"Mẹ, mẹ có thể cho con mượn chút tiền trước được không?"  

Giang Ly nắm chặt điện thoại trong tay, hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục:  

"Con gặp chút vấn đề, cần có tiền để xoay sở."

"Mượn tiền?" Chu Ninh Vân ngạc nhiên lặp lại, giọng điệu rõ ràng không hài lòng:  

"Con mượn tiền làm gì? Chẳng lẽ đến giờ này con vẫn chưa có đủ tiền sao?"

Đúng vậy, toàn bộ Bắc Thành ai cũng biết Giang Ly là nghệ sĩ hàng đầu của Giang Ngu, công ty giải trí danh tiếng bậc nhất. Mà Tiêu Nghiễn Chi, ông chủ của Giang Ngu, lại là một người có tiếng nên theo lý thuyết, Giang Ly không thể thiếu thốn tiền bạc.

"Con định hủy hợp đồng với Giang Ngu nhưng trước đó phải trả hết nợ cho công ty... Vậy nên mẹ có thể giúp con một chút không?"  

Giang Ly chưa kịp nói xong, giọng Chu Ninh Vân đã cao lên, đầy sự bất mãn:

"Con điên rồi sao? Đang làm đại minh tinh sao lại đi hủy hợp đồng? Mẹ nghe nói bao nhiêu người muốn ký hợp đồng với Giang Ngu mà không được. Con đang yên ổn thì tự dưng từ bỏ, có phải con ngu không?"

Những lời trách móc này khiến Giang Ly cứng họng, không thể nói thêm. Trong mắt người ngoài, cuộc sống của cô đúng là vô cùng xa hoa nhưng ngay cả mẹ ruột của cô cũng nghĩ như vậy, điều đó khiến cô thực sự mệt mỏi.

"Mẹ... thật ra ở Giang Ngu, con rất vất vả, mỗi ngày đều rất mệt mỏi."  



Không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần.

"Trên đời này ai mà không mệt mỏi? Con biết mẹ phải chịu đựng thế nào khi tái hôn không? Mẹ luôn bị ánh mắt người đời soi mói, sống nhún nhường từng chút một. Trong nhà đó, mẹ thậm chí không thể mở miệng nói gì."  

Chu Ninh Vân nhắc lại với giọng đầy cay đắng, như đang bộc bạch những nỗi niềm bị chôn giấu.

Nghe mẹ nói về sự khó khăn trong cuộc sống hiện tại, lòng Giang Ly nhói đau. Cô khẽ thở dài, lẩm bẩm hỏi:  

"Nếu đã sống không tốt như vậy, vì sao mẹ lại kết hôn với ông ấy?"

Đây là câu hỏi mà Giang Ly luôn đau đáu. Tại sao chỉ vừa xong tang lễ của cha, mẹ cô đã vội vã đi lấy chồng, bỏ lại cô với một mớ hỗn độn và đứa em trai không biết phải xoay sở ra sao?

"Mẹ chẳng phải sợ liên lụy đến con và Giang Dị sao?"  

Chu Ninh Vân nói nhanh, tìm một lý do để biện minh:  

"Nhà không có đàn ông làm trụ cột thì sớm muộn gì cũng tan vỡ thôi. Bây giờ thì tốt rồi, con chỉ cần chăm sóc em trai mình là được."

Chu Ninh Vân nói như thể bà đang thực sự suy nghĩ cho con gái nhưng Giang Ly cảm thấy đó chỉ là một cái cớ mơ hồ. Cô cố giữ bình tĩnh nhưng cảm giác bất lực không ngừng dâng lên trong lòng.  

Cô thở dài, nhắm mắt, rồi mở miệng nói thật:  

"Mẹ, mọi thứ không tốt như mẹ nghĩ đâu. Con nợ Giang Ngu... ba mươi tỷ!"



"Ba mươi tỷ?"  

Chu Ninh Vân kinh ngạc kêu lên, giọng điệu trở nên sắc bén:  

"Giang Ly, con tiêu nhiều tiền như vậy từ khi nào? Con không phải là nghệ sĩ hàng đầu của Giang Ngu sao? Tại sao lại mắc nợ nhiều như thế?"

Giang Ly nghe mẹ trách móc, nhẹ giọng trả lời:  

"Giang Dị nghiện cờ b.ạ.c nặng, nợ chồng nợ. Ba mươi tỷ này là số tiền con đã trả nợ cho nó."

Chu Ninh Vân im lặng một lúc, giọng nói nhỏ dần, không còn sự gay gắt như trước:  

"À... ra là như vậy. Thôi thì con là chị, giúp em trai trả nợ cũng là hợp tình hợp lý thôi."

Giang Ly cảm thấy m.á.u nóng dâng lên trong người, giọng cô bắt đầu run:  

"Mẹ, vậy con là gì? Một cái máy trả tiền cho Giang Dị sao? Con phải gánh nợ cho nó chỉ vì nó là em trai ruột của con à?"

"Giang Ly, con nói gì thế hả? Con làm chị mà không thương em trai thì còn ai thương? Chẳng lẽ con muốn Giang Dị giống cha con, bị người ta đánh chết? Đến lúc đó con mới vừa lòng sao?"

Lời nói của Chu Ninh Vân như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim Giang Ly. Cô cứng họng, không nói được gì thêm. Cảm giác bất lực và sự tổn thương bao phủ lấy cô, như thể cả thế giới đang quay lưng lại với cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play