Nửa đêm trời bỗng đổ mưa, những hạt mưa lớn đập vào lá chuối, gió mạnh thổi rung các thanh cửa sổ.

Cố Tu giật mình tỉnh dậy, khoác áo, thắp đèn, giấy tờ trên bàn quên không chặn lại, bay khắp phòng.

Hắn khom người nhặt những tờ giấy này lên bàn, dùng thước chặn lên, hạt mưa xiên bay vào lạnh buốt.

Nhiệt độ đang hạ rồi.

Không biết con chó ngao kia có bị lạnh không.

Cầm ngọn đèn, xuyên qua hành lang, đẩy cửa phòng phía sau ra, ánh sáng soi rõ con chó ngao nhỏ trong chuồng đang rúc vào một góc rên rỉ.

Thấy có người đi vào, nó đứng dậy, hai chân bám vào chiếc lồng, bộ lông đen trắng rủ trên người, miệng há ra, đầu lưỡi nhấp nhô theo tiếng thở, đôi mắt đen láy nhìn theo.

Ánh mắt mong đợi, dường như muốn được người ta thả nó ra khỏi lồng.

Trong nháy mắt, Cố Tu cảm thấy nó như giống với mình.

Người với vật đều phải chịu đựng ngày đêm luân hồi.

Cuối cùng hắn cũng không thả nó ra, chỉ đắp thêm cho nó một chiếc chăn nhỏ. Khi quay về phòng nằm lên giường, hắn nghĩ, nếu tiếp tục mưa xuống, ngày mai khéo Thẩm Tinh Ngữ sẽ không tới.

Thẩm Tinh Ngữ một đêm này ngủ cũng không yên, đầy mộng mị.

Lúc tỉnh lại, thấy mưa xuân bay đầy trời, chân mày nhíu lại.

“Năm nay có vẻ mưa nhiều hơn năm trước”, Thư Nhàn có một loại đồng cảm với người nông dân, cởi áo mưa ướt nhẹp giao cho Thiến Tuyết, đi vào phòng khách, để lại một vệt nước trên đường đi.

“Xem ra mưa còn lâu,” nàng tiếc nuối thở dài: “Nếu chậm được vài ngày thì tốt, có thể gieo được hết mạ rồi”

Thẩm Tinh Ngữ đưa cho nàng khăn ấm để lau nước mưa: “Còn nhiều không?”

“Trời mưa việc vận chuyển không dễ dàng, nông dân ươm giống cũng chậm”, Thư Nhàn cầm khăn lau sạch sẽ: “Ước chừng phải nửa tháng mới xong”

“Đi tắm đi, ta pha cho ngươi tách trà nóng, buổi chiều đừng đi ra ngoài, nếu việc gì cung phải để cho chủ nhân như ngươi trông nom, thì ta nghĩ những quản sự kia cho nghỉ việc hết đi”, Thẩm Tinh Ngữ lẩm bẩm.

“Ta chính là không yên tâm, không tự mình đi xem, sợ những người đó làm qua loa lấy lệ, làm hỏng hết cây giống ngươi hao tâm tổn ý bao nhiêu công sức mới làm ra”

Thư Nhàn mang một thân áo ướt về phòng tắm, Thẩm Tinh Ngữ ngượng ngùng chống cằm, phần lớn nàng đều chỉ nói miệng, còn người thực sự động chân động tay phải làm đều là Thư Nhàn.

Thư Nhàn tắm rửa, thay xiêm y sạch sẽ đi ra thì Thẩm Tinh Ngữ cũng pha trà xong.

Nàng nhận tách trà, chú ý tới trang phục của Thẩm Tinh Ngữ, trên mặt đánh phấn, mặc chiếc váy thêu hoa mẫu đơn tinh xảo.

“Ô, ăn mặc đẹp như vậy, có phải định đi hẹn hò không?”

