Edit: Tiểu N
Lý Bạn Phong ngồi trong phòng bệnh, nhìn Hà Gia Khánh nằm trên giường.
Sau hai ngày cứu chữa liên tục, tính mạng của Hà Gia Khánh đã được giữ lại nhưng cậu ta vẫn chìm trong hôn mê sâu, chưa biết bao giờ mới tỉnh lại.
Nguyên nhân gây hôn mê vẫn chưa rõ ràng, bệnh viện cũng chưa đưa ra được phương án điều trị tiếp theo.
Theo lời bệnh viện, phương án điều trị tiếp theo phụ thuộc vào tình trạng cơ thể của Hà Gia Khánh, và cũng phụ thuộc vào túi tiền của cả Lý Bạn Phong lẫn Hà Gia Khánh.
Số tiền sinh hoạt ít ỏi của Lý Bạn Phong đã dồn hết vào viện phí, dù đã trừ đi phần được bảo hiểm y tế chi trả nhưng vẫn chẳng thấm vào đâu.
Trên thẻ của Hà Gia Khánh có chút tiền tiết kiệm, nhưng vì không biết mật khẩu nên tạm thời không rút ra được.
Lý Bạn Phong cố gắng liên lạc với gia đình của Hà Gia Khánh, dù hai người chơi thân với nhau, nhưng anh lại không biết thông tin liên lạc của gia đình cậu ta, thậm chí cả số điện thoại của Lục Tiểu Lan cũng không có.
Nếu tình hình này cứ kéo dài, Lý Bạn Phong sợ rằng bữa ăn tiếp theo cũng chưa biết kiếm đâu ra, mà ống thở của Hà Gia Khánh có lẽ cũng chẳng giữ được.
May thay đến ngày thứ ba, mọi chuyện có chút khởi sắc. Một người đàn ông tên Hà Hải Sinh xuất hiện.
Ông ta tự xưng là chú ba của Hà Gia Khánh. Mặc dù Lý Bạn Phong chưa từng gặp người này, nhưng điều đó chẳng quan trọng, vì ông ta đã tạm ứng trước một khoản tiền viện phí cho Hà Gia Khánh.
Người tự nguyện trả tiền thì phần lớn không phải kẻ lừa đảo, tất nhiên, điều kiện là họ thực sự đưa tiền.
“Cậu là Lý Bạn Phong đúng không? Nghe nói hai ngày nay cậu đã chăm sóc Gia Khánh, vất vả cho cậu quá.” Hà Hải Sinh gọt một quả táo đưa cho Lý Bạn Phong.
“Chuyện là thế này...” Lý Bạn Phong vừa cắn một miếng táo, vừa định kể lại mọi chuyện thì bị Hà Hải Sinh ngắt lời.
“Chuyện khác để sau hãy nói,” ông ta lấy ví ra, rút một xấp tiền đưa cho Lý Bạn Phong, “Đây là chút lòng thành, cậu đừng chê ít.”
Lý Bạn Phong đang rất cần tiền, vì anh chẳng còn đồng nào để ăn nữa rồi.
Nhưng anh không muốn nhận số tiền này: “Cháu không thiếu tiền, giờ Gia Khánh đang cần tiền hơn.”
“Không có ý gì khác đâu, chỉ là chút lòng thành thôi, cậu không nhận là chê ít đấy à!” Hà Hải Sinh kiên quyết nhét tiền vào túi áo của Lý Bạn Phong.
Hai người ngồi im lặng một lúc lâu, rồi Hà Hải Sinh thở dài: “Nhà trường báo cho gia đình biết Gia Khánh gặp chuyện, tôi tưởng anh cả và chị dâu sẽ nhanh chóng đến đây, ai ngờ hai người đó chẳng đáng tin tí nào. Đến muộn làm cậu vất vả quá, Bạn Phong, cậu về nghỉ ngơi đi, có tôi ở đây là được rồi.”
Lý Bạn Phong rời khỏi phòng bệnh. Ba ngày qua anh gần như không chợp mắt, thật sự quá mệt mỏi, đến mức đi dọc hành lang bệnh viện mà đôi chân cũng cảm thấy mềm nhũn.
Khi gần đến thang máy, điện thoại của anh bỗng reo lên.
Ting ting
Lại là một tin nhắn, số gửi đến vẫn hiện là của Hà Gia Khánh.
Lý Bạn Phong lập tức cau mày.
Vẫn là bốn chữ ấy: “Anh em, cứu tao.”
Lý Bạn Phong đáp lại: “Mày là ai?”
“Tao là Hà Gia Khánh đây.”
“Mày lấy điện thoại này ở đâu?”
Lý Bạn Phong đưa Hà Gia Khánh đến ga tàu, vốn cậu ta đã lên tàu nhưng rồi đột nhiên xuất hiện trên giường của chính mình. Trong khi trước đó, Lý Bạn Phong còn gọi điện cho cậu ta, còn nhận được tin nhắn từ cậu ta nữa chứ.
Mọi chuyện này quá kỳ quái, kỳ quái đến mức Lý Bạn Phong không thể hiểu nổi.
Nhưng dù quá trình có kỳ lạ thế nào, kết quả trước mắt vẫn không thay đổi.
Hà Gia Khánh đang nằm trong bệnh viện, mặc dù trên người không có giấy tờ hay điện thoại, nhưng đó chính là Hà Gia Khánh, Lý Bạn Phong không thể nhầm được.
Vậy vấn đề nằm ở đâu?
Người bắt máy trước đây là ai? Còn người nhắn tin bây giờ là ai?
Lời giải thích hợp lý duy nhất là điện thoại của Hà Gia Khánh đã bị mất, và có người nhặt được điện thoại, vào đêm đó đã bắt máy giả giọng Hà Gia Khánh để lừa Lý Bạn Phong, giờ lại đang nhắn tin cho anh.
Người đó nhặt được điện thoại, tại sao lại liên lạc với mình?
Chẳng phải đây là kiểu lừa đảo điển hình sao!
Chuyện này đáng báo cảnh sát.
Lý Bạn Phong cảm thấy hẳn là có mối liên hệ nào đó giữa việc Hà Gia Khánh rơi vào hôn mê cùng người này.
Tin nhắn không thấy hồi đáp.
Thang máy đến nơi.
Lý Bạn Phong cất điện thoại, định bước vào thang máy thì một người đàn ông trung niên, trán rộng má hóp, dáng người gầy gò chặn đường anh.
Ông ta mỉm cười với Lý Bạn Phong, rồi rút từ trong áo ra một tấm thẻ: “Tôi là cảnh sát, cậu là Lý Bạn Phong phải không? Tôi cần hỏi cậu vài chuyện liên quan đến Hà Gia Khánh.”
Người đàn ông đó trạc hơn năm mươi tuổi, giọng khàn khàn như vịt đực, khi nói chuyện nghe cứ như có đờm đặc vướng trong cổ họng.
“Mình còn chưa kịp báo cảnh sát thì cảnh sát đã đến rồi nè...”