Thẩm Tinh Ngữ vừa nhấc người lên, ống tay áo đã bị kéo lại: “Nghe ta giải thích”
Thẩm Tinh Ngữ mặc dù không nhấc chân đi nhưng gương mặt vẫn rất khó chịu.
Hắn lại ho một trận, đợi đến khi ho xong, khuôn mặt trắng bệch đã ửng đỏ.
“Nàng ngồi xuống đi, chúng ta ngồi rồi nói,
“Được không?”
Thanh âm của Cố Tu gần như dỗ dành, cùng với kìm nén tiếng ho, Thẩm Tinh Ngữ mím môi, cuối cùng vòng vo thế nào bị hắn nắm ống tay áo dẫn ngồi xuống ghế.
Hắn vừa làm vừa sắp xếp suy nghĩ, cuối cùng cũng phản ứng, sao nàng biết chuyện hắn đánh sợi dây chuyền?
Hắn chậm rãi cầm bình trà rót cho nàng một ly: “Chuyện này sao nàng biết được?”
Thẩm Tinh Ngữ cầm ly trà, phản đối: “Ngươi không cần quan tâm vì sao ta lại biết, ngươi nói chuyện chính là cái dây chuyền đi”
Cố Tu cúi mi suy nghĩ một lúc, hắn biết, đây là vết đao chém trong lòng nàng.
Cũng là vết đao giữa hai người bọn họ.
Cho dù không thể ở cùng một chỗ, hắn cũng phải loại trừ cho nàng vết thương lòng này, coi như cuối cùng cho dù không còn tình luyến thì vẫn còn lưu lại một chút hoà nhã ấm áp.
"Đừng rời đi."
Thẩm Hành Vũ vừa đứng lên, liền bị Cố Tu kéo tay áo, "Nghe ta giải thích."
Chong chóng xoay tròn, hắn nhìn cửu liên hoàn nằm ở bên trên, cầm lên định gỡ. Trí nhớ của hắn rất tốt, chẳng qua hôm nay thể lực kém, động tác chậm chạm, Thẩm Tinh Ngữ cũng không thúc giục hắn, chỉ nghiêng đầu nhìn những ngón tay thon dài đang nghịch.
Ngón tay lặp đi lặp lại mấy động tác tháo lắp, nhưng tay hắn thật đẹp, mí mắt rũ xuống, lông mi toả một bóng mờ xuống mặt, Thẩm Tinh Ngữ bị sự chuyên chú của hắn hấp dẫn.
Con chó ngao nhỏ ăn thịt xong liếm mép, gió nhẹ cuốn cánh hoa lê bay vào trong cửa sổ, sợi tóc khẽ lay động, bóng cây lốm đốm chiếu từng đốm sáng qua kẽ hở cành lá, đung đưa như sóng nước.
Cố Tu ngồi dưới bóng cây lớn, tháo cửu liên hoàn, rồi đến khoá Lỗ ban.
Cũng tháo ra hết luôn những nghi ngại của hắn.
“Ta đem tất cả những chuyện lần trước suy nghĩ một chút, ban đầu nàng rơi xuống nước, ta dẫn người đi lục soát, nàng chỉ có thể duy nhất nương thân ở Niệm an đường, thế nhưng ta lục soát lại không thấy.
Tim Cố Tu căng ra, hoá ra bọn họ đã từng ở gần nhau đến như thế.
“Tại sao nàng nhất định phải trốn ta?” Đây là điều mà hắn nghĩ mãi vẫn không thể hiểu.
“Ngươi nói ngươi muốn đánh gãy chân ta, như thế có thể không sợ sao?” Thẩm Tinh Ngữ nói.
Trong lòng hắn dâng lên sự chua xót cùng phiền muộn, vì sao ngay cả điểm tín nhiệm này với hắn mà nàng cũng không có?
“Nàng cho là ta sẽ làm như vậy thật à?” sẽ đành lòng làm như vậy được sao?
Thẩm Tinh Ngữ cúi mặt: “Ngươi ở trong lòng ta luôn là người nói được làm được”
Cố Tu vô lực than thở một tiếng: “Ta cũng là người, cũng có lúc ta không khống chế được cơn giận”
“Ngươi…”
Giống như lúc đánh ngựa cầu, cầu lướt qua vồ hụt, Thẩm Tinh Ngữ trong lòng chua xót khó chịu, buồn buồn khẽ khóc:
“Sao lúc đó ngươi không nói với ta?
“Ta cái gì cũng không biết,
“Ngươi lại không nói gì cả… Ta rất sợ, ta sợ ngươi và Thịnh Như Nguyệt giống nhau, ta sợ ngươi biết rõ chuyện của A Điều, thậm chí là còn ngầm cho phép Thịnh Như Nguyệt làm như vậy… Nếu ngươi nói với ta thì đã tốt biết bao”
Khoé miệng rũ xuống, thì đâu đến nỗi tạo nhiều hiểu lầm như vậy.