Thẩm Tinh Ngữ mừng vì không uống trà, nếu không hẳn đã sặc trà lên mũi: “Chẳng phải hôm qua ta đã huỷ hẹn sao? Hôm nay không muốn lỡ hẹn nữa”

Tách trà bốc khói nghi ngút, Thư Nhàn dựa lưng vào ghế, ngửa đầu, thở dài một tiếng: “Aiz, trời muốn mưa, một cành hồng hạnh muốn xuất tường”

Thẩm Tinh Ngữ bày ra vẻ đơn thuần vô tội: “Viện tử của ngươi có trồng hồng hạnh à?”

“Hừ!” Thư Nhàn hừ mạnh một tiếng, nghiêng đầu sờ tóc A Điều, trong lòng an ủi không ít: “Vẫn là A Điều nhà ta tốt nhất”

A Điều ôm mặt, đôi mắt to nháy nháy như con mèo con vô tội, ngoan ngoãn đưa đầu tới cho Thư Nhàn vuốt ve.

Đúng lúc này, Thiến Tuyết xách dù xuyên qua màn mưa mang tới một cái hộp:

“Cô nương, Duệ bối tử cho người đưa tới”

A Điều cười híp mắt nhận lấy, mở ra, bên trong đều là trái cây tươi khó tìm, trái đào tươi đỏ mọng, bồ đào căng tròn, sơn tra tươi ngon đầy cả một hộp, nhìn rất hấp dẫn.

A Điều liếm môi, chia trái cây cho hai người.

Thư Nhàn đau lòng vỗ ngực: “Ta đây có được tính là mệnh thê tử ly tán như trong thoại bản không?”

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

A Điều cầm trái đào, mặt mờ mịt: “Ngươi có hài tử tử khi nào?”

Thẩm Tinh Ngữ che miệng cười.

Thư Nhàn nhấp một ngụm trà, nhìn ra ngoài trời mưa trùng điệp, nói đúng trọng tâm: “Thời tiết này mưa thường kéo dài, bên kia lại xa, phải đi đường núi, gặp trời mưa không an toàn, hay là cho người mang thiệp qua hẹn lại ngày khác đi”

Thẩm Tinh Ngữ liếc nhìn đồng hồ hoa sen trong góc tường: “Vẫn còn sớm, chờ đến chiều xem thế nào rồi tính”

Vừa nói xong thì mưa lớn hơn, hạt mưa rào rào rơi xuống, chảy vào chỗ trũng.

Thư Nhàn đề nghị chơi cây bài, ba cô nương gộp lại đủ một bàn, mặc dù A Điều không thích chơi trò này, lần nào cũng thua thảm hại

Ăn trưa xong, quả nhiên mưa nhỏ hơn nhiều, chỉ còn lất phất.

Thư Nhàn vẫn cảm thấy không quá an toàn: “Hay là ngươi đừng đi, ta thấy ông trời thế này không nói trước được, sớm hay muộn cũng sẽ mưa lớn”

Thẩm Tinh Ngữ nhìn sắc trời xám xám, ngày mai bắt đầu vào mùa mưa rồi, trời mưa liên tiếp 10 ngày không phải không có.

“Ta đi rồi nhanh về”

Xoay người bước lên lầu, lại đổi sang bộ xiêm y ngắn hơn một chút, trước khi ra cửa còn nhìn vào gương một cái, chỉnh lại tóc mai, chỉnh sửa một hồi lại thành sát giờ.

Thẩm Tinh Ngữ quyết định để cho hắn chờ thêm một chút!

Một lần nữa chải đầu, dặm phấn lại xong, thấy thời gian quả thật không còn nhiều, cho hết đồ trang điểm vào túi rồi vội vã xuống lầu, cầu thang kêu cọt kẹt ầm ĩ.

“Thư Nhàn, chuẩn bị xe ngựa xong chưa?

