Ta cười lạnh nói: “Cho dù các ngươi hai tay dâng hai mươi bảy linh mạch kia lên cũng không đủ để đổi lại một mạng của sư phụ ta!”

"Hoang đường!"

Tông chủ Kiếm Tông vẫn luôn kiềm chế cho đến tận bây giờ đột nhiên nổi giận: "Triệu Thanh Song sao lại là sư phụ của ngươi? Ngươi sinh ra ở Kiếm Tông, lớn lên ở Kiếm Tông, một thân kiếm pháp đều do ta truyền thụ, ngay cả kiếm Hàm Sương trong tay cũng là lấy từ bên trong Kiếm Trì.”

"Vì một lão đầu tử tư chất tầm thường, tu vi kém cỏi, trước tiên ngươi quậy nát đại điển Song Tu, sau đó chặt nát bia đá của tông môn, lại huỷ đi mặt mũi của Giang Ly vẫn còn chưa đủ sao?"

"Chúng ta đã lùi bước đến mức này rồi, ngươi còn muốn còn muốn hung hăng càn quấy đến thế nào nữa? Thật sự muốn vì Triệu Thanh Song là lật đổ Kiếm Tông sao?"

Ta tỏ vẻ ngơ ngác: “Lật đổ thì đã sao?”

"Nghiệt chướng! Nếu sớm biết ngươi cố tình gây sự như vậy, quậy phá tới long trời lở đất, không chỗ nào được yên lành, còn không bằng lúc trước chết ở Ma Vực đi, bảo toàn tôn nghiêm của Kiếm Tông!"

Ta nhếch khóe miệng, sắc mặt lạnh lùng nói: “Đương nhiên là phụ thân muốn ta chết đi rồi, nhưng đáng tiếc mạng ta quá lớn. Nói đến đây, có lẽ phụ thân rất hận sư phụ xen vào việc của người khác đúng không? Dù sao nếu không có ông ấy, ta cũng không có khả năng sống sót thoát khỏi Ma Vực, càng đừng nói tới hôm nay đứng ở chỗ này, quét sạch mặt mũi Kiếm Tông mà phụ thân coi trọng nhất!”

Đồng tử của phụ thân đột nhiên co rụt lại.

Mười hai phong chủ đưa mắt nhìn nhau.

Tạ Trường Canh cau mày: “Đại sư tỷ nói năng cẩn thận.”

Phụ thân nhìn ta chằm chằm, bàn tay của ông ta không hiểu vô tình hay cố ý sờ lên chuôi kiếm Bạch Đế.

Mặc dù biết kiếm Hàm Sương đã gãy, cảnh giới của ta đã suy giảm, trong lòng ông ta vẫn có chút kiêng kị đối với ta.

Những người luyện kiếm sùng bái kẻ mạnh hơn nhiều so với các tông môn khác, các đời tông chủ Kiếm Tông đều là những người có thực lực mạnh nhất trong tông môn.

Năm đó, phụ thân dùng một thanh kiếm Bạch Đế đánh bại truyền nhân của Thần Kiếm ngồi lên vị trí Tông chủ, nửa đời sau vẫn luôn kiêu ngạo, cho rằng cái gọi là kiếm sư chẳng qua cũng chỉ có vậy.

Phải đến sau này khi ta hoành không xuất thế, một thanh kiếm Hàm Sương chấn nhiếp Cửu Châu.

Nụ cười trên khuôn mặt phụ thân càng ngày càng ít đi, lần cuối cùng là khi chúng ta nói chuyện lúc ta bắt đầu luyện tới Nguyên Anh*.

*Nguyên Anh: giai đoạn tu luyện cấp cao của đạo gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play