự biên tự diễn, mục đích chính là để cô và Cố đại nhân bất hoà, bọn họ ngồi làm ngư ông hưởng lợi”
Cố Tu: “Phải không?”
Thái tử: “Cô có chứng cớ, huynh trưởng của Lan quý phi mấy năm trước có thuần dưỡng một nhóm tử sĩ, ngươi nhìn xem, nói là Cửu đệ bị ám sát, nhưng nhìn hắn đi, chỉ bị thương có một cánh tay, đổi được bao nhiêu lợi ích?
“Vả lại, Cố đại nhân, ngươi ở cùng Cửu đệ không bằng ở cùng cô. Cô là trữ quân danh chính ngôn thuận, lại có ngoại tổ nâng đỡ. Cửu đệ danh không chính ngôn không thuận, trong tay hắn có bao nhiêu binh quyền? Nâng đỡ hắn nguy hiểm hơn nhiều so với cô.
“Cố đại nhân cũng không muốn đặt mình cùng toàn gia vào chỗ nguy hiểm chứ?”
Ngón tay Cố Tu xoa xoa chiếc nhẫn, không có chút gì là sợ hãi, cho dù thái sơn có sập trước mặt, hắn vẫn bình tĩnh không đổi sắc, Thái tử hoàn toàn không nhìn ra được ý đồ nào của Cố Tu.
Thái tử biết rõ, Cố Tu không phải chỉ vài ba lời là lay chuyển được.
Chỉ cần đảm bảo vượt qua được nguy cơ trước mắt, sau này ai thắng ai thua còn chưa thể nói.
Thái tử đẩy vàng tới: “Cố đại nhân không cần vội vã trả lời cô, cô chỉ có một yêu cầu nhỏ,
“Trước khi ngoại tổ bên ngoài quay về, đảm bảo địa vị của cô không thay đổi.
“Chỉ cần Cố đại nhân nguyện ý nhúng tay vào, chuyện này dễ như trở bàn tay”
Ngón tay thon dài của Cố Tu gõ lên khối vàng.
- --
“Tại sao một người tốt như Thái tử phi lại ra đi sớm như vậy? Tại sao Thái tử phi lại đột nhiên xảy ra chuyện?”
Ánh mắt Thập nhất công chúa hồng hồng, trong lòng khó chịu.
Mặt Thịnh Như Nguyệt cũng tái nhợt: “Đúng vậy, Thái tử phi tốt như thế.”
“Như Nguyệt, ngươi có sao không?”
Thấy dáng vẻ của Thịnh Như Nguyệt như sắp ngất, Thập nhất công chúa kêu lên: “Có phải mệt mỏi quá không?”
“Đúng vậy”, Kỳ Vận nói: “Từ khi thiếu phu nhân xảy ra chuyện, cô nương nhà ta trong lòng tự trách không thôi, chỉ hận không thể thay được thiếu phu nhân, chưa từng có được một giấc ngủ ngon, một bữa cơm no”
Thập nhất công chúa cẩn thận quan sát Thịnh Như Nguyệt, lúc này mới phát hiện, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, khuôn mặt nàng đã gầy đi một vòng, sắc mặt tái nhợt đến trong suốt.
Túc trực bên linh sàng là việc tổn hao thể lực, ăn không ngon, nghỉ không yên, Thập nhất công chúa liền nói: “Ngươi mau đi nghỉ ngơi đi, đừng để đổ bệnh ra”
Thịnh Như Nguyệt được Kỳ Vận đỡ sang gian bên cạnh, liền hỏi: “Thế nào rồi? Có nghe được tin tức gì không?”
