A Uyển không biết sống chết mà nhớ đến Hứa Nghiên Hành suốt chín năm.
Vở kịch nhỏ:
Trong phòng ánh đèn vàng nhạt, phản chiếu lên đôi má hồng của A Uyển, nàng kéo tay áo hắn, ánh mắt hơi mơ màng. Nàng thì thầm một câu, giọng nói trong trẻo và dịu dàng, ngắt quãng.
Hứa Nghiên Hành nheo mắt nâng cằm nàng lên, giọng trầm thấp như dụ dỗ, “Nói lại lần nữa.”