“Ta chải đầu hơi trễ, ngươi mau giúp ta…”

Những chữ tiếp theo kẹt trong cổ họng, trên chiếc ghế dài, quay lưng về phía nàng là bóng một nam nhân mặc áo trắng, bỗng nhiên đứng dậy quay người, một gương mặt bệnh tật tái nhợt hiện ra.

Nhìn ánh mắt thâm trầm của hắn, đầu óc Thẩm Tinh Ngữ chợt trống rỗng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài một cái, ngoài hành lang, Song Thuỵ đang đứng cùng Thiến Tuyết nói đùa, Thiến Tuyết mỉm cười, bên ngoài trời mưa bụi đang rơi xuống.

Thẩm Tinh Ngữ siết nắm tay, trên mặt hiện rõ vẻ xấu hổ, cứng đờ tại chỗ.

Cố Tu không quen bộc lộ cảm xúc trước mặt người ngoài, liền dùng ngón tay cái chạm vào viên ngọc, đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn người đang đứng trên cầu thang.

Hai người nhìn nhau trong im lặng.

Thư Nhàn thức thời, khuỵu chân làm lễ: “Đại nhân, dân nữ xin cáo lui”

Vừa nói vừa kéo A Điều ra ngoài, lôi cả Thiến Tuyết đi xuống.

“Nô không cần phải đi pha trà sao?” Thiến Tuyết do dự nói.

Thư Nhàn liếc mắt vào bên trong, bĩu môi một cái: “Còn cần gì uống trà! Bây giờ uống nước mưa cũng ngọt như cam tuyền rồi!”

“A!” Thiến Tuyết tròn mắt: “Ngài để cho đại nhân người ta uống nước mưa sao?

“… Đây chính là mệnh quan triều đình, quan chức rất lớn đó”

Thiến Tuyết mở to mắt, người này lá gan cũng thật lớn đi!

Thư Nhàn có chút muốn phạt cô nàng này!

“Không sao, ai thích nhiều hơn thì lớn hơn."

"A?" Thiến Tuyết cúi đầu cẩn thận nghiên cứu câu nói phức tạp này, khó hiểu quá. Thư Nhàn lắc đầu một cái, kéo A Điều đi trước

"Ta quá ngu ngốc sao?" Thiến Tuyết cắn ngón tay, ánh mắt chán nản, chậm rãi đi theo.

Song Thụy cười đi tới: “Ta cũng không thông minh, vừa vặn phù hợp với nàng.”

Sắc mặt Thiến Tuyết đỏ bừng, sự ân cần của Song Thuỵ đã lấn át sự ngượng ngùng của nàng, nhìn hắn rất nghiêm túc hỏi: “Đại nhân nhà ngươi uống nước mưa, sẽ không trút giận lên ngươi chứ?”

Song Thuỵ: “… Chúng ta không nói chuyện nước mưa, mẫu thân ta muốn gặp nàng”

Thiến Tuyết: “Cũng được, ta cũng muốn mẫu thân và đệ đệ gặp ngươi”

Song Thuỵ cười hắc hắc: “Được, nàng nói cho ta biết thói quen, sở thích của bọn họ…”

Mọi người đi hết, không khí yên tĩnh trở lại, Cố Tu tiến lên một bước: “Sợ nàng đi nửa đường gặp mưa, nên ta đến đây”

Thẩm Tinh Ngữ mím mím môi, vén tóc ra sau tai, lúc này mới phát hiện tai mình nóng bừng.

Thẩm Tinh Ngữ, ngươi không có chút tiền đồ nào cả!

Tuy rằng hành động bây giờ của hắn rất hiểu lòng người, cũng rất tốt tính, nhưng ngươi phải dè dặt.