Kỳ Vận lắc đầu: “Tỳ nữ đắc lực bên người Thái tử phi đã bị chôn cùng, trước mắt không có tin gì”
Thịnh Như Nguyệt cười nhạt: “Chủ tử là Thái tử phi còn chưa hạ táng, cung nga bên người đã tuẫn tiết, không quỷ mới là lạ. Ngươi cầm bạc, nghĩ cách đến gần người hầu của thái y chữa trị cho Thái tử phi, xem có thể lấy được tin gì không”
Kỳ Vận: “Vậy để nô đi làm”
Thịnh Như Nguyệt đảo mắt một vòng lại nói: “Thế này đi, ngươi đi bẩm báo Cửu hoàng tử, nói người ta khó chịu, kêu thái y tới”
Kỳ Vận nhận lệnh đi ra, Thịnh Như Nguyệt gác tay lên trán nghỉ ngơi, chợt nghe thấy tiếng cửa mở, nàng cho là thái y nên nhắm mắt, làm ra bộ rất không thoải mái.
Đến khi một ngón tay ấm áp trượt trên gò má, nàng đột nhiên mở mắt, sợ hãi lùi lại.
Thái tử đứng chắp tay, ánh mắt dâm tà không chút kiêng kỵ nhìn trên người nàng, khiến người ta muốn ói.
Thịnh Như Nguyệt cảnh giác, nhìn lướt ra cửa. Cửa đóng, nàng lùi lại, trừng mắt nhìn Thái tử: “Ban ngày ban mặt, điện hạ tới đây làm gì? Chẳng lẽ sợ người trong thiên hạ không biết mặt mũi thật sự của ngươi, muốn tự bạo?”
Thái tử: “Thịnh cô nương hôm nay tìm Cửu đệ làm chỗ dựa, rất khó gặp, cô lại càng thích, không mạo hiểm thì sao gặp được ngươi?”
Vừa nói lời thâm tình, bàn tay lại muốn đưa lên mặt Thịnh Như Nguyệt. Tóc gáy Thịnh Như Nguyệt dựng ngược, đẩy cái tay ra: “Điện hạ xin tự trọng, thi thể Thái tử phi còn chưa lạnh.
“Hay là nói trữ quân điện hạ muốn làm càn, tự phế đi tiền đồ của mình?”
Thái tử cười nhạt: “Ngươi không phải đang mong cô tự phế tiền đồ sao? Như vậy ngươi không còn phải lo lắng gì nữa, sẽ không có ai biết quá khứ của ngươi”
Hàm răng Thịnh Như Nguyệt cắn muốn nát, ánh mắt sắc nhọn như móng vuốt của dã thú: “Ta có quá khứ gì? Quá khứ của ta trong sạch, ngược lại là đường đường Thái tử điện hạ hoang dâm vô đạo, cưỡng bách nữ tử khuê các. Nếu người trong thiên hạ biết, đường đường Thái tử điện hạ của một nước lại là tên dâm tặc thực thụ, Chu Đạt chỉ là phụng mệnh hành sự, chỉ là tên tốt thí, thì đến tột cùng ai mới là có quá khứ bẩn thỉu, không thể gặp người?”
“Nói rất hay, y như những kẻ luôn tự nhận mình là vô tội vậy. Chúng ta người tám lạng kẻ nửa cân”, trên mặt Thái tử không hề có chút áy náy nào, vẻ mặt vặn vẹo: “Nếu Cố Tu biết được đích thân biểu muội mà hắn nuôi lớn, thiếu chút nữa đem thê tử của hắn lên giường cô, ngươi đoán, cái chức hoàng tử phi này ngươi còn làm được không?”
Thịnh Như Nguyệt vẻ mặt chán ghét: “Đúng, ta là người đưa tẩu tử qua, nhưng là ngươi lợi dụng điểm yếu bức bách uy hiếp ta, còn đưa thuốc cho ta, bắt ta bỏ vào chén của tẩu tử.
“Ngươi hẳn phải cảm ơn ta vì đã không hạ thuốc đó.
“Nếu không, lấy tính trinh liệt của tẩu tử ra mà nói, ngươi sẽ không được như ý, nàng sẽ không im hơi lặng tiếng, ngươi sớm đã bị biểu ca chém thành nhiều mảnh!