Nàng có chút tự trách cùng áy náy, nghĩ lại vấn đề của mình: “Ngươi rất đáng ghét, lại cũng rất kỳ quái, ta cho là ngươi không thích ta, lại không được giải thích nhiều chuyện như vậy… ta cũng có một phần lỗi.
“Không nên tuỳ tiện tin vào lời nói của người ngoài, không nên tự do phóng khoáng, ta hẳn là nên tin tưởng ngươi”
Cố Tu nhìn thấy trong đáy mắt nàng có sự áy náy, suy nghĩ chớp mắt, lấy chiếc khăn tay từ trong tay áo ra: “Cũng không phải như vậy”
“Sao?” Thẩm Tinh Ngữ ngước mắt, nghi ngờ nhìn tới, khoé mắt còn treo một giọt lệ chưa kịp lau.
Cố Tu dùng khăn lau nước mắt cho nàng: “Là vấn đề của ta, ta sau này mới nghĩ được thông suốt.”
Thẩm Tinh Ngữ: “Có ý gì?”
“Căn bệnh chung của con người thôi, mất đi mới thấy quý trọng”
“Cho nên về sau ngươi mới ý thức được, là… thích?”
“Ừ”
Thẩm Tinh Ngữ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hoá ra là như vậy.
Lại sực nhớ ra cái gì, giơ tay lên che mặt!
Gò má bất giác nóng bừng lên, tay che kín mặt: “Ta bây giờ khóc xấu, không cho phép ngươi nhìn”
Cố Tu: “… Vẫn tốt”
Thẩm Tinh Ngữ: “Ngươi quay lưng lại, ta muốn sửa sang một chút”
Cố Tu: “… Ta đã nhìn thấy rồi”
Thẩm Tinh Ngữ vẫn mặc kệ, trong chuyện này nàng rất cố chấp: “Ngươi quay lưng lại”
Cố Tu bất đắc dĩ xoa xoa trán, quay mặt sang một bên.
Thẩm Tinh Ngữ cúi đầu, tìm trong hà bao, hôm nay nàng không mang theo gương, cũng không mang phấn!
Nàng hôm nay không nghĩ đến chuyện phải trang điểm lại, cũng không biết mình đã khóc thành cái dáng quỷ gì rồi!
“Ta đi về trước”
Cố Tu quay sang, thấy Thẩm Tinh Ngữ nhấc eo định đứng lên, cái đầu tròn nhỏ, hai chiếc cánh của hồ điệp trên cây trâm đang rung động.
“Ta đã làm gì để nàng mất hứng à?”
“Là ngươi chọc cho ta khóc”, giọng Thẩm Tinh Ngữ thoát ra từ khe hở ngón tay: “Ngươi bây giờ quay mặt qua chỗ khác, không cho phép nhìn ta rời đi, cũng không được tiễn ta”
Rất tốt, xem ra tâm tình của nàng thật sự không tệ, vẫn còn sức để so đo mấy chuyện này.
Cố Tu: “… Hay nàng đi rửa mặt đi”
“Không được”, Thẩm Tinh Ngữ rất vững vàng: “Ngày mai ta lại đến ăn cơm với ngươi”
Tính khí Cố Tu cực tốt: “Nàng dùng loại trang điểm nào, để ta bảo người đi mua”
“Nhưng ta chỉ dùng phấn của Trân bảo các, son môi của Mật phủ, những thứ này ở đây không mua được”
Cố Tu mong đợi bữa cơm này đã lâu, tự nhiên không được, khẽ ho khan mấy tiếng:
“Ta đã chờ thật lâu”
Thẩm Tinh Ngữ thẳng người, tay vẫn đang che mặt, lộ ra cái cổ thon dài: “Ta trước kia cũng chờ ngươi như vậy”
Hoá ra, bị bỏ rơi là mùi vị như vậy.
Cố Tu gật đầu: “Là ta sai,
“Vậy mai nàng lại tới nhé”
“Ngươi nhắm mắt lại ta mới đi”
Cố Tu dứt khoát nhắm mắt, nói một tiếng: “Ta nhắm rồi, nàng bỏ tay xuống đi”
Kẽ ngón tay mở ra chút khe hở, ánh sáng dần rõ ràng, Cố Tu ngồi ngay ngắn trên ghế, sống lưng thật thẳng, một tay khoác lên thành ghế, mi mắt nhắm lại.
Hắn có ngũ quan sắc nét, xương quai hàm sắc bén, lúc không cười khiến người ta có cảm giác lạnh lùng, nhưng bởi sắc mặt yếu ớt tái nhợt, vẻ băng lạnh đó cũng giảm bớt.
Thẩm Tinh Ngữ từ trên ghế đứng dậy đi tới gần, thính lực Cố Tu rất bén nhạy, cảm giác được nàng đến gần, mí mắt theo bản năng giật giật, bị một bàn tay che lại: “Không được nhúc nhích,
“Ngươi đã nói là không nhìn”
Xúc cảm vừa xa lạ vừa quen thuộc đã lâu không gặp, lòng bàn tay vô cùng mềm mại giống như bông gòn, vẫn như trong trí nhớ, thoang thoảng mùi hoa nhài nhàn nhạt.
Bị che mắt, cảm giác bỗng chốc được phóng đại, da đầu căng lên, hầu kết không kiềm chế được khẽ chuyển động.
“Làm gì vậy?” Hắn cố gắng khống chế giọng nói, không để nàng phát hiện ra sự khác thường của mình.
Thẩm Tinh Ngữ đã lấy chiếc khăn tay ra: “Ta phải che mắt ngươi lại, nếu không ngươi không giữ lời thì làm thế nào”
Cố Tu muốn nói, hắn không phải loại nói không giữ lời.
Hắn mím môi, cuối cùng nuốt những lời đó lại.
Mùi hương nhàn nhạt rất gần xông vào mũi, hắn có thể phân biệt được mùi hương đặc biệt của cơ thể nàng, khiến lòng hắn không kiềm chế được mà dây dưa.
Những thứ kia bị tận lực đè nén, bây giờ như độc trùng lén bò ra, lan khắp tứ chi.
Hắn có thể cảm nhận được vị trí của nàng đứng trước mặt hắn, khoảng cách chỉ bằng một cái nắm tay, hắn chỉ muốn ôm nàng vào ngực.
Suy nghĩ này điên cuồng nhảy múa trong đầu, nhưng cánh tay như bị nặng ngàn cân, huyết dịch đông cứng, lưng thẳng tắp, cả người cứng đờ không nhúc nhích.
Hai trạng thái cực đoan đang giằng xé trong con người hắn, một muốn liều mạng ôm lấy nàng, một lại sợ hãi, sợ một lần nữa lại bị cự tuyệt thì đến cả một lời nói đơn giản như hôm nay cũng không có.
Đối với sự cự tuyệt của nàng, hắn đã sớm nảy sinh bóng ma ám ảnh.
Nàng cầm chiếc khăn, vòng qua đầu hắn, người vòng ra phía sau thắt một cái nút.
Trong lúc Cố Tu còn đang tự giằng xé, nàng đã lui về sau một bước, thánh thót nói: “Xong rồi,
“Ta đi đây”
“Trên đường đi chậm một chút”
Nàng rất hài lòng, thưởng thức kiệt tác của mình một chút rồi mới bước đi.
Cố Tu cuối cùng vẫn nuốt lời, tính toán thời gian nàng bước đi, tháo khăn mặt đúng lúc Thẩm Tinh Ngữ bước ra cửa.
Chiếc váy xanh xinh đẹp của nàng bay lượn theo từng bước chân, ánh nắng chiều chiếu vào gấu váy, toả sáng chói mắt.
Cố Tu nhìn nàng bước ra khỏi cửa viện, Song Thuỵ tiến đến, không biết nói cái gì, nàng nhìn tỳ nữ đang đứng phía xa một cái rồi lên xe ngựa.
“Gia!”
Song Thuỵ đi tới, quỳ trước mặt hắn làm đại lễ: “Nô muốn cưới Thiến Tuyết cô nương bên cạnh nương tử”
Cánh tay Cố Tu đang bưng tách trà dừng giữa không trung, chớp mắt nhìn sang: “Chuyện này ngươi nói với ta cũng vô dụng, ngươi phải cầu nương tử”
Song Thuỵ: “Nô cũng đã trình qua với nương tử, cũng nói rõ tâm ý của nô”
Hầu kết của Cố Tu chuyển động, ung dung thong thả uống một hớp trà:
“Nương tử nói thế nào?”
Song Thuỵ cười ha hả: “Nương tử nói Thiến Tuyết cô nương đồng ý là được.
“Thiến Tuyết cô nương cũng đã nguyện ý”, tay hắn chạm vào hà bao mới đang đeo bên hông, cười ngây ngô, trong mắt là vẻ say đắm: “Cái này là Thiến Tuyết cô nương mới làm cho ta”
“Nàng nguyện ý rồi”
Cố Tu phun ra một ngụm trà nóng!
Yên lặng hồi lâu, hắn hỏi: “Rốt cuộc ngươi đã làm gì với cô nương đó?”
Song Thuỵ gãi đầu, suy nghĩ nghiêm túc một chút: “Hôm nay tặng nàng cây trâm, hôm trước đi chợ mua cho nàng đồ ăn vặt, còn có mứt quả, bánh ngọt, bánh xốp…
“À đúng rồi, hôm đó nàng dầm mưa, ta đun nước nóng cho nàng”, Song Thuỵ ngượng ngùng nói: “Không phải nàng không có quần áo để thay sao, ta đưa cho nàng bộ đồ sạch của mình”
Cố Tu để tay lên miệng ho khan!
“Các ngươi không phải mới chỉ gặp nhau hai lần thôi sao?”