Đè trái tim đang nhảy loạn, nàng chậm rãi đi xuống: “Ngươi đi trên đường có gặp mưa hay không? Lúc nãy mưa thật lớn”

Cố Tu chăm chú nhìn nàng đi xuống: “Mưa bên kia với bên này không giống nhau, cũng không lớn”

“Vậy à”, Thẩm Tinh Ngữ đi tới bên cạnh, nhìn ra ngoài, phát hiện người bên ngoài đã đi hết sạch, một cái sân trống rỗng, đến cả con gà cũng không có, có chút thẹn thùng: “Ta dùng hạ nhân ít, cũng không có nhiều quy củ”

Thế gia đại tộc rất chú trọng đến con người, hạ nhân phần lớn được dạy dỗ từ nhỏ, người hầu lớn lại sinh ra người hầu bé, quy củ cứ thế truyền lại cho đời sau.

Cố Tu nhớ tới có mấy lần tới Triêu Huy viện mà không báo trước, có lúc thấy nàng cùng mấy tỳ tử chơi đánh bài với nhau, có lúc nàng cùng mấy tỳ tử vừa nói cười vừa sơn móng tay, không hề có quy củ ngồi chân trần trên chiếu, không biết nói đến cái gì cao hứng mà đuổi nhau trêu chọc, đuôi mắt cũng nhuốm cười: “Là chuyện của tỳ tử à?”

Thẩm Tinh Ngữ: "..."

Thấy trên mặt nàng vẫn còn vẻ thẹn thùng, hắn ôn hòa bù đắp: “Nàng như vậy cũng rất tốt, Hoàng hậu nương nương vẫn còn nhớ tới nàng.”

“Hoàng hậu?”

Hoàng cung cách dân chúng bình thường quá xa, Thẩm Tinh Ngữ không hiểu được hoàng thất, trong mắt đều là sự nghi hoặc.

Cố Tu giải thích: “Là Đan Quế hồi trước, do nàng xuất thân thấp kém, không thích hợp liên lạc với chúng ta nữa, nên không thể biểu hiện ra với nàng”

Chuyện này cũng là chiếc gai nhọn trong lòng Thẩm Tinh Ngữ, hồi đó Đan Quế và Thịnh Như Nguyệt cùng lúc vào phủ đệ của hoàng tử.

Cho nên thật ra khi đó, hắn cũng đã có chút hoài nghi với Thịnh Như Nguyệt?

Liên tưởng đến việc hắn bỏ đi tước vị cao nhất, sợ là có liên quan đến việc hạ bệ Thịnh Như Nguyệt.

Trong lòng như có ngọn nến đang cháy, từng giọt sáp nóng bỏng nhỏ xuống.

“Nàng tốt là được, cũng không cần phải liên lạc”

Giọt mưa rơi trên mái ngói, đọng vào chỗ trũng, nhỏ tí tách xuống mái hiên, nàng chợt nổi lên hứng thú: “Ta hứng nước mưa cho ngươi nấu trà nhé”

Cố Tu: “…”

Lúc nãy Thư Nhàn nói rất nhỏ, nhưng thính lực Cố Tu rất tốt, nghe thấy hết những lời nàng nói, hắn cụp mi xuống, đặt tay lên miệng ho khan: “Hay là đừng dùng”

Thẩm Tinh Ngữ rất nghiêm túc nói: “Nước mưa là nước không rễ, không có mùi tanh, pha trà rất ngon.”

Cố Tu né tránh: "Mất công quá, không cần đâu."

“Bây giờ cũng không sao”, Thẩm Tinh Ngữ đứng lên, ánh mắt tìm kiếm quanh phòng một vòng, lấy ra một cái chén bạch ngọc: “Dùng cái này hứng nước mưa đi”

Cố Tu: “…”

Giơ cái chén hứng ở hành lang một chút, Thẩm Tinh Ngữ nhìn hoa nở trong sân, lại đổi ý: “Chúng ta lấy hoa nước trên hoa nấu đi, nước mưa có mùi hoa sẽ ngọt hơn.