“Ngươi không cần phải tới uy hiếp ta, ta đã dựa theo yêu cầu của ngươi, đem tỳ tử của nàng cho ngươi làm thế thân. Ngươi nói sau khi ta đưa tỳ tử kia, ngươi sẽ không dây dưa với ta nữa, bây giờ lại lật lọng, đường đường là Thái tử điện hạ mà không cần thể diện sao?”
Thái tử: “Ngươi mang người đi, cái này không coi là đã xong nhiệm vụ, chỉ cần ngươi giúp cô làm một chuyện cuối cùng…”
“Người ngươi đã có được rồi, như vậy là xong, ngươi đừng có tranh cãi nữa”, Thịnh Như Nguyệt ngắt lời: “Nếu không phải ngươi không bằng heo chó, bạo hành A Điều đến như vậy, tẩu tử ta làm gì đến mức chết cũng phải cắn chặt chuyện này? Nếu ngươi đối với nàng thật tốt, ta căn bản không rơi vào tình cảnh như hiện nay, tất cả đều do ngươi làm hỏng hết, ta không tin ngươi nữa.
“Chọc tới ta, ta đem chuyện này nói cho biểu ca, chỉ bằng tâm tư xấu xa của ngươi đối với biểu tẩu, nếu biểu ca ta biết được, hắn sẽ là người đầu tiên không bỏ qua ngươi.
“Ngươi cút đi!”
Bên ngoài hành lang mơ hồ có tiếng bước chân, Thịnh Như Nguyệt biến sắc: “Ngươi đi mau!”
“Lúc này mới biết sốt ruột à”, Thái tử cười lạnh một tiếng, lấy từ trong tay áo ra một món đồ: “Đem cái này lén thả vào thư phòng của Cố Tu”
Thịnh Như Nguyệt không nhận: “Ngươi đừng có uy hiếp ta, ta không tin ngươi dám vạch trần mọi chuyện”
“Có thể bây giờ cô không dám”, Thái tử cười nhạt: “Nhưng nếu địa vị của cô không được đảm bảo, có thể cô sẽ không còn cố kỵ gì nữa, ngươi có muốn nhìn thấy cô cùng ngươi lưới rách cá chết hay không?”
“Ngươi vô sỉ!” Thịnh Như Nguyệt vô cùng tức giận,
Thái tử nhướn mi: “Ngươi chỉ nói, ngươi có làm hay không?”
Tiếng bước chân của Cửu hoàng tử cùng thái y càng ngày càng gần, Thái tử không chỉ không gấp, còn có một bộ dạng rất vô lại ngồi vào ghế dài!
Hạ quyết tâm sợ hắn bại lộ chuyện mình không thanh bạch,
Thịnh Như Nguyệt cắn răng, cúi người, đột nhiên dùng sức cắn vào cổ Thái tử một cái. Thái tử không phòng bị, trợn to hai mắt, hoàn toàn không nghĩ Thịnh Như Nguyệt có thể làm vậy.
Thịnh Như Nguyệt cười nhạt: “Ngươi tưởng rằng ngươi vẫn còn uy hiếp được ta? Nực cười!
“Ta đã cùng Cửu hoàng tử có thân cận vợ chồng, Cửu hoàng tử đã nhận định ta thanh bạch”, tay nàng đặt ở vạt áo, tuỳ tiện có thể kéo xuống: “Thái tử điện hạ thèm muốn hoàng đệ tức phụ, trong tang lễ của Thái tử phi ý đồ bất chính, phẩm hạnh lụn bại, ngươi cho là lý do này đủ để phế Thái tử chưa?”
Con ngươi Thái tử co rút một cái.
“Như Nguyệt…” Giọng Cửu hoàng tử từ cửa truyền tới.
Cửa được đẩy ra, cùng lúc đó, cửa sổ khẽ động một cái, Thịnh Như Nguyệt nhìn bóng dáng đang chạy thục mạng bên ngoài cửa sổ, tay khẽ nắm chặt!
Nàng nhất định sẽ đưa tên súc sinh này xuống địa ngục!
