Giang Ly nghe tiếng mắng mỏ trong điện thoại, đầu ngón tay lạnh ngắt.
Cô cụp mắt xuống, ngón tay không ngừng siết chặt, thậm chí không nhận ra móng tay mình đã cắm sâu vào lòng bàn tay. Tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
Thật ra Giang Ly biết, từ trước đến nay Chu Ninh Vân vẫn luôn thiên vị. Không chỉ có bà mà ngay cả người cha đã khuất của cô cũng từng như vậy.
"Được rồi, mẹ không nói chuyện với con nữa, người nhà sắp về rồi."
Giọng Chu Ninh Vân rõ ràng không muốn tiếp tục câu chuyện. Bà nắm chặt điện thoại, vội vàng nói thêm một câu:
"Giang Ly, con phải nhớ, chị gái như mẹ, Giang Dị là em trai ruột của con. Chăm sóc nó thật tốt là trách nhiệm của con!"
Và ngay sau đó, bà cúp máy.
Giang Ly nhìn chiếc điện thoại trong tay, bất lực nhắm mắt lại. Giờ đây, cô cảm thấy mình thật đơn độc, chẳng có ai để dựa vào. Cảm giác ấy như một vết thương sâu trong lòng khiến bàn tay cô run rẩy.
Trong lòng, cô tự nhủ: Mọi chuyện rồi sẽ qua... Chỉ cần vượt qua được...
---
Ba ngày sau, Giang Ly đã dần hồi phục. Đúng như lịch hẹn, cô đến trường quay để tham gia quay phim.
Cả đoàn đã lên kế hoạch quay từ sáng tới chiều nhưng không ngờ buổi chiều trời lại đổ mưa lớn khiến các cảnh quay ngoài trời phải hoãn lại. Đạo diễn đành thông báo nghỉ sớm, chờ ngày hôm sau quay tiếp.
Mưa mùa đông ở Bắc Thành dày đặc, từng giọt mưa lạnh buốt theo gió bay vào mặt, lạnh thấu xương. Giang Ly chào tạm biệt đạo diễn một cách lịch sự rồi đi ra ngoài, định bắt xe đưa đón của đoàn phim.
Vừa ra đến đường, cô thấy một chiếc Bentley quen thuộc đậu dưới mưa, nổi bật giữa đám đông.