Cố Tu: “…”

Cố Tu đang nghĩ xem làm cách nào để nàng hết hứng thú với nước mưa thì Thẩm Tinh Ngữ bất mãn trừng mắt:

“Còn chờ cái gì, che dù cho ta!”

Cố Tu do dự một chút, ánh mắt đảo một vòng, cuối cùng nhìn thấy chiếc ô đang dựng ở hành lang.

Ôm chén ngọc trong tay, Thẩm Tinh Ngữ đi tới vườn hoa, đến cạnh bụi tử đinh hương, nàng cúi người dùng thẻ tre gạt nước trên cánh hoa.

“Ngươi biết không, vào mùa xuân, mùi tử đinh hương nồng đậm nhất, mùi hương cũng thanh khiết nhất, thứ hai là hoa lan, nhưng ta thích nhất hoa đinh hương, ăn sống cũng rất ngọt”

Nàng vừa nói vừa hái một bông đinh hương cho vào miệng, màu tím của cánh hoa lẫn một chút lá tươi non ngậm ở môi, cùng sắc đỏ của đôi môi tạo nên màu sắc đối lập cực kỳ bắt mắt, mái tóc dài của nàng rũ xuống, bên cạnh là màn mưa dịu dàng.

“Ngươi cũng nếm thử một chút”

Thẩm Tinh Ngữ tiện tay hái một chuỗi đinh hương trắng trên cành đưa sang, đôi mắt đen sáng lóng lánh như quả nho nhúng qua nước.

Hầu kết của hắn lên xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào giọt nước mưa đọng trên khoé môi nàng: “Uống nước mưa là đủ rồi”

Thẩm Tinh Ngữ không hiểu suy nghĩ của hắn, bĩu môi một cái, hạ giọng: “Người này luôn là dáng vẻ như vậy, một chút cũng không thích chia sẻ với ta”

“Không vui à?”

Cố Tu nghe thấy thanh âm oán trách của nàng, ánh mắt nhìn trở lại.

“Được rồi, chúng ta trở về thôi”, nàng mất hứng ôm chiếc chén vào ngực.

“Không phải là không thích”

Cố Tu rút cành hoa từ tay kia của nàng ra, cho vào miệng nhai.

Hắn cắn một miếng, cả hoa lẫn cành mất đi một nửa, nhai mấy miếng thì miệng cứng đờ.

Thẩm Tinh Ngữ nghĩ đến một câu: trâu nhai mẫu đơn.

“Ngươi không phát hiện ra à, bông ta ăn là màu tím”

Cố Tu nhìn bông hoa màu trắng trên tay mình, bên trên vẫn còn nửa cánh hoa.

“Đinh hương là màu tím, màu trắng là giống hoa ta mới cải tiến, tạm thời chưa có mùi thơm và vị ngọt”

Cố Tu: “!” Rất tốt, nàng còn biết âm thầm trêu chọc người khác!

Thẩm Tinh Ngữ quay lưng cười, lắc lắc vai đi về phía trước, vừa ra khỏi dù, hạt mưa nhỏ mịn rơi trên đầu tóc, y phục của nàng.

Chốc lát, hạt mưa bị cắt ngang, cây dù trắng lại được che lên đỉnh đầu, giữ lại khoảng không gian khô ráo yên tĩnh.

Thẩm Tinh Ngữ ngẩng đầu, chiếc cổ thon dài ngửa lên như ngọc, Cố Tu một tay cầm dù, nước da tái nhợt ốm yếu trở nên cùng màu với những hạt mưa mỏng.

Đôi mi dày cong cong hơi rũ xuống, nàng trầm giọng nói: “Cẩn thận bị ướt.”

Hắn nắm cán dù, ống tay áo tuột xuống, lộ ra cánh tay trắng như tuyết.

“Ta trêu cợt ngươi, ngươi không buồn sao?” nụ cười bên môi Thẩm Tinh Ngữ vẫn chưa tan.