Thịnh Như Nguyệt người mềm nhũn ngã xuống: “Đầu có chút choáng váng”
“Mau ngồi xuống”, Cửu hoàng tử vội vàng đỡ nàng: “Sao mấy ngày không gặp, nàng lại gầy đi nhiều như vậy?”
Thịnh Như Nguyệt sụt sịt khóc: “Tẩu tử vì ta mới gặp nạn, biểu ca giận ta”
Thấy kiều thê trong lòng khổ sở, Cửu hoàng tử trái tim tan nát: “Không sao, để ta nói chuyện với Cố đại nhân giúp nàng, nàng đừng buồn nữa, để cho đại phu bắt mạch trước đã”
“Có thật không?” Thịnh Như Nguyệt nắm lấy tay áo hắn, như bắt được tia hy vọng: “Vậy chàng giúp ta nói với biểu ca một chút, ta vốn là cô nhi, biểu ca cùng di mẫu là người thân của ta, nếu bọn họ không còn cần ta, ta phải làm thế nào, hu hu…”
Cửu hoàng tử trìu mến lau nước mắt: “Nàng yên tâm, chờ cho cơn giận của Cố đại nhân qua đi, ta dĩ nhiên sẽ nói giúp cho nàng”
“Đa tạ điện hạ”, lúc này Thịnh Như Nguyệt mới mỉm cười.
- --
Không phải thanh minh, cũng không phải trung nguyên, sao đột nhiên Thẩm Tinh Ngữ lại về tế tổ?
Thật sự muốn tế tổ thì tại sao lại phải gấp như vậy, sao không mang mình theo?
Cẩm y ngọc thực, mỗi ngày đều ăn uống vui đùa, A Điều chỉ cảm thấy khắp nơi quỷ dị, nhưng cho dù nàng hỏi thế nào, Lục Kiều cùng đám tỳ tử, sai vặt đều trả lời như thế.
A Điều trong lòng có chút suy đoán, sợ là Thẩm Tinh Ngữ xảy ra chuyện.
Mấy ngày, nàng đều suy nghĩ đến đối thoại của mình với Thẩm Tinh Ngữ hôm đó, sợ rằng lúc đó nàng đã quyết định làm một chuyện gì đó.
A Điều mơ hồ suy đoán, có phải nàng trốn đi không, hoặc là ra điều kiện gì đó với Cố Tu, giữ mình ở lại?
A Điều trong lòng hoang mang bất an, cẩm y ngọc thực cũng không làm nàng vui lên được.
“Vị tỷ tỷ này, muốn mua một ít ngọc lộ cao hay sao?”
Một tiểu nam đồng cầm một mẹt ngọc lộ cao đưa về phía A Điều: “Ăn ngon”
Mí mắt A Điều giật một cái, bởi vì “ăn ngon” là cách nói của Mân Châu*
(tỉnh Phúc Kiến)
Nàng nhìn kỹ giỏ ngọc lộ cao kia. Bình thường người ta dùng bột nếp làm ngọc lộ cao, nhưng nàng cùng Thẩm Tinh Ngữ đều thích trộn thêm một ít bột củ mỳ, hơn nữa mỗi khi làm, nàng thường thích cho thêm hoa mẫu đơn vào trong nhân.
Ngực nàng nhảy lên một cái, cúi đầu lấy bạc ở trong túi, Lục Kiều đưa bạc tới.
A Điều nhận cái giỏ, liếc mắt nhìn những miếng bánh ngọt ở bên trong, làm dấu hiệu nói: “Chúng ta trở về đi thôi, ta mệt rồi”
Lục Kiều đương nhiên không phản đối.
A Điều bồn chồn lên xe, dọc đường đi liên tục nhìn vào giỏ bánh ngọt.
Đợi đến lúc về phủ Trấn Quốc công, nàng ra hiệu cho A Điều: “Ta phải nghỉ ngơi, ngươi không cần ở đây”
Đuổi Lục Kiều đi, nàng đóng cửa, nhanh chóng đi vào bên trong, mở giỏ điểm tâm ra. Quả nhiên, ở bên trong một miếng bánh có một tấm giấy nhỏ.
