Hôm nay hoàng thành quả thật rất nhộn nhịp, ra khỏi ửa cung, vào phố Trường Môn, đây là con phố phồn hoa nhất kinh thành.
Trên đường người qua lại đông đúc, hai bên là những hàng quán bán đủ loại đồ chơi, A Uyển không vội vàng đi qua đám đông, nhìn những quầy bán phấn son, bán chỉ vải cũng dừng lại xem một chút, trong lòng nghĩ xong việc thì có thể đi dạo một phen, nhưng đột nhiên lại nhớ đến lời Hứa Nghiên Hành mới đây không lâu, nên chút ý nghĩ đó đã bị dập tắt.
Vẫn là làm xong việc rồi về cung thì tốt hơn, nghĩ đến đây, bước chân nàng nhanh như gió, không lâu sau đã đến Vệ phủ. Nàng đã đi cùng Vệ Thái phi vài lần, quản gia và hạ nhân đều nhận ra nàng, thấy nàng đến, biết là có việc từ Hành Dương cung, nên tự giác dẫn nàng đi gặp Vệ lão gia.
Phụ thân của Vệ Thái phi là đại học sĩ đương triều, nhưng kể từ khi tiên đế băng hà, cụ đã bắt đầu cáo bệnh ở nhà, đã liên tiếp một tháng không ra cửa vào triều, A Uyển nghĩ cụ bệnh nặng, không ngờ khi gặp Vệ lão gia, ngược lại trông cụ tinh thần rất tốt.
“Nô tì gặp qua Vệ đại nhân.” Sau khi hành lễ, nàng đưa gói đồ ra, “Nương nương bảo ngài phái người mang thứ này đưa đến Tấn Châu.”
Vệ lão gia nheo mắt đánh giá gói đồ, một lúc lâu mới để hạ nhân tiếp nhận, “Làm phiền A Uyển cô nương đã chạy một chuyến, người đâu, ban thưởng.”
A Uyển vội vàng xua tay, “Vệ đại nhân, nô tì làm việc cho nương nương, ngài lại là phụ thân của nương nương, nô tì không dám nhận thưởng,” Nàng lại cúi người cáo biệt, “Trong cung còn việc, đã gửi đồ xong, nô tì xin phép hồi cung.”
Vệ lão gia vuốt râu cười nói, “Nếu trong cung có việc, bản quan cũng không giữ lại, chỉ là, bây giờ nương nương trong cung cũng không còn người nương tựa, nếu có chuyện gì, ngươi phải lập tức thông báo cho bản quan.”
“Đại nhân yên tâm, nương nương hiện tại rất tốt, nếu có việc nô tì nhất định sẽ đến báo.” Nàng nghĩ một chút rồi nói, “Ngoài ra, nương nương nhờ nô tì chuyển lời cho ngài, hãy chú ý đến sức khỏe, không cần lo lắng cho ngài ấy.”
“Được được được, sức khỏe bản quan thế này, lúc tốt lúc xấu,” Vệ lão gia thở dài, “Không phải sao, hôm qua còn nằm trên giường không thể động, hôm nay lại có thể ra sân tập quyền, già rồi, không còn dùng được nữa.”
A Uyển nghe cụ nói như vậy chỉ cười cười, không nói gì thêm.