Chu Tuế Tuế rửa tay sạch sẽ rồi ngồi xổm xuống nhìn Đại Oa kiên nhẫn nói:
"Đại Oa, mẹ sinh ra ba đứa con, dù là con, Nhị Oa hay Tam Oa, mẹ đều thương như nhau. Trước kia mẹ chưa tổ chức sinh nhật cho các con là mẹ không tốt, về sau sinh nhật của các con mẹ nhất định sẽ tổ chức, được không?"
Đại Oa dù hiểu chuyện đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ cần mẹ, nghe vậy liền nhào vào lòng Chu Tuế Tuế khóc nức nở.
“Mẹ, con còn tưởng mẹ không thích con với Nhị Oa nữa.”
Chu Tuế Tuế xoa đầu Đại Oa, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, "Sao có thể, mẹ đương nhiên là thích con và Nhị Oa, con trai của mẹ hiểu chuyện như vậy, mẹ đương nhiên là thích con."
"Thôi đừng khóc nữa, con trai phải mạnh mẽ lên chứ, để người khác nhìn thấy lại cười cho, mẹ giao cho con một nhiệm vụ được không?"
Đại Oa nghe vậy lập tức lau khô nước mắt: "Mẹ nói đi."
"Con đến nhà ông bà nội, nói với ông bà là hôm nay sinh nhật Tam Oa, mời ông bà đến ăn cơm." Chu Tuế Tuế dặn dò.
"Vâng ạ, con nhất định hoàn thành nhiệm vụ." Đại Oa nói năng đầy khí thế.
Chu Tuế Tuế mỉm cười vỗ vào mông Đại Oa: "Đi đi."
Chu Tuế Tuế tiếp tục xử lý thịt gà, con gà này đương nhiên cũng được lấy từ trong không gian ra. Lát nữa nếu mẹ Cố hỏi thì cô sẽ nói là mua ở huyện thành, dù sao hiện tại cô có tiền, mẹ Cố cũng sẽ không nói gì.
Món chính là bánh bao bột ngô, tuy là bột ngô nhưng Chu Tuế Tuế cho thêm rất nhiều bột mì, ăn cũng rất mềm. Chu Tuế Tuế còn đặc biệt nấu cho Tam Oa một bát mì sợi nhỏ, gọi là mì trường thọ.
Lại lấy từ trong không gian ra một chiếc bánh sinh nhật kem tươi, kiểu dáng bánh không cầu kỳ, chỉ là kiểu bánh kem đơn giản. Tuy vậy, đó cũng là món ngon mà trẻ con thời này khó lòng được ăn.
Cơm nước đã xong xuôi, bố mẹ Cố cũng đến. Lúc Đại Oa đến nhà họ Cố, chị dâu Cố định nấu cơm thì nghe Đại Oa nói xong, mẹ Cố liền bảo chị dâu Cố đừng nấu phần của bà và cha Cố nữa.
Mấy người vừa định đi thì trên đùi mẹ Cố bỗng có thêm một cái "vật trang trí".
"Bà nội, con cũng muốn đi." Người ôm chặt lấy chân mẹ Cố là Đại Hoa.
Đại Oa vội vàng nói: "Mẹ con chỉ mời ông bà nội thôi!"
Không phải Đại Oa keo kiệt, mà cậu thật sự không có ấn tượng tốt gì về người chị họ này, Đại Oa hoàn toàn không thích chị ta.
Đại Hoa chậm rãi nói: "Con cũng muốn đi." Nói xong liền nhìn mẹ Cố, nước mắt lưng tròng.
Nếu Chu Tuế Tuế ở đây, chắc chắn cô sẽ biết hành vi của đứa bé này gọi là trà xanh.
"Con dâu hai, kéo con gái mày ra chỗ khác cho tao!" Mẹ Cố không thoát ra được bèn gọi Lâm Tam Muội.
Mẹ Cố đương nhiên sẽ không dẫn theo Đại Hoa, trước tiên không nói đến việc Chu Tuế Tuế chỉ mời bà và cha Cố.
Bây giờ đã chia nhà rồi, anh em ruột còn phải sòng phẳng với nhau, dẫn theo Đại Hoa đi là có ý gì? Lâm Tam Muội chậm rãi đi ra nói: "Này mẹ, mẹ cũng keo kiệt quá đấy, Đại Hoa muốn đến thím ba thì cứ để con bé đi, một đứa trẻ có ăn được bao nhiêu đâu.”
Lâm Tam Muội đúng là ví dụ điển hình của kiểu người chỉ nhớ ăn không nhớ đánh. Quả nhiên.
"Cô cút sang một bên cho tôi, sa mặt cô dày thế hả? Bây giờ ai đời lại dẫn con đến nhà người khác ăn chực. Cô muốn giữ thể diện thì lôi ngay con gái về, đừng có làm như thể tôi bỏ đói nhà cô cả ngày vây”.
Lâm Tam Muội không phục cãi lại: "Nhưng mà chú ba một tháng kiếm được nhiều tiền như vậy, còn tiếc gì một bữa cơm, nó muốn đi thì mẹ cứ dẫn nó đi."
Mẹ Cố chỉ vào mũi Lâm Tam Muội mắng:
"Cái đồ không biết xấu hổ này, người ta có thể kiếm tiền là do bản lĩnh của người ta, liên quan gì đến cô?
Cô mà kiếm được năm mươi đồng một tháng thì ngày nào cũng ăn thịt tôi cũng mặc kệ, đừng có suốt ngày bám lấy người khác như cao bôi da chó, lúc nào cũng buôn chuyện tầm phào, ngoài ăn với ngủ ra cô còn biết làm gì nữa? Đến con cái cũng dạy dỗ hư hỏng như vậy!"
Lâm Tam Muội dù sao cũng còn chút liêm sỉ, bị mẹ chồng mắng như vậy thì da mặt có dày đến mấy cũng không chịu được, bèn quay người đi vào phòng khóc.
Mẹ Cố trợn mắt nhìn Đại Hoa, "Đại Hoa, đừng có giở trò mè nheo với bà nữa, bà không thiếu ăn thiếu uống của mày, mày lớn thế này rồi còn giả vờ ngây thơ vô số tội à? Buông tay ra!"
Đại Hoa năn nỉ: "Bà nội, bà dẫn con đi đi, con cũng muốn ăn thịt, con xin bà đấy."
"Thằng hai! Thằng hai đâu!"
Cố nhị ca đang cuốc đất ở sân sau, còn chưa biết chuyện gì xảy ra ở sân trước. Lúc này nghe thấy tiếng mẹ mình bèn vội vàng bỏ cuốc xuống chạy ra.
"Gì vậy mẹ?"
"Con mau lôi đứa con gái không biết xấu hổ này đi, hôm nay sinh nhật Tam Oa, mẹ nó mời bố mẹ sang ăn cơm, Đại Hoa ôm chặt chân mẹ không buông, nhất quyết đòi đi theo ăn thịt, vợ con cũng mặc kệ, con gái lớn thế này rồi, con nên dạy dỗ nó cẩn thận, con bé còn nhỏ mà đã nhiều tâm cơ như vậy, sau này không dạy dỗ cẩn thận thì có ngày hối hận không kịp."
Cố nhị ca nghe vậy vội vàng chạy đến kéo Đại Hoa đi, Đại Hoa khóc không chịu đi.
"Tối nay không cho nó ăn cơm!" Mẹ Cố tức giận nói.
"Vâng ạ." Cố nhị ca vội vàng đáp.