- --
A Điều không biết, tiểu đồng vừa rời khỏi nàng đã bị một ám vệ chặn lại.
“Tiểu đồng kia là được thuê tạm ở trên đường”, Song Thuỵ nói: “Nói là một vị công tử thuê hắn, nô cho nó xem bức hoạ của thiếu phu nhân, nó lắc đầu nói không phải, người thuê hắn tướng mạo bình thường, ăn mặc theo kiểu nông dân.
“Nếu bánh ngọt kia thật là của thiếu phu nhân đưa, có khả năng, hoặc nam nhân kia đồng hành cùng thiếu phu nhân, hoặc nam nhân đó cũng là do thiếu phu nhân tạm thời thuê.
“Tiểu đồng kia nô đã giữ lại, bảo hắn hôm nay tìm trên đường cả ngày, nhưng không tìm được, ngày mai tiếp tục tìm kiếm”.
Lục Kiều nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng mấy ngày vừa rồi của Cố Tu khẽ lộ ra một tia thả lỏng, trong lòng thở ra một hơi.
“Nô vừa rồi lén nhìn ở cửa sổ đằng sau, thấy A Điều lấy ra một mảnh giấy trong miếng bánh ngọt, nàng xem một hồi lâu, sau đó ăn tờ giấy… Nô, không dám đi vào lấy”
Cố Tu vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay: “Ngươi làm tốt lắm, hôm nay không bứt dây động rừng thế là rất được, bất kể nàng làm cái gì, đi nơi nào, ngươi đều đáp ứng hết. Người không muốn đến gần, dùng toàn bộ những gương mặt mới”
Hai người đều đáp ứng.
Cố Tu cầm quyển lịch lên xem, trên đó vẫn đang lưu lại ngày 26 tháng 9.
Chín ngày đã trôi qua!
Đánh ngựa, đi tới Trân bảo các.
“Chưởng quỹ, đồ của ta xong chưa?”
Lão bản Trân bảo các cười lấy lòng: “Vật này của ngài cần rất nhiều công phu, sư phó của chúng ta phải làm rất lâu, hôm nay chắc là xong rồi, chẳng qua tên lấy hàng còn chưa về.
“Nếu ngài không gấp, ngày mai ta đưa đến cho ngài được không?”
Cố Tu: “Ta chờ”
“Vậy ngài ngồi chờ một chút, ta kêu tiểu nhị đi ngay”
Chưởng quỹ tiếp trà cho Cố Tu, qua ba bốn lần trà, lá trà từ xanh tươi đã chuyển sang màu nâu, vị nhạt đi rồi thì tiểu nhị lấy hàng mới chạy về.
“Ngài nhìn một chút xem có hài lòng không?” Chưởng quỹ dâng cái hộp lên.
Cố Tu mở nắp hộp ra, loại thép cứng rắn nhất được đánh thành hình dây chuyền, bên ngoài phủ một lớp bột vàng, nhìn lấp lánh. Dây chuyền được đánh dài, giống như vòng cổ của thiếu nữ, nhưng loại thép này đao chém cũng không đứt, bên trên là một cái khoá vàng, chiếc khoá được thiết kế vô cùng tinh tế xảo diệu, nếu không có chìa khoá nguyên bản, không người thợ nào có thể mở ra được.
Chưởng quỹ thật là tò mò: “Đại nhân, ngài dùng dây này để khoá sủng vật à? Có phải hơi dài không?”
Cố Tu dùng ngón tay nhặt sợi dây lên, sợi dây màu vàng lấp loá ánh sáng chói mắt.
Hắn nói: “Sủng vật của ta hơi lớn, cũng không thật thà lắm”.
Chưởng quỹ: “Sủng vật gì mà có thể dày vò như vậy, phải làm dây chuyền chắc chắn như thế?”
“… Nàng có chút xảo quyệt, dây dài một chút mới trói lâu được”
Hắn phải đem nàng khoá chặt lại, tuyệt đối không cho phép chạy nửa bước!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT