Khi đó phụ thân đã đi tới giai đoạn cuối cùng của Nguyên Anh, tâm tình rất tốt nên đã luận kiếm cùng ta.

Trận đối chiến đó nhẹ nhàng vui vẻ, ta nhất thời kích động, dùng kiếm chém vào ống tay áo của phụ thân.

Kim bài tử ngọc Tông chủ rơi xuống trên mặt đất, nụ cười trên khuôn mặt phụ thân trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích.

Lúc đó ta vẫn còn nhỏ tuổi, chỉ nghĩ rằng hành vi của mình quá lỗ mãng, khiến phụ thân không vui.

Sau đó, khi nằm dưới đáy Ma Vực, nhìn chằm chằm vào làn sương mù dày đặc cuồn cuộn gào thét, cuối cùng ta cũng hiểu ra ý nghĩa của việc bị quyền lực ám ảnh.

Thực ra phụ thân không cần lo lắng, ta không có bằng chứng gì cho thấy ông ta xuống tay với ta.

Ông ta làm việc cẩn thận như vậy, đặc biệt thay đổi thanh kiếm Đế Bạch, còn giả trang thành bộ dạng của kiếm sứ, khi ta kiệt sức mới đánh lén từ bên cạnh, gọn gàng mà linh hoạt, một nhát trúng đích.

Ông ta làm việc hoàn hảo không chút kẽ hở, duỷ chỉ có một điểm đã tính sai đó là ta đã quen thuộc đối với bóng lưng của ông ta.

Dù sao ta cũng đã đã ngước nhìn hình bóng đó mấy trăm năm rồi.

Ta đã mất mười năm mới từ dưới đáy vực bò lên được.

Sau đó mới nhận ra rằng thời gian đã thay đổi, nhật nguyệt luân chuyển, kể từ khi ta trấn áp được Ma Vực đã trôi qua năm mươi năm.

Đêm đó gió thổi vù vù trên vách núi, bầu trời đầy sao.

Dưới màn đêm vô biên, trong lòng ta tràn đầy bàng hoàng, vô thức ôm chặt hai đầu gối.

Trời đất rộng lớn lại không có một chỗ nào gọi là nhà để ta trở về.

Sau lưng có tiếng cộc cộc vang lên.

Một lão đầu tử khuôn mặt tròn trịa mặc áo bào xám, cưỡi lừa xanh đi lùi, tay ôm bầu rượu, sắc mặt đỏ bừng.

Khi nhìn thấy ta, hai mắt ông ấy sáng lên, vội vàng giấu hồ lô rượu ra sau lưng.

Ông ấy ho nhẹ một tiếng, cố gắng đóng giả bộ dạng đạo cốt tiên nhân, nhưng lại bị vụn bánh ngọt mắc trên râu bán đứng: “Tiểu cô nương, ta thấy ngươi thiên phú tuyệt luân, là một hạt giống tu đạo tốt, khụ khụ, lão phu chính là tông chủ Lạc Hà Tông đệ nhất đại tông môn ở Cửu Châu, ta đặc biệt trao cho ngươi một đoạn tiên duyên, nhận người làm đệ tử, ngươi có bằng lòng không?”

Sợ ta không đồng ý, ông ấy còn cố ý bổ sung một câu: “Ngươi tới chính là đại đệ tử khai sơn, những người khác đến đều sẽ xếp phía sau ngươi, rất oai phong."

Ta nghe thấy chính mình nói: "Được."

Phụ thân thẹn quá hóa giận, sắc mặt tái mét: "Ngươi nói năng năng hồ đồ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play