Cha Cố và mẹ Cố lúc này đã bị lời Chu Tuế Tuế nói làm cho kinh ngạc.
Viết chữ mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, còn nhiều hơn trợ cấp của Cố Cảnh Hằng.
Chuyện này là thật hay giả vậy?
Hơn nữa, nghe ý của Chu Tuế Tuế thì đây chỉ là tiền nhuận bút một bài, vậy một tháng phải được bao nhiêu tiền?
Ôi trời ơi, đây đâu phải là cưới con dâu, đây là rước một cục vàng về nhà!
Bỗng nhiên cảm thấy Cố Cảnh Hằng có chút không xứng với vợ mình thì phải làm sao bây giờ?
Cha Cố là người đầu tiên phản ứng lại, "Tuế Tuế, con thật lợi hại! Tốt quá rồi, sau này cuộc sống của hai đứa càng ngày càng tốt, ta và mẹ con cũng yên tâm rồi."
Mẹ Cố nghe vậy lập tức nắm lấy tay Chu Tuế Tuế, "Tuế Tuế, sao con lại giỏi giang như vậy? Mấy làng xung quanh có cô gái nào giỏi như con đâu.
Ngay cả đám thanh niên trí thức ở điểm thanh niên trí thức cũng chưa từng nghe nói ai có bản lĩnh này, hơn nữa đây còn là tòa soạn báo ở thủ đô?
Ôi chao, nhà họ Cố chúng ta cưới được con đúng là tổ tiên có mắt, Cảnh Hằng thật có phúc khí hahaha..."
Cha Cố: "..."
Sao bà vợ còn khoa trương hơn cả tôi nữa thế?
Chu Tuế Tuế: "..."
Giờ phút này cô thực sự rất cảm động và cũng hơi ngại ngùng.
Đại Oa, Nhị Oa vừa đến nhà họ Cố đã chạy đi tìm Thạch Đầu chơi, cho nên trong phòng chỉ còn cha mẹ Cố, Chu Tuế Tuế và Tam Oa.
"Mẹ, không đến mức đó đâu ạ, Cảnh Hằng cũng rất tốt mà." Chu Tuế Tuế muốn ngăn cản cơn mưa lời khen của mẹ Cố.
Nhưng mẹ Cố không có ý định dừng lại. Bà vốn đã có thiện cảm với cô con dâu xinh đẹp, có văn hóa này, lại còn sinh cho bà ba đứa cháu trai.
Bây giờ lại biết kiếm tiền như vậy, mẹ Cố càng thêm hài lòng. Cả nhà Cố Cảnh Hằng bỗng chốc trở thành cục cưng trong lòng bà, ai nấy đều được bà yêu quý.
Mẹ Cố thầm nghĩ, quả nhiên ánh mắt của bà thật tinh tường, năm đó đã chọn Chu Tuế Tuế làm con dâu.
Tuy con trai bà cũng là chàng trai nổi tiếng trong vùng, nhưng Chu Tuế Tuế cũng đâu kém cạnh gì.
Gia đình êm ấm, tốt nghiệp trung học, dung mạo còn xinh đẹp hơn cả các cô gái thành phố.
Năm đó, mẹ Cố đã chấm Chu Tuế Tuế cho con trai thứ ba của mình.
Giờ phút này, mẹ Cố vui mừng khôn xiết.
"Tuế Tuế à, mấy năm nay một mình con nuôi nấng ba đứa nhỏ vất vả cho con rồi. Con yên tâm, sau này con không cần phải xuống ruộng làm việc nữa, mấy đứa nhỏ nếu con không muốn chăm thì cứ để ở nhà cũ, chỉ cần con sống tốt với Cảnh Hằng, mẹ cái gì cũng chiều con." Mẹ Cố cam đoan.
Chu Tuế Tuế trong lòng cười thầm, nắm lấy tay mẹ Cố nói: "Mẹ yên tâm, con nói với mọi người cũng là muốn mọi người yên tâm. Con và Cảnh Hằng sống rất tốt, mọi người không cần lo lắng. Mấy đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, con sẽ cố gắng chăm sóc chúng thật tốt."
"Ừ, ừ, mẹ hiểu. Mẹ cũng chưa bao giờ nói con không tốt. Con cứ sống cuộc sống của mình, có việc gì cần giúp đỡ thì cứ nói, như việc đốn củi gì đó cứ để anh cả, anh hai làm cho."
"Con biết rồi mẹ. À, nhưng mà nếu mẹ có nói ra ngoài thì đừng nói con kiếm được nhiều tiền như vậy, mẹ cứ nói con mỗi tháng kiếm được năm mươi đồng là được rồi. Con sợ người khác biết được lại sinh lòng đố kỵ, nhà mình bình thường chỉ có con với mấy đứa nhỏ, con sợ kẻ xấu nhòm ngó." Chu Tuế Tuế dặn dò cha mẹ Cố.
Mẹ Cố gật đầu, đúng là như vậy, bây giờ nhà nào cũng khó, vẫn nên kín tiếng một chút thì hơn.
"Được, ta với cha con biết rồi, con cứ yên tâm. Nếu có ai không biết điều, nhà mình ở cạnh nhau, có chuyện gì con cứ gọi, chúng ta sẽ nghe thấy."
Chu Tuế Tuế lúc này mới yên tâm.
Chuyện tốt như vậy, mẹ Cố đương nhiên sẽ không giấu giếm. Hai nhà anh cả và anh hai cũng nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ phòng cha mẹ, tò mò không biết chuyện gì.
Mẹ Cố bèn kể cho họ nghe chuyện Chu Tuế Tuế viết bản thảo kiếm tiền.
Cố đại ca, Cố nhị ca nghe xong đều kinh ngạc.
Ôi trời, tòa soạn báo ở thủ đô, trình độ đó phải ghê gớm lắm!
Chắc cả cái huyện này cũng không tìm ra người thứ hai.
Vợ thằng Cảnh Hằng lợi hại thật!
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, như Cố đại ca, Cố nhị ca thì thầm ghen tị với Cố Cảnh Hằng.
Bản thân đã giỏi giang, lại còn cưới được cô vợ vừa xinh đẹp lại còn tài giỏi.
Mặc dù tiêu tiền hơi phóng khoáng một chút, nhưng người ta biết kiếm tiền.
Tiền nhuận bút mà mẹ Cố nói với họ là năm mươi đồng một tháng.
Năm mươi đồng cũng không phải là ít, công nhân chính thức trong thành bây giờ một tháng cũng chỉ được hơn hai mươi đồng.
Chu Tuế Tuế kiếm tiền còn nhiều hơn Cố Cảnh Hằng, làm sao họ không ghen tị cho được.
Cố Cảnh Hằng thì quanh năm suốt tháng không ở nhà, vậy mà Chu Tuế Tuế ở nhà chăm sóc ba đứa con trai, đứa nào đứa nấy đều khỏe mạnh, thảo nào Cố Cảnh Hằng lại may mắn như vậy.
Còn về phần Cố đại tẩu và Cố nhị tẩu thì có chút chua chát.