“Chưa từng có ai dám trêu chọc ta như thế”, hắn bất đắc dĩ cười, trong mắt có điểm dung túng cưng chiều: “Ta sẽ không giống trước đây, tức giận là bỏ đi”

Có cảm giác ấm áp mềm mại như tơ lụa phủ lên người, từ từ quét qua toàn thân.

Cảm giác thật ấm áp.

Những đám mây vũ tích đang đè xuống, màu sắc của mây giống như vết mực đã phai theo thời gian.

Dưới chiếc ô tròn, phần lớn chiếc ô nghiêng về phía nàng, gần như cả vai hắn lộ ra ngoài, ướt đẫm vì mưa.

Vành tai nóng bỏng như có nước sôi chảy qua, đối mặt chỉ ngắn như cái chớp mắt, hay đã rất lâu rồi, nàng cũng không biết chính xác nữa.

Hắn dời ánh mắt đi trước, tay để lên miệng khẽ ho: “Lấy nước hoa tiếp đi” cái này không tính là nước mưa chứ?

“Được”

Thẩm Tinh Ngữ hắng giọng, xoay người tiếp tục lấy nước mưa, hắn che dù cho nàng.

Hai người không ai cố tìm đề tài, thỉnh thoảng Thẩm Tinh Ngữ nói chuyện về hoa với hắn.

Hắn không phải chuyên làm vườn, cũng không hứng thú với hoa, nhưng rất nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn hỏi lại đôi ba câu.

Lấy được nửa lon nước mưa, cho vào chiếc bình gốm, đặt lên bếp lò, tiếng mưa rơi róc rách.

Trời mưa nên tối sớm, dùng cơm xong, trời đã tối, mưa cũng lớn hơn.

“Trời thế này ngươi không thể về trên núi được, trên đường không an toàn”

Tiếng mưa xuân đập vào cửa sổ, bóng cây đung đưa trong ánh nến, Thẩm Tinh Ngữ nhìn màn đêm mờ mịt nói: “Nếu không…

“Ta về phủ Trấn Quốc công”, Cố Tu nói: “Không cần lo âu”

Cây nến cháy nhỏ sáp rơi lích tích, Thẩm Tinh Ngữ quay người nhìn hắn: “Vậy ngươi đi chậm một chút, đừng để bị ướt”

“Được”

Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài, Thẩm Tinh Ngữ đi theo, gấu váy lướt qua ngưỡng cửa, hắn ngăn nàng lại:

“Ta đi đây, nàng đừng đi nữa, ra ngoài sẽ ướt đấy”

“Ừ”

Nàng nói thật thấp, hắn khắc chế quét qua gương mặt nàng một cái, không lưu luyến nữa, xoay người che dù, đi vào màn đêm mưa bụi.

Đứng đợi trong mưa, hạt mưa lạnh ngắt cũng không dập được lửa nóng trong lòng Song Thuỵ, hắn không chờ được, liền chia sẻ tin tốt:

“Gia!

“Người nhà Thiến Tuyết cô nương đã chấp nhận ta, ta muốn thành hôn, thiếu phu nhân khi nào mới trở về phủ?”

Cố Tu dựa người trong xe ngựa, ngón tay miết vào miếng ngọc bội, ánh nến chiếu sắc mặt nhợt nhạt của hắn.

Quay lại, đương nhiên là tốt, nhưng… cả người hắn bệnh tật như thế, sao có thể liên luỵ đến nửa đời còn lại của nàng?

Tình yêu của hắn đối với nàng đã vượt qua được sự ích kỷ muốn chiếm hữu.

Bây giờ như vậy cũng rất tốt.

Nếu một ngày hắn rời đi, thương tâm có lẽ sẽ có, nhưng không đến nỗi nửa đời sau cơm không còn hương, hoa cũng phai tàn.

“Nương tử sẽ không trở lại,

“Ngươi chuẩn bị xong lễ vật, ta sẽ thay ngươi lên tiếng” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play